Chương 2Bùi Tang Du ngừng thở nửa nhịp.
Với tư thế của người chính chủ ném quyển sổ tay, ít nhiều gì cũng có chút tức giận không kiềm chế được.
Cũng đúng, không hiểu sao nằm súng, đổi lại là cô cũng công tâm mà tức giận.
Chu Cẩn Xuyên ấn đầu ngón tay, không nhúc nhích.
Cứ như vậy ý tứ không rõ nhìn cô.
Đồng tử của anh rất sâu, tất cả cảm xúc đều bị giấu đi, nhìn không ra chút manh mối nào.
Cuối cùng là cô chột dạ, khí thế của Bùi Tang Du thoáng cái đã yếu đi.
Cô giật khóe môi, đang chuẩn bị giải thích xin lỗi một hàng dài, nhưng cửa sau lập tức xuất hiện một cái đầu.
Người phụ nữ tóc ngắn đứng bên cạnh Chu Cẩn Xuyên cao lớn, có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn, nhưng âm lượng tương đối mạnh mẽ.
"Chuông reo rồi không nghe thấy sao, lỗ tai dài như vậy để trang trí à không bằng học A Mộng run lập cập cắt đi? Ở dưới lầu đã nghe thấy lớp chúng ta ồn ào nhất, có thể nói dứt khoát như thế này tôi báo cho các cậu một cuộc thi RAP tập thể ra mắt được không?"
Toàn bộ quá trình cả lớp đều im lặng xem kịch bây giờ rơi vào suy ngẫm.
Chúng ta, có ồn ào không?
Không, rất yên tĩnh.
"Phạm Đồng, em ngồi chỗ của Chu Cẩn Xuyên người ta làm gì?"
Người phụ nữ vén mái tóc vừa rơi xuống, âm lượng kéo dài liên tục: "Với thành tích của em, ngồi hai phút là có thể dính linh khí của cậu ta? Tôi thấy sắc mặt của em xanh đen, mây đen vòng quanh trên đỉnh đầu, gần đây nhất định gặp chuyện không may, an phận trở về chỗ ngồi cho tôi."
"Biết rồi cô Bán Tiên, cô đừng nguyền rủa em." Cậu bạn đầu đinh phiền não sờ sờ da đầu bị đánh rất đau, xám xịt đi về phía trước hai dãy.
Bùi Tang Du thầm nghĩ, bây giờ nghề phụ của bà ấy đã quyền lực như vậy, nhìn người còn rất chuẩn.
Vậy thì nhân tiện hỗ trợ tính toán giúp cô, kế tiếp người con trai kia muốn đem cô đi hấp hay là xào tung tóe lên?
Thoạt nhìn thấy Chu Cẩn Xuyên bình tĩnh hơn cô, chỉ là bước nhanh qua, chân dài kéo ghế ra ngoài, lập tức ngồi xuống.
Động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có một chút ý muốn phức tạp.
Trái tim đang treo lơ lửng của Bùi Tang Du bỗng nhiên rơi xuống.
Ông chủ đã nhìn thấy thế giới, đó là một bầu không khí.
Cô buông lỏng biểu cảm của mình, quay đầu chủ động lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, em là học sinh chuyển trường mới đến, Bùi Tang Du."
"A, bạn học mới rất lễ phép nha." Bán Tiên nhìn về phía cô, trong nháy mắt cười thành một đóa hoa: "Tôi rất vui vì em chuyển tới lớp bảy của chúng ta, xem ra em và mọi người đã quen biết, vậy chúng ta bắt đầu tự học đi."
Nói xong, khóe miệng bà ấy nhếch lên, tức giận đan xen bổ sung một câu: "Ai nói chuyện to nhỏ thì cút ra bên ngoài cho tôi!"
Bùi Tang Du cảm thấy thật sự nên học hỏi với bà ấy thay đổi sắc mặt.
Tốc độ này, biểu cảm này, so với cô lưu loát hơn nhiều.
Cô im lặng ngồi xuống, các bạn cùng lớp như những con chim tản ra, rất nhanh xung quanh vang lên tiếng đọc sách buổi sáng.
Cô không nhịn được liếc nhìn qua hành lang, nhìn thấy nam sinh không biết từ lúc nào đã nằm sấp xuống, gối lên cánh tay che đi hơn phân nửa khuôn mặt, sau gáy căng ra một đường cong sắc bén, tư thế ngủ tương đối khoác lác.
Phải xin lỗi vì vừa làm bẩn sổ tay của anh.
Chỉ là người ta buồn ngủ như vậy, bây giờ đánh thức chính là thêm dầu vào lửa.
Bùi Tang Du thu hồi ánh mắt, mới chú ý tới tấm bảng màu hồng phấn có viền hoa trên góc bàn, là cùng loại với bạn cùng bàn.
Cô nhẹ giọng đọc tên đối phương: "Biên Tiêu Tiêu, tên rất dễ nghe. Đây là cậu giúp tôi dán lên sao, cảm ơn cậu."
"Ah, không… Không cần khách sáo." Mi mắt của người bạn ngồi cùng bàn nhanh chóng rũ xuống, không dám nhìn cô.
Bùi Tang Du giống như nhìn thấu, cười nói: "Cậu sợ tôi à?"
"Không có, tôi chỉ cảm thấy cậu rất ngầu, dám trước mặt với một tên côn đồ hay bắt nạt kẻ yếu như Phạm Đồng." Biên Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu, ngón tay bất giác cuộn chuỗi hạt trên tay một cách vô thức.
Bùi Tang Du đương nhiên nói: "Nếu như không phản kích, thì luôn bị bắt nạt."
Ánh mắt của Biên Tiêu Tiêu sáng lên.
Xinh đẹp quả cảm còn lễ phép, thật sự rất khó khiến cho người ta không thích cô.
"Thực sự xin lỗi nha, tôi vừa muốn nhắc nhở cậu đó là quyển sổ tay của Chu Cẩn Xuyên, nhưng tôi nói chậm rồi." Lá gan của Biên Tiêu Tiêu lớn hơn một chút, hơi hướng về phía cô dựa vào, thấp giọng nói: "Nhưng cậu ấy rất khó chọc, cậu ném đồ của cậu ấy, cẩn thận một chút."
Không dễ chọc, trong lòng Bùi Tang Du cân nhắc đánh giá.
"Cậu ấy có tiếng xấu xa sao?"
"Vậy cũng không phải, với tướng mạo và gia thế của cậu ấy, nam sinh lẫn nữ sinh trong trường hâm mộ cũng không thiếu."
"Hiểu rồi, nam chính của văn học Tấn Giang đang chạy trốn." Bùi Tang Du kết luận, dù sao cũng có thể dùng tiền xem cô thay đổi sắc mặt, có nhan sắc còn có tiền.
Biên Tiêu Tiêu cảm thấy cô nói chuyện rất trêu đùa, cười theo thành tiếng.
Cô ấy che miệng thấp giọng bổ sung: "Bình thường nhìn thấy tính tình của cậu ấy rất tốt, chỉ là lúc trước trường tư thục Lễ Gia có một đám người, có chút đắc tội với cậu ấy, cậu ấy trực tiếp khiến cho mấy người kia toàn bộ bỏ học, trước khi chuyển đi còn đánh bọn họ đến mặt mũi bầm dập, thật tàn nhẫn."
Bùi Tang Du bất giác nhìn qua Chu Cẩn Xuyên.
Vai rộng chân dài, cao gầy mạnh mẽ, nhìn qua quả thật rất có thể đánh nhau.
Điều đó nghe có vẻ thù hận.
Vừa rồi cô nhìn thấy sắc mặt của anh, lập tức nhớ lại, càng giống gió thổi mưa giông trước cơn bão bình tĩnh.
Cô đang suy nghĩ, đôi mắt đang nhắm chặt của đối phương chậm rãi mở ra.
Ngắn ngủi nửa tiếng, cùng cô lần thứ ba thẳng thắn đối mặt với nhau.
Thùng thuốc súng đang cháy ngòi nổ, sắp nổ tung.
Bùi Tang Du nắm lấy cơ hội, lập tức lên tiếng: "Chu…"
Chu Cẩn Xuyên buồn ngủ nhìn cô trong chớp mắt, giữa hai hàng lông mày có chút không kiên nhẫn, mí mắt một lần nữa khép lại.
Nhìn ra được, tức giận còn chưa tiêu tan.
Những trang ghi chú trên quyển sổ có quan trọng không?
Anh hẳn là sẽ không ngây thơ đến kiện giáo viên chứ?
Hay là…
Buổi sáng nghe được cuộc đối thoại giữa cô và ông ngoại, nên anh cố ý muốn gây sự?
Ánh mắt của Bùi Tang Du mất tập trung.
Lần này chính xác chính cô bị đuối lý.