Chương 8.1

Chương 8.1

"Thầy cô em biết sai rồi, em sẽ sửa." Bây giờ Phạm Đồng hoàn toàn sợ hãi, lúc này không còn giãy dụa nữa.

"Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu em thật sự bắt nạt nữ sinh người ta, là vị thành niên cũng phải đi vào đó." Cô Bán Tiên thở dài, trước mặt chủ nhiệm, giáo dục vẫn là giáo dục: "Đương nhiên, Chu Cẩn Xuyên cũng có chút ra tay quá khích, xuống tay quá nặng."

Chu Cẩn Xuyên nhướng mày, giọng điệu thản nhiên: "Em không dùng sức."

"Cậu ấy thật sự không dùng sức." Bùi Tang Du vẻ mặt chân thành tha thiết: "Em cảm thấy cậu ấy chỉ cần thêm hai phần sức lực, có thể Phạm Đồng bây giờ đã nằm trên cáng."

Chu Cẩn Xuyên cười, nhìn thấy ánh mắt của cô Bán Tiên hung thần ác sát, nên anh cũng kiềm chế lại.

Phạm Đồng: "…"

Lúc này có giáo viên ở đây, Chu Cẩn Xuyên cũng không thể làm gì cậu ta.

Vì vậy, cậu ta bắt đầu vỏ đã mẻ lại sứt xuống nước: "Cậu ấy siêu mạnh! Bây giờ cả người em rất đau! Lúc ấy em chỉ giỡn với bạn học Bùi Tang Du, không ngờ lại như vậy, em tức giận nói hai câu tàn nhẫn cũng có thể tha thứ mà. Có lẽ em quá hung dữ khiến mọi người hiểu lầm em, đầu tiên cậu ấy không phân biệt đã bừa bãi hung tợn đá em một cước, quay đầu lại em đã bị Chu Cẩn Xuyên đánh ngã!"

Bùi Tang Du liếc cậu ta một cái, ánh mắt cảnh cáo cậu ta.

Thả cho cậu ta đi, cậu ta còn chưa muốn kết thúc phải không?

Cô giả bộ nhu nhược, lập tức mềm giọng, mang theo chút nức nở: "Một giây sau cậu ấy cưỡng hôn em, nếu làm không tốt còn phải làm cái khác, dù sao mọi người đều nghe được trên đài phát thanh, cậu ấy nói yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật khó để mọi người không nghĩ gì nhiều."

Trần Giới thở dài, biến sắc này, diễn xuất này, thật lợi hại.

"Lúc em bước vào cửa, cậu ấy đã khóa người vào góc, ở trường mà cậu ta cũng bạo lực như vậy, nếu là ở ngoài trường..." Chu Cẩn Xuyên tương đối biết phối hợp, còn thích hợp chừa khoảng trống, khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Trong nháy mắt khuôn mặt của chủ nhiệm Mã sụp đổ thành một con lừa.

Ông ấy vung bàn tay lên, phán đoán: "Bạn học Phạm Đồng có hành vi xấu xa, tâm tư bất chính, lớn nhỏ đều bị tôi ghi nhận một lần, cộng thêm năm ngàn chữ kiểm điểm. Về phần bạn học Chu Cẩn Xuyên, ra tay nghĩa hiệp, dám làm việc nghĩa, biểu dương."

Phạm Đồng: ???

Sườn núi thật sự kết thành, Diêm Vương có đến cũng không giải được.

Kết quả xử phạt khiến cho người ta tinh thần sảng khoái, Bùi Tang Du vui mừng, buổi tối tự học giận dữ giải hai bộ đề.

Cho đến khi trở về ký túc xá để tự học buổi tối, cô không nhịn được ngâm nga một bài hát góp vui.

Nhìn tâm tình của cô rất tốt, Đinh Tử Căng cũng không có hứng thú đắp mặt nạ, kiên trì truy vấn đáp án ban ngày nhưng không nhận được kết quả: "Rốt cuộc cậu cung cấp dịch vụ gì cho Chu Cẩn Xuyên, mau nói nhanh. Bằng không đêm nay nhất định cậu mất ngủ, tôi tra tấn cậu đến chết."

Nghe cô ấy nói như vậy, Đinh Tử Kiều đeo kính, ánh mắt cũng hỏa tốc tập trung.

"Chỉ là ghi chép bình thường, không phải hôm khai giảng tôi ném sổ ghi chép của cậu ấy sao, đây gọi là bồi thường." Bùi Tang Du tứ lạng bạt thiên cân quay về.

Đinh Tử Căng nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lắc đầu: "Không đúng, giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết không đúng."

Bùi Tang Du giơ tay véo mặt cô ấy, chậm rãi nói: "Mỗi lần cậu dùng giác quan thứ sáu đoán đề lựa chọn, tỷ lệ chính xác còn chưa cao bằng tỷ lệ sinh đẻ của quốc gia, giác quan thứ sáu thì không chính xác."

Đinh Tử Căng hít sâu một hơi: "Người chị em, tôi muốn gϊếŧ người."

Bùi Tang Du cắm tai nghe, cô cười nhắc nhở: "Tôi muốn gọi điện thoại cho em trai trước khi đi ngủ."

Nghiệp vụ dần dần thành thạo, vừa đến đêm khuya, cô tự động làm việc.

Chu Cẩn Xuyên nhận điện thoại, theo thói quen mở loa, đặt ở đầu giường: "Hôm nay đúng giờ."

"Chết sớm siêu sinh sớm." Bùi Tang Du nhanh miệng, nghĩ đến thời gian phục vụ, không thể nói vậy được, cô tròn trịa trở về: "Không phải, có thể gọi điện thoại cho cậu, là vinh hạnh của tôi, tôi dành 120% nhiệt tình cho cậu."

"Đừng túng." Chu Cẩn Xuyên lấy khăn mặt lau khô mái tóc còn ướt, anh tiện tay ném ở đầu giường, nằm trên giường: "Hôm nay lại đọc đề?"

"Đề nghị này của cậu vô cùng tao nhã êm tai." Bùi Tang Du rút ra một quyển sách, "Vật lý, cậu thấy phiền không?"

Chu Cẩn Xuyên: "…Không vấn đề gì."

Dù sao có thể hỗ trợ giấc ngủ cho anh, cô đọc cái gì cũng được.

Bùi Tang Du đeo tai nghe, vừa giải đề, vừa phát sóng, hai bên không chậm trễ.

Chỉ là động tác, giơ tay lên viết chữ, ảnh hưởng đến lưng của cô bị áo sơ mi cọ xát nên có chút đau.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cuộn giấy, một tay chậm rãi cởi nút áo, đưa thuốc mỡ trong túi sách cho giường bên cạnh: "Tiêu Tiêu, phiền cậu giúp tôi lau vết thương trên lưng một chút."

Nghe cô nói vậy, tay Chu Cẩn Xuyên đang tắt đèn dừng lại: "Đau rồi?"

"Tạm tạm, một chút." Bùi Tang Du nhẹ giọng trả lời.

Anh hỏi một cách tự nhiên.

Cô cũng trả lời một cách ngẫu nhiên.

Chiếc áo sơ mi trắng trượt khỏi vai, để lộ tấm lưng trơn bóng.

"Trời ơi, ai lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, đánh cậu thành thế này." Biên Tiêu Tiêu kinh ngạc hét to, cô ấy run tay cũng không dám chạm vào, sợ chạm vào làm cô đau: "Còn ở chỗ nào nữa không?"

Hình phạt đã kết thúc rồi, Bùi Tang Du cũng không muốn kéo Chu Cẩn Xuyên vào: "Không có, là tôi tự làm."

Biên Tiêu Tiêu đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Đường cong trên lưng cô gầy gò xinh đẹp, làn da cũng rất trắng, giống như một viên ngọc mỡ dê tốt thượng hạng, vết thương nổi bật sưng đỏ bầm tím hiện ra càng thêm rõ nét.

Dấu vết va chạm buổi chiều đã qua mấy giờ, càng trở nên sâu hơn, một vết thật dài chạy qua vai sau, giống như một vết roi.

Lý do vừa rồi, có vẻ như cô muốn che đậy.

Cặp song sinh ngồi giường đối diện trao đổi tầm mắt, đồng tử khϊếp sợ, đồng thanh.

"Cậu với Chu Cẩn Xuyên, không phải là loại dịch vụ ngược đãi biếи ŧɦái này chứ?"

Bùi Tang Du: "…"

Chu Cẩn Xuyên: "…"