Chương 53Cô căng thẳng biểu cảm tương đối luống cuống, bị chuyển đến chỗ hướng dẫn trước mặt ánh mắt bốn phương tám hướng chiếu tới.
Lại một lần nữa cô được trải nghiệm cảm giác xã hội mà bạn học Biên Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi.
Cũng không đứng biết trước mặt mọi người khiêu vũ hay quay về Giang Châu, cái nào thảm hơn cái nào.
Tuy nhiên, khi đứng ở đó Chu Cẩm Xuyên lại rất phô trương, cộng thêm bạn đồng hành của anh lại là một nữ sinh chuyển trường xinh đẹp từng gây ồn ào trước đó nên thực sự rất khó để không thu hút sự chú ý của mọi người.
"Xem vũ công của lớp bảy đi, kỳ này rút được, quẻ xăm của Nguyệt lão."
"Có kịch hay xem rồi, lần trước Bùi Tang Du nhảy múa trong tiết thể dục, tôi cười ba ngày."
"Thật hay giả, bộ dạng của cô ấy rất biết khiêu vũ."
"Nói như vầy, Tinh Tinh vừa mới học đi còn duyên dáng hơn cô ấy."
......
Nghe được đủ loại bình luận, Bùi Tang Du càng căng thẳng, ngay cả đôi môi cũng trở nên trắng bệch.
Tuy rằng thứ sáu tuần trước ở nhà Chu Cẩn Xuyên tạm thời ôm chân Phật cũng luyện tập không khác biệt lắm, nhưng cũng không ngờ đứng trước mặt mọi người tiếp nhận xem xét.
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, Bùi Tang Du kiêu ngạo bị hiện thực đả kích biến thành cà tím sương giá.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cũng không có cách nào quay đầu lại, cô nhận ra hiện thực, khẽ thở dài, cô đặt tay lên lòng bàn tay của Chu Cẩn Xuyên.
Trong nháy mắt tiếp xúc, Chu Cẩn Xuyên nhận thấy tay cô cực kỳ lạnh, tương phản rõ rệt với nhiệt độ cơ thể của anh.
Chắc là tâm trạng cô căng thẳng, ngón tay đặc biệt cứng ngắc đặt trong tay anh, đầu ngón tay gần như lún sâu vào da thịt.
Chu Cẩn Xuyên dừng lại trong chớp mắt.
Quên đi, suy cho cùng đều là hiểu lầm của anh, so đo với cô làm gì.
Anh siết chặt tay, nắm lấy cô.
Truyền nhiệt độ cơ thể đến bàn tay cô làm ấm nó lên nhanh chóng.
Nhận thấy động tác của anh, Bùi Tang Du ngước mắt nhìn anh vô thức lộ ra sự yếu ớt ỷ lại: "Chu Cẩn Xuyên… Tôi thật sự… Không làm được."
"Đừng suy nghĩ nhiều, đi theo tôi." Chu Cẩn Xuyên nói.
Giọng nói của anh có một lực khiến người ta yên ổn, bàn tay của Bùi Tang Du đặt trên vai anh vốn lơ lửng đã nhẹ nhàng thả xuống.
Cô không dám nhìn ánh mắt của những người bên ngoài, chỉ tập trung đem ánh mắt của mình đặt trên người trước mắt .
Anh luôn thành thạo như vậy, giống như chuyện gì cũng không làm khó được anh, kể cả bây giờ dẫn cô khiêu vũ vậy.
"Thả lỏng, lui về phía sau một bước."
"Sang phải, trượt phía sau."
"Xoay vòng, thu về."
Chu Cẩn Xuyên một mực nhẹ giọng nhắc nhở.
Bùi Tang Du nhớ lại ngày đó khi anh dạy cô, cũng là như vậy, kiên nhẫn có trật tự.
Coi như những người này không có ở đây đi, sợi dây vốn đang căng thẳng của cô đã được thả lỏng một chút, tay chân cứng ngắc chậm rãi trở nên lưu loát.
Lý Tri Hành nhìn qua, ánh mắt dừng lại mấy giây, nghi hoặc hỏi Biên Tiêu Tiêu: "Cậu dạy cô ấy nhảy sao? Tốt thật tiến bộ rất nhiều."
"Sao có thể là tôi dạy, vừa nhìn đã biết Chu Cẩn Xuyên lén lút cùng cô ấy luyện tập rồi." Biên Tiêu Tiêu quay vòng xong trở về, cười nhạo cái đầu gỗ của anh ta.
Lý Tri Hành nghẹn lại, nhẹ giọng hỏi: "Chu Cẩn Xuyên kiên nhẫn với cô ấy như vậy sao?"
Biên Tiêu Tiêu cũng đơn thuần, trực tiếp nói ra chân tướng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn: "Đúng vậy, sự kiên nhẫn của cậu ấy đối với Tang Du tôi cảm thấy rất kinh ngạc, trong quyển sách khó khăn kia, trong đó có rất nhiều đề bài được giải nhiều hơn một cách, mẹ ruột tôi cũng không quan tâm đến tôi như vậy. Đó chính là Chu Cẩn Xuyên…"
Lời nói ngắn gọn nhưng lại không có ý nghĩa.
Lý Tri Hành lại nhìn qua, giật mình thật lâu.
Người xem dễ dàng hấp dẫn sự chú ý, mấy phóng viên báo chí đến xem cũng phát hiện ra cặp đôi này, chậm rãi lắc lư qua lại.
Bùi Tang Du nhận ra ống kính máy ảnh nhắm thẳng cô và anh, ngay lập tức bị mất tập trung, bước chân đột nhiên hoãn loạn.
Chân trái trượt, thiếu chút nữa giẫm lên chân phải của Chu Cẩn Xuyên.
Cô thu về, hoảng hốt thì toàn bộ đã rối loạn, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của đối phương.
Cô chỉ có thể nhíu chặt mày, bị ép cúi đầu xuống, muốn từ tiết tấu của đối phương tìm lại bước chân ban đầu, nóng lòng lại vô lực.
Một giây sau, nhận thấy bàn tay trên eo mình bị thắt chặt, lặng lẽ đẩy cô đi về phía trước hai bước.
Điều chỉnh một chút, bước đi hỗn loạn lập tức trở lại quỹ đạo.
"Cũng không biết chụp được chưa nữa, nhất định xấu chết rồi." Bùi Tang Du xấu hổ muốn chết, cúi đầu xuống thấp hơn, hận không thể vùi mình vào trong đất, ngoài miệng nhỏ giọng thì thầm nói.
Trong nháy mắt đèn flash sáng lên, Chu Cẩn Xuyên đột nhiên nói.
"Tang Tang, nhìn tôi."
Biệt danh thân mật chạm vào tai Bùi Tang Du, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, tai cô nóng bừng vì bí mật của họ được anh nhắc đến.
Hình ảnh đã được chụp.
Hai người đứng rất gần, ánh mắt của anh thoáng buông xuống, thẳng thắn rơi trên người nữ sinh.
Mà đối phương cũng nhìn lại, trong ánh mắt sáng ngời mang theo một tia ánh sáng nhút nhát không giấu được.
Mái tóc dài được gió thổi nhẹ lướt qua bả vai nam sinh, tựa như những cảm xúc vô danh bay lượn trong nhịp đập rộn ràng của tuổi trẻ.
Phóng viên nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa chụp xong, lật qua lật lại thưởng thức một hồi, cảm giác thanh xuân đập vào mặt, kìm lòng không được lộ ra ý cười.
Bùi Tang Du từ từ bắt đầu thở lại, nhưng vẫn luống cuống tay chân, hai chân cô mềm nhũn.
Hơn nửa ngày sau, mới nghẹn ra một câu lắp bắp chất vấn: "Cậu… Vừa rồi cậu gọi lung tung là cái gì vậy."
Khóe môi Chu Cẩn Xuyên khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: "Cậu bảo tôi đặt tên."
Bùi Tang Du lại mắc kẹt mấy giây, sau đó dũng cảm nói: "Đúng... đúng, đúng vậy, được đặt tên là muốn gọi lúc nào cũng được sao."
Ánh mắt của Chu Cẩn Xuyên chậm rãi dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, đối phương cắn môi, ánh mắt né tránh anh.
Là Bùi Tang Du mà anh chưa từng gặp qua.
"Cậu xấu hổ cái gì?" Anh thì thầm.