Chương 6

Chương 6

Anh tình cờ nghe được câu cuối cùng của đài phát thanh.

"Cảm ơn các bạn đã nghe, tôi là phát thanh viên ngày hôm nay, Bùi Tang Du lớp bảy."

Giọng nói của cô vào phút này không giống với giai điệu mềm mại bình thường.

Chu Cẩn Xuyên sửng sốt hai giây, mới chậm rãi hoàn hồn.

"Thật xin lỗi, nơi này trơn trượt quá, tôi đứng không vững." Trần Giới biết anh thức dậy sẽ tức giận, vội vàng trấn an.

Chu Cẩn Xuyên xoa gáy đứng dậy: "Bùi Tang Du đi làm phát thanh viên?"

"Đúng vậy, tôi nghe nói cô Bán Tiên cầu xin cậu ấy." Trần Giới nhìn chằm chằm chiếc loa nhỏ phía trước phòng học, chậc một tiếng: "Em gái này, bộ dạng giống như tiên nữ, giọng nói còn dễ nghe như vậy. Đừng nói cậu thực sự không nói, ai cũng như tôi từng chứng kiến sóng to gió lớn đều cảm thấy tê dại sống lưng."

Chu Cẩn Xuyên cười mắng: "Có tiến bộ."

"Cậu không có cảm giác sao?" Đột nhiên Trần Giới tiến lại gần đánh giá anh, cậu ấy hoài nghi người này không phải thích đàn ông đấy chứ.

"Có chút cảm giác." Chu Cẩn Xuyên bị ánh mặt trời chiếu đến híp mắt.

Đúng là liều thuốc ngủ, vừa rồi anh có được sự dịu dàng đã lâu không thấy.

Trần Giới vẻ mặt đồng ý: "Thẩm mỹ của hai chúng ta quả nhiên giống nhau""Nói thôi, ai chịu nổi.""Tôi không chịu nổi, càng nghe càng buồn ngủ." Chu Cẩn Xuyên vận động các đốt ngón tay của mình, sau đó xoay người từ cửa sau đi ra ngoài.

Trần Giới: "…"

Không phải chứ, anh bạn này có phải thực sự có vấn đề không?

Chu Cẩn Xuyên xuyên qua hành lang, ở góc lầu hai đυ.ng phải Bùi Tang Du vừa trở về từ trạm phát thanh.

Cô liếc mắt nhìn anh một cách nhạt nhẽo, rồi đi ngang qua.

"Chờ một chút." Chu Cẩn Xuyên gọi cô lại.

Bùi Tang Du ôm một chồng giấy lớn, cũng không quay đầu lại: "Biết cậu không muốn giúp đỡ, tôi sẽ không để cô Bán Tiên làm phiền cậu nữa."

Lúc cô nương này không nói lời mềm mại, bản tính xa cách trong lòng liền lộ ra, giả bộ lười giả vờ.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy buồn cười, đi thẳng vào vấn đề: "Dạy thêm có thể, nhưng có điều kiện."

Cô thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, Bùi Tang Du xoay người, hoài nghi đánh giá từ dưới đất lên: "Đột nhiên nghĩ thông suốt?"

"Ừm." Chu Cẩn Xuyên giơ tay xoa khóe mắt bị khô của mình, trực tiếp nói: "Cuối tuần tôi giúp cậu dạy thêm, Trần Giới sẽ học cùng cậu, điều kiện của tôi là mỗi tối cậu gọi điện thoại cho tôi nửa tiếng."

...... Người đàn ông này biếи ŧɦái.

Ngày hôm qua không phải còn thà chết không đồng ý sao, sao hôm nay lại lật trò mới rồi.

Bùi Tang Du cảm thấy bản thân mình bị trêu chọc.

Cô lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh lùng: "Chu Cẩn Xuyên, tôi không có thời gian chơi với cậu."

"Tôi không nói đùa, gọi điện thoại cũng không đứng đắn sao?" Chu Cẩn Xuyên từng bước dụ dỗ: "Điều kiện đơn giản như vậy, nhưng tôi có thể giúp cậu cho đến khi cậu thi được vị trí thứ nhất, thời hạn thì chưa biết."

Anh hiểu được cô sẽ bị cám dỗ, trong nháy mắt Bùi Tang Du dao động.

Người khác nói lời này đại khái là có chút kiêu ngạo, nhưng anh là Chu Cẩn Xuyên, lại có bản lĩnh như vậy.

Cô giật môi, có chút chần chừ: "Nhưng mức độ hai chúng ta không quen thuộc, rất khó có thể kiên trì cuộc nói chuyện nửa tiếng mỗi ngày."

Chu Cẩn Xuyên cười: "Không cần nói chuyện, tùy tiện đọc cái gì đó trên đài phát thanh, tôi nghe là được."

Biểu cảm ngày thường của anh đều rất nhạt, ngũ quan lại sâu, luôn có cảm giác khoảng cách khó gần gũi. Đột nhiên cười như vậy, giống như ánh mặt trời gay gắt chiếu tới lung lay mắt cô, với một tinh thần thiếu niên nhiệt liệt mạnh mẽ.

Con cún con này hôm nay tâm trạng hình như rất tốt.

Bùi Tang Du cân nhắc, suy đoán: "Chẳng lẽ cậu là người điều khiển giọng nói?"

Chung quy là bắt người ta mỗi đêm đọc đài phát thanh, người bình thường cũng không có sở thích này.

Chu Cẩn Xuyên lười giải thích, khẽ gật đầu: "Không khác biệt lắm."

Bùi Tang Du nghe được vui vẻ, thuận miệng trong lòng nói ra: "Có phải cậu thích giọng nói của tôi không, vậy cậu cầu xin tôi đi."

Chu Cẩn Xuyên nhìn cô như một khiếm khuyết.

Hình như một tấc tiến một thước, trong lòng Bùi Tang Du nói đùa quá mức, dù sao khiến anh há miệng đồng ý là rất khó.

Nhanh chóng bổ sung một câu: "Quên đi ——"

Chữ "ha" còn chưa nói ra khỏi miệng, người nọ tương đối thản nhiên lên tiếng.

"Cầu xin cậu."

Tuy rằng hai chữ cầu xin này của anh cùng với biểu cảm thờ ơ tương đối không hợp nhau, nghe giống như đang trêu chọc.

Bùi Tang Du vẫn cảm thấy khϊếp sợ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, hiếm khi biểu hiện của anh có chút ngớ ngẩn: "Thực sự cầu xin tôi, được… tôi đây miễn cưỡng đồng ý."

"Miễn cưỡng, tối hôm qua ai làm nũng." Chu Cẩn Xuyên cười nhạo.

"Cậu dám nhắc tới ngày hôm qua, cậu quên nó đi cho tôi." Tai của Bùi Tang Du đỏ lên, cô hận không thể cho anh một cái tát rơi xuống kia.

Sao lại nợ nhiều như vậy?

Thật sự là không nói đến ba câu đã cãi nhau.

Đuôi lông mày của Chu Cẩn Xuyên nhướng lên, có chút ý cười.

Bùi Tang Du căng mặt, giấu đầu hở đuôi nói: "Đã quên chưa?"

Chu Cẩn Xuyên phối hợp gật đầu: "Quên rồi."

"Cứ như vậy đi." Bùi Tang Du giả vờ bình tĩnh xoay người, cô sải bước thoát khỏi nơi này.

Đến buổi tối, vẫn không hiểu sao hai người bọn họ từ bầu không khí hận cả đời không qua lại với nhau lại trở nên quỷ dị ái muội như thế.

Dù sao buổi tối gọi điện thoại, nhìn thế nào cũng không giống như những chuyện bạn học bình thường nên làm.

Bùi Tang Du mở hộp thoại ra, chậm rãi gõ chữ:

【Hoàng Hôn】: Bạn cùng phòng của tôi đều ở đây, cậu sẽ không để tôi đọc những thứ đê tiện gì đúng không?

【Hoàng Hôn】: Những thứ đó tôi không biết đọc, tôi có điểm mấu chốt, tôi cũng có mặt mũi.

【 Chủ nợ 】: Tôi phục cậu rồi, tôi không phải biếи ŧɦái.

【Hoàng Hôn】: …Cậu bắt người ta có hành vi đọc phát sóng như vậy, rất biếи ŧɦái.

【 Chủ nợ 】: Không muốn thì thôi, không bắt buộc.

Lại tới lại tới rồi, anh trai à hiệu quả của câu này thật sự rất độc đáo.

Vào thời điểm đó, cô tình cờ gõ tên ghi chú của anh khiến nó trở thành một lời tiên tri, thật sự là cô nợ anh.

【Hoàng Hôn】:Đừng… Dù sao cậu cũng nghe thấy âm thanh, tôi sẽ tìm một nội dung nào đó.