Chương 99Lúc đầu Bùi Tang Du còn chống cự, sau đó cô cũng dần dần lười giãy giụa.
Nếu anh cải thiện kỹ năng của mình và giành được giải thưởng trong tương lai, anh y có thể trở thành nguồn linh cảm Muse.
-
Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh nhưng cũng ngắn ngủi, trong chớp mắt mới khai giảng không lâu, mùa xuân đã đến.
Hoa anh đào trong trường đang nở rộ, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương thơm hồng nhạt.
Xuân phân là mùa mà vạn vật trở nên sống động.
Còn Bùi Tang Du đang ôn bài ở nhà để chuẩn bị cho kỳ thi tháng sắp tới.
Khi màn đêm buông xuống, điện thoại của cô rung lên, cô nhận được tin nhắn từ Chu Cẩn Xuyên.
[Chủ nợ]: Trứng cá muối không được khỏe, cậu có thể qua xem nó trước khi học buổi tối được không?
[Hoàng hôn]: Làm sao vậy? Cậu có muốn đưa nó đến bệnh viện không?
[Chủ nợ]: Nó đã không ăn gì từ hôm qua. Nó nói nó nhớ cậu.
[Hoàng hôn]: ……
Bùi Tang Du tự nhủ trong lòng rằng người này càng ngày càng thái quá, đột nhiên anh biết học được tiếng chó, phải không?
Nhưng sau khi không đến nhà anh dạy thêm, cô thỉnh thoảng lại dựa vào video Chu Cẩn Xuyên gửi để giải safu, thật sự là kỳ lạ.
Cô đơn giản cất sách vở, cho vào ba lô và bắt taxi đến ngõ Linh Lung.
Chưa kịp đến gần, trứng cá muối thấy cô nó lao ra với cái đuôi quay tròn như một quả bom nhỏ.
Bùi Tang Du mỉm cười bế nó lên thủ thỉ hỏi: "Trứng cá muối, tại sao ngươi không ăn? Ngươi muốn giảm cân sao."
Trứng cá muối phối hợp sủa hai tiếng.
Chu Cẩn Xuyên nghe thấy tiếng động đi ra, anh dựa vào cửa sân nhìn cô, trách móc: "Tôi đã nói với cậu rồi, nó nhớ cậu không chịu ăn được."
"Cứ nói đi, cậu đang gieo rắc bất hòa đó." Bùi Tang Du hoàn toàn không tin.
"Từ vựng thiếu thốn." Chu Cẩn Xuyên bình luận.
Bùi Tang Du lười để ý đến anh, cô chỉ trợn mắt nhìn anh rồi ôm cún con bước vào trong.
Mới đi không quá hai bước, cô phát hiện ra bên trong rất náo nhiệt, xa xa có thể nghe được tiếng động.
"Hôm nay nhà cậu có tiệc à?" Bùi Tang Du lập tức dừng lại, cô không tiến cũng không lùi.
Chu Cẩn Xuyên khoanh tay, thẳng thắn nói: "Không dễ lừa cậu, cậu muốn đứng đầu kỳ thi tháng đúng không?"
"Cuộc thi sắp tới rồi, cậu đây là muốn quấy nhiễu đúng không Chu Cẩn Xuyên." Bùi Tang Du cãi lại anh.
Chu Cẩn Xuyên gật đầu, thản nhiên nói: "Dù sao cậu cũng không thể vượt qua kỳ thi, tôi chỉ đùa giỡn một chút."
Hai người cứ như vậy mà qua lại, Trần Giới không nhịn được, rêи ɾỉ: "Cậu có thể ngừng nói chuyện và vào trước được không? Tay tôi đau quá rồi."
Bùi Tang Du chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy vai mình bị đẩy nhẹ.
Trong vô thức, cô đi theo lực đạo tiến thêm hai bước nữa.
Trước khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một vài tiếng nổ đột nhiên vang lên trong hẻm Linh Lung yên tĩnh.
Sau đó, những dải ruy băng đủ màu sắc bay khắp bầu trời, nổ tung như pháo hoa rồi tung bay trong gió đan xen với những cây hoa anh đào đang nở rộ trong sân, khung cảnh lãng mạn đến khó tả.
Bùi Tang Du không biết chuyện gì đang xảy ra cô có chút sửng sốt.
Cô nghe thấy đám đông đồng thanh nói, như thể họ đã diễn tập: "Chúc mừng sinh nhật lần thứ 16 của công chúa Bùi Tang Du!"
Những khẩu hiệu gọn gàng và biểu cảm sôi nổi gần như bùng nổ như những đứa trẻ châu Phi gửi lời chúc phúc.
Ngoại trừ nhóm người Nghiêm Tich Niệm ra, còn lại đều là những gương mặt mới, cô không nhận ra họ là ai.
Bùi Tang Du ngơ ngác quay lại nhìn Chu Cẩn Xuyên, cô ngập ngừng nói: "Bọn họ tổ chức sinh nhật cho tôi à? Cậu tìm được người giúp tôi sao?"
Chu Cẩn Xuyên thực sự rất khâm phục suy nghĩ của cô.
Cô gái này không bao giờ làm theo kịch bản.
Anh nâng cằm giải thích: "Cậu không thích náo nhiệt à? Những người cậu không biết ở đây đều là bạn từ những cuộc đua xe ngày xưa. Những người còn lại chắc cậu đã quen rồi."
Bùi Tang Du không ngờ rằng lúc nghe điện thoại cô chỉ tùy ý nói vài câu, vậy mà anh có thể nhớ lâu như vậy.
Hơn nữa, ngay cả bản thân cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình, cô cứ nghĩ sẽ không ai nhớ đến.
Nhưng được mọi người vây quanh, trái tim cô tràn ngập cảm xúc tinh tế dâng trào.
Có người đặt cô lên hàng đầu của trái tim.
Chu Cẩn Xuyên cầm lấy chiếc máy ảnh cô tặng, anh giơ tay chụp ảnh, sau đó kiểm tra nói: "Bức ảnh này đẹp đấy, nhưng biểu cảm có chút ngốc nghếch." Bùi Tang Du đứng ngây người ở đó cảm xúc trong lòng cô lúc này rất ngổn ngang.
Thật lâu sau cô mới phản ứng lại, lớn tiếng nói: "Cảm ơn mọi người, đã phiền mọi người chạy qua đây một chuyến rồi."
"Này, đừng cảm ơn chúng tôi, chúng tôi đều là công cụ, muốn cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn Chu thiếu giá. Cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều về ngày sinh nhật của cậu." Một cậu bé tóc vàng ở đối diện lên tiếng.
Giọng nói của cậu ấy rất đặc biệt và rất dễ nhận biết, Bùi Tang Du ngay lập tức nhận ra đó là người đã trêu chọc họ trước đó.
Hai má cô lập tức ửng đỏ, không biết là do nóng hay do khô.
"Cậu ấy… Tôi sẽ cảm ơn một mình cậu ấy sau. Mọi người đừng đứng đây nữa. Vào thôi."
"Ồ, ồ, ồ, cảm ơn một mình. Chúng tôi muốn xem cậu cảm ơn như thế nào."
"Aiza, nghe danh không bằng gặp mặt. Công chúa quả thực rất xinh đẹp, là Chu thiếu gia của chúng ta trèo cao."
"Tôi đã nói rồi, chị Tang Du xinh đẹp vô cùng!"
"Bạn học Bùi của chúng ta là hoa hậu của trường, trước kia trên báo thanh niên đã khen ngợi rồi, có thể không đẹp sao?"
Bùi Tang Du bị một nhóm người khen ngợi đến mức muốn đào hố chui xuống.
Chu Cẩn Xuyên nhìn thấu sự xấu hổ của cô, anh cắt ngang cuộc ồn ào đó: "Được rồi, những người không biết còn tưởng rằng tôi đã chăm sóc một đám thủy thủ 50 xu."