Chương 108: Vui Vẻ

Chương 108

"Ừ, bây giờ có phải không còn dạy thêm nữa sao? Nếu lần này cậu đạt được hạng nhất trong kỳ thi tháng, không phải đã có lý do để tiếp tục giúp cô ấy dạy thêm sao? Bạn học Bùi rất hiếu thắng ý chí lại kiên cường, điểm càng cao càng tốt, điều này khiến cô ấy bị chênh lệch." Trần Giới thở dài nói: "Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi."

Chu Cẩn Xuyên hơi nhướng mày.

Sinh vật đơn bào này thỉnh thoảng lại nói những điều khá tốt, điều này có vẻ có lý.

Mọi người tạm biệt rồi tản ra trên bãi biển, Chu Cẩn Xuyên giơ tay bắt taxi Bùi Tang Du về ký túc xá.

Gần đến giờ kiểm soát cổng, Bùi Tang Du vừa xuống xe, cô vội vàng đi về phía khu ký túc xá, lẩm bẩm: "Sau này thật sự không thể quay lại được, mấy lần rồi không về quản lý ký túc xá đã nói với tôi bà ấy khá bất mãn."

"Tới kịp." Chu Cẩn Xuyên không vội vàng, anh chậm rãi đi theo cô.

Lúc này buổi tối tự học vừa kết thúc, đại đa số mọi người đã về nhà nhưng thỉnh thoảng trong trường vẫn có những học sinh đi theo nhóm hai, ba đi ngang qua.

hấy anh tụt lại phía sau một khoảng, Bùi Tang Du đứng đó quay lại nhìn anh: "Sao cậu đi chậm thế?"

Chu Cẩn Xuyên cười, anh bước một bước lớn đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói. "Tôi cảm thấy buổi tối đi dạo cùng cậu thật thoải mái."

Cây sung lại nhuộm một màu xanh mới, xào xạc trong gió chiều.

Ánh trăng kéo bóng họ rất dài, tạo cho họ cảm giác vô định khi ép mình vào đường.

Sẽ tốt hơn nếu bạn không vội vàng.

Chu Cẩn Xuyên nhìn thấy cô không nói gì, anh chỉ hơi cúi đầu nhìn cô.

Anh cười ngốc nghếch: "Tôi cũng không nói gì, sao trước đây tôi không thấy cậu dễ xấu hổ như vậy?"

Bùi Tang Du không thể phản bác: "Ai nói tôi xấu hổ? Thời tiết gần đây ấm áp nên có phần nóng nực." Vẫn là Bùi Tang Du cứng rắn.

"Nếu như tôi biết trước tỏ tình với cậu, cậu sẽ trở nên như thế này tôi đã chịu đựng lâu hơn một chút."

Chu Cẩn Xuyên nhấn mạnh: "Cậu không cần phải coi đó là gánh nặng tâm lý, cậu hãy như trước đây. Cậu có rất nhiều thời gian, vì vậy đừng vội vàng."

Lúc này, anh có một sự dịu dàng rất tinh tế.

Bùi Tang Du ngước mắt nhìn anh một lúc, vì anh đã đứng ở bãi biển rất lâu nên tóc có chút lộn xộn trông có vẻ tùy tiện và phóng túng.

Anh cũng không mặc đồng phục học sinh, vẫn mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đen như trước, kéo khóa mở lộ ra chiếc áo phông trắng mới mẻ bên trong, vẫn giống như Chu Cẩn Xuyên ngỗ ngược khi họ lần đầu gặp nhau.

Một người như vậy thực sự đã thú nhận với cô.

Nó giống như đang mơ vậy.

Bùi Tang Du dừng lại vài giây, cuối cùng hỏi: "Chu Cẩn Xuyên, bây giờ cậu còn mất ngủ không?"

"Thỉnh thoảng không nghiêm trọng như trước nữa." Chu Cẩn Xuyên nhàn nhạt nói: "Tôi còn có cách khác."

Cách khác là cách gì?

Anh đã tìm được một phát thanh mới để giúp anh? Điều đó sẽ gây quá nhiều rắc rối cho người khác.

"Có muốn tôi tiếp tục đọc phát thanh cho cậu không?" Bùi Tang Du nghiêm túc nói: "Đọc cho đến khi cậu không còn mất ngủ."

Chu Cẩn Xuyên không trả lời mà chỉ nhìn cô đầy ẩn ý.

Anh chợt cười: "Bây giờ không thành vấn đề nữa, sao cậu lại muốn đọc phát thanh cho tôi?"

"Tôi sợ cậu ngủ không ngon." Bùi Tang Du nhẹ giọng nói.

Chu Cẩn Xuyên ậm ừ, thản nhiên nói: "Cậu đối xử với những người thích cậu như thế nào? Ví dụ như Lý Tri Hành kia, cậu đã làm gì cho cậu ta?"

Bùi Tang Du gần như bị câu hỏi này cắn vào lưỡi.

Cô nhạy bén nhận thức được những biến động cảm xúc của đối phương, mặc dù bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng anh lại rất quan tâm đến điều đó.

Anh thật keo kiệt, Chu Cẩn Xuyên, không sao cả, anh tính chiếm hữu cao như vậy.

Chu Cẩn Xuyên nhướng mày: "Tôi hỏi cậu."

Tuy rằng cái tên này không có lý, nhưng Bùi Tang Du vẫn quyết định dỗ dành anh: "Không, lần duy nhất tôi đến chỗ cậu ta là lấy trứng cá muối cho cậu, cậu không vui sao?"

"Về phần những người khác, không biết có người qua đường như Trương Tri Hành, Vương Tri Hành…" Chu Cẩn Xuyên không có ý định kiềm chế bản thân.

Bùi Tang Du không nhịn được nữa, cô sải bước về ký túc xá đang định mở cửa kính thì quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ có gương mặt trong trẻo đang đứng trong gió đêm.

Cô nói lớn: "Đều không có, vừa lòng chưa."

Khá hài lòng, rất hài lòng.

Chu Cẩn Xuyên hơi hếch cằm, giống như tất cả nam sinh tiễn bạn gái ra khỏi cửa ký túc xá, anh nhẹ nhàng nói: "Vào đi, sinh nhật vui vẻ."

-

Ngày hôm sau là ngày kiểm tra hàng tháng đầu tiên kể từ khi bắt đầu năm học, cả năm đầu trung học dường như vô hồn.

Bùi Tang Du đã đạt được mong muốn của mình, cô ngồi vào chiếc ghế đầu tiên trong phòng thi đầu tiên, trong lòng cô có nhiều cảm xúc đan xen.

Cô tự hỏi Chu Cẩn Xuyên đang làm bài thi của anh như thế nào?

Cô mơ hồ hy vọng lần này cô có thể đứng ở vị trí thứ nhất, cô không muốn thắng thua chỉ muốn sát cánh cùng anh ở đỉnh cao.

Đúng lúc cô đang nghĩ về ai đó thì một chai sữa và một hộp bánh đậu đỏ bất ngờ rơi xuống bàn.