Chương 27

Chương 27

Lúc này sự chú ý của cô đổ dồn vào Chu Cẩn Xuyên, cô cũng không nhận ra chính mình đã đi quá xa, đã không còn là khoảng cách trong mối quan hệ giao tiếp.

Hai người cứ đứng đó như vậy, không nói gì, hô hấp nông cạn đan xen trong gió đêm.

Bùi Tang Du mấp máy môi, đang chuẩn bị nói gì đó thì một âm thanh ồn ào vang lên phía sau.

"Mẹ kiếp, hai người các cậu ở cửa hôn nhau sao?" Trần Giới miệng nhanh hơn não, hai chân còn đang lui về phía sau, nhưng âm thanh lại đến trước.

Cậu ấy giơ tay che mắt, sải bước lui về phía sau: "Tôi không thấy không thấy gì hết, các cậu tiếp tục đi.”

Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu ấy, vẻ mặt buồn bực: "Cậu bị mù à?”

Thứ xui xẻo này rốt cuộc làm sao có thể trở thành bạn của anh, não tàn lại khuyết tật trí tuệ.

"A, không hôn, vậy các cậu đứng đó làm gì?" Trần Giới vẻ mặt thất vọng, trong lòng có cảm giác như mình đang ăn phải kẹo giả.

Bùi Tang Du quay đầu nhìn cậu ấy, lo lắng nói: "Tâm sự, hôm nay tâm trạng của Chu thiếu gia không tốt.”

Vừa nghe thấy lời này, Trần Giới tương đối phối hợp diễn xuất: "Cái gì! Không phải trời sắp sập sao! Chu thiếu gia tức giận, cả kinh thành đều phải run rẩy.”

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Anh đứng thẳng người, lui ra từ bên cạnh khe hỡ, xoay người đi vào trong phòng, nói một câu.

"Vào đi, dạy thêm." Anh lười biếng nói thêm một câu nào.

Nói đến chuyện chính sự, hai người ngoài cửa một người vẻ mặt hưng phấn, một người bi thương muốn chết.

Thành thật mà nói, Trần Giới cho tới bây giờ chưa từng thấy ai yêu học tập đến vậy, cho dù là học thần như Chu Cẩn Xuyên, từ khi còn học mẫu giáo đã đạt được thành tích xuất sắc, cũng bởi từ nhỏ trong nhà đã yêu cầu nghiêm khắc với anh, ít nhiều có chút bất đắc dĩ của tinh anh bị bức bách.

Mà Bùi Tang Du thì khác, cô thật sự rất thích học, cô giải đề rất nhiệt huyết, đọc sách sẽ lập tức mỉm cười, nhìn thấy cực kỳ đáng sợ.

Nếu không phải lần trước vô tình phá vỡ lời tỏ tình của cô với Chu Cẩn Xuyên, cảm thấy cô còn sót lại một chút nữ tính, nhìn ngang nhìn dọc không khác gì là cỗ máy học tập vô tình.

Trần Giới khẽ thở dài.

Hai người này ở một mức độ nào đó mà nói, biếи ŧɦái giống nhau, thật sự xứng đôi đến cực điểm.

Máy học tập mở ra vài quyển sách, nhìn qua thầy Tiểu Chu, nói một cách có trật tự: "Hai mươi ngày sau sẽ tới kỳ thi tiếp theo là kỳ thi trung học, tổng cộng có ba ngày cuối tuần, môn văn cậu không cần quan tâm đến tôi, tôi tự mình học thuộc lòng là được. Còn toán, lý, hóa mỗi tuần thì sao?”

"Đều được, tùy cậu." Chu Cẩn Xuyên khoanh chân ngồi trên thảm bên cạnh cô, cũng lười tránh hiềm nghi.

Đoạn tình tuyệt ái Bùi Tang Du, có vẻ như không còn hào phóng khi cứ lúc ẩn lúc hiện.

Bùi Tang Du mở sách giáo khoa toán ra, cô nhìn chằm chằm những chữ dày đặc trên đó, vẻ mặt chờ mong nói: "Cậu cảm thấy lần sau tôi có thể thi được bao nhiêu?”

"Dù sao là top 10 cũng không có khả năng." Chu Cẩn Xuyên phá đi tưởng tượng đẹp đẽ của cô.

Cũng không phải anh đả kích động lực của người khác, nhưng tiến độ sách giáo khoa của Thành phố Bắc Kinh và Giang Châu hoàn toàn không giống nhau, trên cơ bản cô xem như học lại từ đầu.

Cứ như vậy thời gian chỉ có hai ba tuần muốn đạt quán quân, không nói si tâm vọng tưởng cũng là mơ mộng ban ngày.

Bùi Tang Du cũng hiểu rõ đạo lý này, cô cũng không nghĩ tới một bước tiến lớn như vậy, chọn một độ khó có thể tấn công: "Nếu như tôi thi vào top 50, có phần thưởng gì cho tôi không?”

"Phần thưởng?" Chu Cẩn Xuyên tản mạn liếc cô một cái, không biết cô lại có chủ ý quỷ quái gì.

Bùi Tang Du cũng không nói thêm, chỉ nói câu như vậy, lặng lẽ nhìn anh, ngữ khí có chút làm nũng: "Vậy cậu nói xem cậu có đồng ý không?”

Chu Cẩn Xuyên cười, bắt chước cô thừa nước đυ.c thả câu: "Cậu thi được đi rồi nói, nếu như tôi nhớ không lầm, lớp trước của cậu xếp hạng 321.”

"Muốn nhắc nhở cậu."

Bùi Tang Du một giây thu hồi biểu cảm lấy lòng của mình, hai má tức giận, giống như cá nóc.

Chu Cẩn Xuyên bất giác cong ngón tay, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn đưa tay lên chọc một cái.

Vài giây sau mới đồng ý yêu cầu vừa rồi của cô: "Được rồi, thi vào top 50, cho cậu phần thưởng."

Anh thậm chí cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

Bùi Tang Du nhận ra anh có chút nuông chiều rất nhỏ.

Vốn dĩ cô chỉ nói chơi, nhưng đột nhiên cảm thấy mình có thể cố tình gây sự một chút, cảm giác cũng không tệ.

"Bảo bối, hai chúng ta cùng chơi đi, không chơi chung với bọn họ."

Trần Giới ở bên cạnh cô đơn vuốt đầu con chó nhỏ, sờ một chút oán thầm một câu, cẩu độc thân, hai chúng ta làm bạn không cô đơn.

Khi bắt đầu học tập, cả hai đều rất nghiêm túc.

Chu Cẩn Xuyên nói một cách tận tâm, giống như đem tất cả kiến thức bẻ nát cho cô ăn, lời nói cũng nhiều hơn một chút: "Loại đề hình học không gian này, phương pháp vẽ đường phụ trợ thông thường chính là mấy loại như vậy, đối xứng, chia đều, vuông góc, cắt, kéo dài, di chuyển, xoay tròn, nếu nhìn thấy đề không có ý tưởng, có thể lần lượt thử từng cái.”

Bùi Tang Du hiểu một chút, đầu cũng không ngẩng lên, cầm bút điên cuồng viết ghi chép.

"Đương nhiên, đề thi cũng có kỹ xảo."

Bàn tay của Chu Cẩn Xuyên đặt trên trang sách, ấn một chút: "Các đề thi của trường trung học đều rất nghiêm khắc, đều được thu nhỏ lại. Thật sự tính không ra thì dùng thước đo, câu hỏi trắc nghiệm có thể đoán được tám chín phần.”

Vừa nghe điều này, Trần Giới lập tức bật người đứng dậy: "Lần trước ai nói với tôi kỹ xảo đề thi là lựa chọn tương tự chọn A, gặp chuyện không quyết định được chọn C, tôi nghe không nổi nữa, đối đãi khác biệt này có chút nghiêm trọng.”

Bùi Tang Du sắp cười đến điên dại, vừa viết vừa phàn nàn: "Lời này cậu cũng tin à?”

"Rất có vần điệu, tôi còn tưởng rằng chân lý vũ trụ giống như kỳ biến ngẫu nhiên không thay đổi." Trần Giới cảm thấy mình vô cùng sai lầm.

Chu Cẩn Xuyên từ từ lên tiếng: "Dù sao cuối cùng cậu cũng sao chép đáp án của tôi, có khác nhau không?”

Quả thật không khác nhau, nhưng kỳ thi giữa kỳ là xếp phòng thi theo thành tích, cũng không sao chép được.

Trần Giới thở dài, khiêm tốn ghi chép một số ghi chú mà bản thân cậu ấy cũng không hiểu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bóng đêm đã tối sầm lại.

Trần Giới vươn vai rất nhiều, bắt đầu nhiệm vụ hỗ trợ mỗi ngày, dùng bút chọc vào cánh tay Bùi Tang Du: "Đã trễ vậy rồi, không bằng cậu ở lại đây ngủ đi, dù sao ngày mai cậu còn phải tới đón chó.”

Chu Cẩn Xuyên cảnh cáo nhìn anh một cái, cậu ấy lại giả vờ hút gió.

"Không được, ngày mai tôi bắt taxi tới đây." Bùi Tang Du thu dọn sách rải rác trên bàn, bỏ vào cặp sách.

Lần trước là ngủ ngoài đường, là bất đắc dĩ, ở trong nhà người ta cũng quấy rầy người ta rồi, hơn nữa nhà cũng chỉ có hai phòng, cô ở đây Trần Giới cũng phải về nhà, rất phiền phức.

Chu Cẩn Xuyên giương mắt nhìn cô đứng dậy, anh cũng đứng dậy đưa áo khoác cho cô: "Của cậu.”

Bùi Tang Du gật đầu, nói được, không khách khí nữa.

Hai người sửa sang lại đồ đạc trên bàn nhỏ, mọi thứ đã ngay ngắn, một trước một sau đi ra cửa lớn.

Trần Giới xem như đã nhìn thấy rõ ràng, tình cảm của đôi tình nhân nhỏ, người ta ai quan tâm đến cậu ấy, điều họ quan tâm chính là thời gian riêng tư.

Hải vương trải qua muôn vàn cánh buồm, suýt chút nữa cậu ấy đã không nhận ra mình độc thân lâu như vậy, đầu óc không minh mẫn.

Trên đường trở về, lúc này hai người ngồi cùng một hàng ghế phía sau, khoang xe chật hẹp, thỉnh thoảng đầu gối sẽ lắc lư chạm vào nhau.

Ban đêm có chút gió, Chu Cẩn Xuyên thấy cô hắt hơi một cái, giơ tay đóng cửa sổ xe đang mở, chặn gió thu vì tốc độ xe gào thét mà đến.

Bùi Tang Du hít mũi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, may mà cẩu cẩu tìm được chủ nhân mới, bằng không nhất định sẽ bị đóng băng đến chết.”

Chu Cẩn Xuyên siết chặt khóe miệng, giọng điệu lãnh đạm sửa lại: "Nó có tên, gọi là trứng cá muối.”

Từ khi nào ngay cả cái tên cũng đặt luôn rồi, trách không được gọi nó là cẩu cẩu căn bản anh đều không quan tâm.

Nói là ghét chó, đây chính là miệng chê thân thể không chính trực sao, biểu cảm của Bùi Tang Du tương đối ngạc nhiên.

"Cậu còn đặt tên cho nó?"

"Nuôi nó một tuần ngay cả quyền đặt tên cũng không có?"

Bùi Tang Du nghĩ đến hình ảnh Chu Cẩn Xuyên gọi tên chú chó nhỏ kia, từ trong miệng nói ra cái tên dính dính như vậy, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, mặt mày nhu hòa.

"Cũng không phải, cảm thấy không giống như là chuyện cậu có thể làm. Tại sao gọi là trứng cá muối, không phải là biệt danh của Cố Dư chứ?”

Người đã đi vài năm rồi, nếu vậy cũng quá nặng tình rồi.

Chu Cẩn Xuyên căn bản không liên tưởng đến chuyện này, anh dừng lại trong chớp mắt, mới giải thích: "Không phải, là hy vọng sau này nó có thể có đồ ăn ngon, không cần phải đói nữa.”

Ngụ ý đúng là rất tốt, cũng rất chân thành, nhưng Bùi Tang Du vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói: "... Nhưng hình như không thể ăn trứng cá muối, rất mặn, sẽ rụng lông.”

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Chu Cẩn Xuyên không muốn nói chuyện.

Nghe hai người nói chuyện phiếm, chú lái xe ngồi ở hàng đầu thiếu chút nữa không nhịn được cười, chỉ có thể đạp mạnh chân ga.

Giống như mình nói sai cái gì đó, Bùi Tang Du bắt đầu điên cuồng tìm cách bổ sung: "Nhưng quả thật là một cái tên tốt, vừa nghe đã biết là một tiểu công chúa giàu có cao quý lãnh diễm.”

Chu Cẩn Xuyên vẫn không lên tiếng.

Trong lòng nói, tại sao chiếc xe này lại lái chậm như vậy, nửa ngày còn chưa tới, đi đường vòng sao.

Bùi Tang Du nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh, khuôn mặt nghiêng vẫn sắc bén lãnh đạm, nhưng thiếu niên kiêu ngạo bất tuân ưu việt đột nhiên bị xụi lơ, không hiểu sao cô lại nhìn ra một chút đáng yêu, có chuyện gì xảy ra với cô vậy.

Nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên cong mắt cười cười: "Hơn nữa hình như rất phù hợp với tên của tôi, đều có âm thanh yu này.”

"Cũng không liên quan đến cậu." Chu Cẩn Xuyên nói rất rõ ràng: "Chỉ là trùng hợp.”

"Trùng hợp cũng là một loại định mệnh, có nghĩa là nó cũng được gọi là cái tên này. Trứng cá muối, dễ thương, tôi thích nó." Bùi Tang Du nhìn theo mái tóc bồng bềnh của ai đó.

Mặc dù chỉ là nói hai ba câu, nhưng quả thật là có tác dụng.

Khóe môi của Chu Cẩn Xuyên vốn căng thẳng bây giờ hơi nhếch lên một chút.

-

Mười giờ rưỡi sáng thứ bảy, Chu Cẩn Xuyên và Trần Giới từ trong nhà từ từ bước ra khỏi cửa, nam sinh ẳm theo chú chó nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ, cùng nhau bắt taxi đến bệnh viện thú ý như đã hẹn.

Lúc gần tới nơi, Trần Giới lên tiếng nhắc nhở anh, nhiều lần xác nhận: "Cậu có chắc muốn tặng nó cho người ta không, tặng rồi sẽ không lấy lại được.”

Chu Cẩn Xuyên hời hợt ừ một tiếng.

Chỉ là ở chung mới mấy ngày, sau một thời gian ngắn sẽ không thành vấn đề.

Trần Giới muốn anh lúc này đổi ý còn kịp, lại nói: "Cậu nghĩ đi, nghiêm túc suy nghĩ một, chủ nhân mới là Lý Tri Hành, anh bạn này đối với Bùi Tang Du có mưu đồ bất chính, cậu hẳn là có hai mắt đều nhìn ra được. Đến lúc đó cậu ta có thể lấy trứng cá muối ra để mỗi ngày tìm cô ấy, sớm chiều ở chung, tích lũy từng ngày, tôi cũng không dám suy nghĩ tiếp.”

Trần Giới càng nói càng đắc ý, ngữ khí trở nên dõng dạc mãnh liệt: "Mấu chốt nhất chính là, sau này cậu muốn gặp chó nhỏ còn phải qua sự đồng ý của cậu ta, mẹ kiếp, sao giống như hai vợ chồng ly hôn tìm cho đứa nhỏ một người ba dượng tâm địa không tốt vậy. Thật sự, chính là cảm giác này, quyền nuôi con của cậu sau này thật sự không có cơ hội.”

Chu Cẩn Xuyên vốn chưa tỉnh ngủ, nghe cậu ấy ba hoa, có chút cáu kỉnh: "Có phải cậu xem phim nhiều hơn tám tiếng không?”

"Thật đúng là không phải tôi suy nghĩ nhiều, cậu xem đây không phải..." Xe dừng ở trước cửa bệnh viện thú ý, Trần Giới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Bùi Tang Du đã đến, mái tóc tối màu cố định dài mềm mại, trên người mặc một chiếc váy dài cùng màu. Đơn giản hào phóng lại tinh xảo, nhìn qua giống như một tiểu tiên nữ không biết thế sự.