Chương 9.1

Chương 9.1

"Không hút." Tay của Chu Cẩn Xuyên ướt đẫm, ý bảo cô giúp anh xắn tay áo lên.

Bùi Tang Du tự nhiên đưa tay ra, gấp áo len hai lần, cuộn lên trên, cô bất ngờ nói: "Hút thuốc đánh nhau vào cục cảnh sát không phải là tiêu chuẩn sao, cậu không biết à?"

Chu Cẩn Xuyên lau khô cái đĩa đặt sang một bên, nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn qua anh: "Cậu tò mò về mọi thứ sao, tôi đã thử qua một lần, cảm thấy không có ý nghĩa."

Bùi Tang Du sửng sốt, tìm tòi nhìn qua anh: "Vậy cậu đã từng yêu chưa?"

"Chưa." Chu Cẩn Xuyên trả lời thản nhiên.

"Chuyện này cậu cũng không tò mò?"

Chu Cẩn Xuyên chậm rãi lau tay: "Không muốn nói nhiều, rất phiền phức. Hơn nữa, tò mò tất cả mọi thứ, đều phải lần lượt thử qua sao?"

Cuộc nói chuyện giữa bọn họ đơn giản qua lại, trong nháy mắt Bùi Tang Du cảm giác được sự khác biệt.

Đại khái cô có thể lý giải được từ trước cho đến nay Chu Cẩn Xuyên lấy sức mạnh thư giãn từ đâu ra.

Anh đã nhìn thấy nhiều, tầm nhìn rộng, giáo dục tốt, rất có chừng mực, cho nên anh không bao giờ sợ hãi.

Trong thời gian ngắn, anh tiện tay dọn dẹp sạch sẽ rác và chén dơ trên bàn, đặc biệt tự nhiên, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Bùi Tang Du nhìn chằm chằm bàn lưu ly bây giờ hoàn toàn trống trải, tâm tình so với hoàng hôn còn tươi sáng hơn: "Lúc tôi nấu cơm, ghét nhất là dọn dẹp."

"Thường xuyên tự nấu ăn?" Chu Cẩn Xuyên cầm giấy lau khô nước trên tay, nở nụ cười: "Chẳng trách ngày đó cậu đọc cho tôi một đống công thức nấu ăn."

"Trước kia là ba tôi dạy tôi, sau đó..." Bùi Tang Du dừng một chút: "Sau đó tự học."

Chu Cẩn Xuyên nghe ra được ngụ ý của việc tạm dừng kia, hiểu rõ: "Bây giờ ông ấy biết rằng cậu làm tốt như vậy, hẳn sẽ rất vui mừng."

Bùi Tang Du chậm rãi chớp mắt.

Cảm giác được xoa dịu trấn an.

Cô luôn không thích mình yếu đuối, cụp mắt lấy nước trong nồi ra, trêu chọc nói: "Không phải sợ tôi đầu độc cậu sao."

"Cho nên tôi tìm một con chuột bạch." Chu Cẩn Xuyên nâng cằm lên, chỉ về phía người tang thương đang hút thuốc bên kia.

Cậu ấy miễn cưỡng nghe được câu này, con chuột trắng nhanh nhẹn quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác: "Cậu lại muốn làm cái gì quỷ gì với tôi."

"Lại đây." Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu, cười tươi như vầng trăng sáng, kì thực một bụng ý xấu.

Trần Giới giơ tay bóp điếu thuốc, nhíu mày đi vào phòng bếp, còn chưa kịp nói chuyện, trong miệng đột nhiên bị nhét vào một miếng sườn lớn.

"Cậu dựa vào tôi coi có độc không —— ừ?" Cậu ấy nhai hai cái, âm thanh thay đổi: "Tay nghề này, quá tuyệt rồi."

"Được, hẳn là hương vị không tệ." Chu Cẩn Xuyên không hề có nhân tính: "Đợi thêm vài phút nữa, xem miệng cậu có sùi bọt mép không."

Trần Giới phối hợp hai mắt vô thần, đầu nghiêng một cái.

Thiếu chút nữa đem đầu lưỡi vươn ra làm trò.

Bùi Tang Du lườm hai người một cái, nam học sinh trung học, thật sự rất ấu trĩ.

Cô đưa tay mở tủ trên cùng, muốn lấy một cái chén canh lớn, nhưng nó được đặt quá cao, không lấy được.

Cô hơi quay đầu lại nhìn Chu Cẩn Xuyên, ánh mắt ý bảo anh hỗ trợ.

Chu Cẩn Xuyên không nhúc nhích, nhàn hạ tay đút túi nhìn cô, đuôi lông mày nhướng lên.

Như thể đang chờ cô mở miệng nhờ giúp đỡ, thái độ rất thiếu.

Bùi Tang Du mặt không chút thay đổi chậc chậc một tiếng.

Còn chưa nói gì, Chu Cẩn Xuyên đã giơ tay lên, cánh tay lướt qua đỉnh tóc cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, lấy chén xuống.

Chén thủy tinh đυ.ng phải bàn lưu ly, phát ra một tiếng nổ giòn rất nhỏ.

Trần Giới híp mắt nhìn thấy cảnh này, đột nhiên sởn tóc gáy, lông tơ sau lưng chợt nổi lên.

"Người anh em, cậu…"

Mẹ nó giống như một người vợ nghiêm khắc vậy.

Nhưng cậu ấy không dám nói, cậu ấy sợ sẽ bị anh phanh thay tại chỗ.

"Cậu còn chưa chết." Chu Cẩn Xuyên quay đầu nhìn cậu ấy, thanh âm nhàn nhạt.

Trần Giới hung hăng nuốt miếng thịt xuống, phun ra xương cốt, oán niệm rất nặng: "Có bản lĩnh cậu đừng ăn."

Ăn chắc chắn là ăn, và ăn khá sạch sẽ.

Ba món ăn một món canh, quét sạch không còn gì, thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy đáy chén, nếu nói bọn họ đi trại tị nạn một năm mọi người đều tin.

Ăn no uống đủ, Trần Giới chuẩn bị châm thuốc, bật lửa lạch cạch một tiếng, đã bị Chu Cẩn Xuyên duỗi chân đạp một cái: "Đi qua bên kia hút."

"Thân sĩ cậu, cậu thật thanh cao, cậu chỉ biết đạp tôi." Trần Giới đáng thương cầm gạt tàn, ngồi xổm trong góc phun vòng tròn.

Con trỏ trên tường từ từ chỉ vào bảy giờ.

Bùi Tang Du không ngừng lấy vật lý từ trong ba lô ra, vỗ lên bàn nhỏ: "Thầy Chu, dạy thêm."

"Cậu là Bùi Lột Da sao, một phút cũng không chậm trễ." Chu Cẩn Xuyên nắm cổ sau đứng dậy, xoa xoa, cách một chút cong chân ngồi xuống.

Trần Giới dập tắt điếu thuốc, chen qua, ngồi xếp bằng sang một bên khác, bộ dáng người nghiện thức ăn: "Đưa tôi đi, đưa tôi đi."

Chu Cẩn Xuyên mở cuốn sách ra: "Vậy bắt đầu từ định luật đầu tiên của Newton."

"Tôi đã tự học qua, bắt đầu trực tiếp từ chuyển động ném mặt phẳng đi." Bùi Tang Du nói.

Chu Cẩn Xuyên gật đầu: "Được."

Trần Giới: ???

Không ai thực sự quan tâm đến sự sống chết của cậu ấy sao?

Chu Cẩn Xuyên hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, bắt đầu giảng bài.

Trần Giới chống cằm nghe hai phút, chỉ vào phân tích chịu lực: "Không phải rơi xuống sao, vì sao ngang còn phải có lực."

Bùi Tang Du nhìn cậu ấy một cái: "Cậu đoán mình nhảy lầu có gì khác với Chu Cẩn Xuyên ném cậu xuống?"

Trần Giới vuốt cằm: "Một người chủ quan tự nguyện, một người bị anh em gϊếŧ chết."

Bùi Tang Du: "......"

Chu Cẩn Xuyên cúi đầu vẽ trọng điểm: "Biết vì sao tôi không muốn giúp bọn họ dạy thêm không, đám người kia đều là tiêu chuẩn này."

Bùi Tang Du nghiêm túc kinh ngạc: "Hạ phàm tu hành thật sự là vất vả cho cậu."

Trong chốc lát Chu Cẩn Xuyên nhìn cô ghi chép chi chít: "Có thể vượt qua một cái, miễn cưỡng thêm chút công đức."

Trần Giới cảm thấy bản thân đang bị đôi nam nữ này tổng hợp tinh thần đánh đôi.