Chương 4.2

Chương 4.2

Ánh mắt của cô trống rỗng nhìn chằm chằm trên trần nhà trắng bệch, không còn cách nào khác.

Ngồi như vậy cũng không được, bằng không cô giả vờ tủi thân khóc bi thảm với chú cảnh sát, xem có thể thoát thân được không.

Trong đầu cô suy nghĩ đến những chuyện bi thương trong đời này một lần, trong nháy mắt tiến độ bi thương tăng vọt lên tới 99%.

Ba.

Hít mũi một cái, lòng ngực chua xót, cảm giác đó đến rồi.

Hai.

Hốc mắt đã ướŧ áŧ, trừng thêm hai giây nữa, nước mắt có thể rơi xuống.

Một.

Vừa mở miệng, đang chuẩn bị lên tiếng khóc lóc, đầu cô bị một người ở phía sau vỗ xuống.

Bùi Tang Du ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh.

"Đi thôi." Chu Cẩn Xuyên từ trên cao nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô, có chút bất ngờ.

Đôi mắt sạch sẽ kia lắc lư một làn nước trong suốt, giống như một giây sau sẽ rò rỉ ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, đại khái là rất uất ức.

Nhưng nếu một cô gái bật khóc, anh cũng không có kinh nghiệm dỗ dành.

Hiếm khi giọng nói của nhẹ nhàng hơn một chút: "Có thể đi rồi, tôi vừa mới chào hỏi đội Trần bọn họ."

Bùi Tang Du ôm cặp cọ cọ đến đứng lên, vừa mừng vừa sợ: "Không cần gọi phụ huynh sao?"

"Không phải cậu cầu xin tôi giúp một tay sao." Chu Cẩn Xuyên nhìn biểu cảm từng giây từng phút trên mặt cô, học theo giọng điệu phương Nam của cô.

"Cám ơn cậu." Bùi Tang Du thay đổi rất nhanh, nội tâm của cô có trăm cảm xúc đan xen.

Chỉ là vừa mới xóa bỏ mọi thứ, không hiểu sao lại tiếp tục thiếu nợ người khác, lại lần nữa đưa nhược điểm lên.

Bùi Tang Du ôm cặp, từng bước từng bước thong thả đi theo phía sau anh, bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn lại những đám mây đen cuồn cuộn vô biên, đen kịt không thở nổi.

Hai người đứng ở cửa đồn cảnh sát, gió thu thổi khiến cho tóc rối loạn.

Bùi Tang Du nghẹn một bụng oán giận, xin lỗi: "Chuyện hôm nay, lại liên lụy đến cậu, thật xin lỗi."

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô sắp đem lời xin lỗi nói trong cả đời này.

"Tôi giống một người biếи ŧɦái sao, cậu còn báo cảnh sát trước." Chu Cẩn Xuyên đứng dưới bậc thềm hai tay đút túi quần, ngước mắt nhìn cô.

"Con gái ở bên ngoài, phải cảnh giác, dù là soái ca cũng không ngoại lệ." Bùi Tang Du không có sức phản bác, quả thật mình vào trước là chủ.

Cô cũng không còn kiêu ngạo như trước, nhẹ nhàng hỏi: "Ân huệ này, cậu nghĩ tôi trả ơn cậu thế nào."

Ngược lại một chút cũng không chiếm tiện nghi của người khác, coi như đặc biệt rõ ràng.

Chu Cẩn Xuyên nhìn ánh mắt cô còn đỏ lên, nói giỡn: "Trước mắt là nợ đi, phải cẩn thận một chút, sợ tôi không cẩn thận cậu sẽ tặng tôi cho cục cảnh sát."

"......"

Chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện vào ngày hôm nay không?

Bùi Tang Du tự chế giễu một câu: "Tôi nói rồi tôi là ngôi sao tai họa mà."

Dừng một chút, nhấn mạnh: "Lần này cũng không thể tố cáo với giáo viên."

"Vậy để cậu ở lại chỗ đó không phải là xong rồi sao." Chu Cẩn Xuyên cảm thấy trong nhãn hiệu của cô đại khái còn có hạng mục "đặc biệt keo kiệt".

Cũng vậy.

Bùi Tang Du gật đầu, luồng sức mạnh lơi lỏng, chậm rãi đi theo anh ra con phố bên ngoài.

"Nhưng mà ban đầu cảnh sát không cho đi, sao đột nhiên chịu thả người?"

Chu Cẩn Xuyên vừa gọi điện thoại tìm chút quan hệ, không tính là chuyện đại sự gì.

Anh lười giải thích, khoe khoang điều này không có hứng thú, thuận miệng trả lời: "Lúc trước tôi và đội Trần đã từng gặp qua, nói chuyện tốt một chút là được."

Cô liên tưởng đến tình huống trước đó Biên Tiêu Tiêu cung cấp, anh có thể đánh người ta đến mặt mũi bầm dập còn phải chuyển trường.

Thì ra lúc trước đã vào đó, chẳng trách được vừa rồi anh bình tĩnh như vậy.

Kinh nghiệm xã hội rất phong phú.

Nhưng con người không xấu, có lẽ không thể chỉ dùng hình dạng bên ngoài để miêu tả.

Trong một đống chuyện phá án vướng mắc không rõ ràng này, tất cả biểu hiện của anh đều rất chừng mực, cũng rất có giáo dục.

Cho nên những thứ đó, chắc là cũng là có khổ tâm.

Bùi Tang Du sợ chọc vào anh, cô hơi hạ chân, đưa tay qua, lòng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ bả vai anh, giống như đang an ủi.

Sau đó thay vào đó là một giọng điệu đã gặp qua chuyện xã hội: "Vậy lúc trước cậu vào đó mấy lần?"

Mạch não này.

Chu Cẩn Xuyên đang tức giận bật cười, dọa cô: "Khách quen, một tháng hai lần."

Bùi Tang Du không cảm thấy bất ngờ, lấy điện thoại di động ra, mở bộ sưu tập video của một trạm nào đó, gửi cho anh một đường link.

Giọng điệu chân thành: "Bộ sưu tập của Trương Tam kẻ mất trí ngoài vòng pháp luật, nếu rảnh rỗi hãy nghiên cứu pháp luật, thật xấu hổ nếu cậu bị bắt thường xuyên."

Chu Cẩn Xuyên:"......"