Chương 89

Chương 89

Các chuyển động của anh quá mượt mà trôi chảy, âm thanh trái bóng chạm vào vòng cũng khá nhịp nhàng.

Anh lạnh lùng kiêu ngạo không quan tâm đến sự sống chết của người khác.

Mỗi cú đánh khiến không một quả bóng nào bị trượt.

Bùi Tang Du không khỏi thở dài: "Có gì mà Chu Cẩn Xuyên không thể làm được? Nữ Oa cũng quá thiên vị khi tạo ra người này rồi."

"Tôi đã nói rồi, Chu Cẩn Xuyên có thể làm được mọi việc." Ánh tỏ thái độ lười biếng nói, còn có thể bình thản nói chuyện phiếm với cô.

Chẳng mấy chốc đã hết ba phút và toàn bộ số điểm được hiển thị trên bảng.

Chu Cẩn Xuyên nhướng mày, không đỏ mặt cũng không thở hổn hển, anh trông rất bình tĩnh nói: "Hài lòng không?"

"Hài lòng, cậu thật tuyệt vời, Vũ Trụ Bất Bại!" Bùi Tang Du mỉm cười nịnh nọt nói với anh.

Chu Cẩn Xuyên thấy cô đã hoàn toàn mất đi nỗi sợ độ cao, anh cũng thả lỏng theo: "Đi nhận giải đi."

Ông chủ đem chú Đôrêmon từ trên cao xuống đưa cho cô, ông ấy đưa chiếc máy nhắn tin còn lại cho cậu thiếu niên và thẳng thắn nói: "Tôi tưởng chỉ là khoe khoang, không ngờ lại rất tốt."

Chu Cẩn Xuyên liếc nhìn ông chủ, cố ý nói: "Tôi nói rồi, tôi nhất định làm được."

Bùi Tang Du không chú ý tới người bên cạnh đang nói gì, cô đang âu yếm ôm chú Đôremon và vùi cả mặt vào đó cảm thán nói: "Thật sự rất mềm, tôi rất thích."

Chu Cẩm Xuyên mỉm cười, anh quay mặt nhìn ông chủ đối phương lập tức giơ ngón tay cái lên với anh.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, thầm cảm ơn đối phương.

Khi cuộc gọi điện ngày hôm đó kết thúc, anh đã cẩn thận ghi lại những gì cô nói.

"Tôi thích màu xanh lam."

"Tôi không thường xuyên ra ngoài, nhưng tôi thích những nơi sôi động."

"Món quà tôi muốn nhất là một chú Doremon có thể biến điều ước của tôi thành hiện thực."

"Có thời gian cùng cậu xem hoàng hôn."

Vì vậy mà trong hai ngày đầu tiên, anh đã đến công viên giải trí tặng những con búp bê mà anh mua cho chủ quầy hàng làm giải thưởng trò chơi và cưỡi vòng đu quay ba lần để tìm ra góc ngắm hoàng hôn đẹp nhất.

Sau đó anh chọn một ngày có thời tiết đẹp nhất gần đây, mặc màu sắc yêu thích của cô, như thể đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến đây và sẽ làm mọi chuyện từ đầu với cô.

Trên đời không có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ là do bạn thích và đặt tâm huyết vào đó mà thôi.

Bùi Tang Du không biết gì về điều đó.

Cô đi ra bên ngoài khu vui chơi, nhưng tay vẫn ôm chú búp bê mắt cô nhìn trái nhìn phải: "Giải thưởng nay đều rất cao cấp, chất lượng tuyệt vời, thậm chí còn có thể gọi điện."

Cô nhấn nút Doremon, cúi đầu xuống trẻ con nói: "Chu Cẩn Xuyên, gọi Chu Cẩn Xuyên, có nghe thấy không?"

Giọng nói của chính cô phát ra từ bộ đàm trong tay đối phương.

Bùi Tang Du ngạc nhiên nói: "Thật sự có thể."

Chu Cẩn Xuyên một tay cầm máy liên lạc, tay kia dùng đầu ngón tay gõ nhẹ: "Thực hiện nguyện vọng Doraemon, ở trong này."

"Không cần." Bùi Tang Du cười mắng anh nhưng trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ.

Nhưng Chu Cẩn Xuyên vẫn cứng ngắt với chủ đề vừa rồi: "Sau này nếu cậu muốn cái gì thì cứ nói với tôi."

Bùi Tang Du cảm thấy mình như được nuông chiều.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cậu thanh niên này có khuôn mặt trong sáng, lời nói của anh đầy kiêu ngạo nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bị thuyết phục.

Nhưng cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ nói đùa: "Cậu đối với bạn bè thật tốt, vậy bạn gái sau này cậu sẽ đối xử như thế nào? Khi nào thì tôi mới được xem đây."

Chu Cẩn Xuyên nhẹ nhàng nhếch môi dưới, ý của anh chính là: "Nhiều nhất cũng như vậy."

Bùi Tang Du chậm rãi chớp mắt.

Chu Cẩn Xuyên cũng không nói gì, anh chỉ im lặng nhìn cô.

Bùi Tang Du thu hồi ánh mắt trước cô quay người nói: "Đi thôi, những hoạt động giải trí còn lại tôi không thể tham gia được."

Chu Cẩn Xuyên hừm một tiếng, anh chậm rãi đi bên cạnh cô, mặt trời đã lặn và bầu trời đã thay đổi.

Hai người lần lượt đi đến cửa của công viên giải trí.

Bùi Tang Du nhìn đồng hồ, thấy trời đã chạng vạng: "Có muốn ăn tối không? Tôi đãi cậu."

"Không, trong nhà có việc tôi chỉ ra ngoài một chút." Nếu không phải hôm nay là ngày đẹp nhất để ngắm hoàng hôn, anh sẽ không bỏ nhiều chuyện ở nhà để đi cùng cô.

"Vậy cậu nhanh chóng trở về đi, đừng để bị dính gia quy kỳ lạ kia." Bùi Tang Du sợ anh chậm trễ nên cô trực tiếp giơ tay giúp anh gọi xe.

Nhìn thấy chiếc xe đậu ngay trước mặt, Chu Cẩn Xuyên cảm thấy buồn cười: "Cậu ngốc này ở lại thêm một lát nữa sẽ chết sao?"

Bùi Tang Du cân nhắc nói với anh: "Không phải cậu đang vội về nhà sao? Tôi thay cậu suy nghĩ."

Chu Cẩn Xuyên nhìn cô một lát.

Anh mở cửa xe, nghiêng đầu: "Tôi đưa cậu về trước."

Sau khi để mất liên lạc lần trước, mặc dù vẫn còn sớm nhưng anh cũng không yên tâm để cô về nhà một mình lần nữa.

Bùi Tang Du gật đầu lên xe cùng anh mà không cần viện cớ gì thêm.

Chỉ là anh giống như có vẻ vội vàng, vừa đến cửa nhà anh cũng không xuống xe chỉ tùy tiện giơ tay xoa đầu cô.

Anh thản nhiên nói: "Vậy tôi đi đây, ngày khác gặp lại."

Bùi Tang Du đứng đó nhìn anh khuất bóng, một hồi lâu cô vẫn không hề nhúc nhích.

Hôm nay Chu Cẩn Xuyên thật sự khác với thường ngày, mặc dù thái độ vẫn như vậy nhưng cô luôn cảm thấy có chút lẫn lộn cảm xúc.

Cô cảm thấy ớn lạnh nơi chóp mũi, lúc ngẩng đầu lên cô tưởng đó là tuyết chứ không phải mưa.

Bùi Tang Du vô cớ nghĩ rằng cô không quen với mọi thứ ở Bắc Kinh, thời tiết buồn tẻ và giao thông tắc nghẽn.

Nhưng không hiểu vì sao, chỉ trong vòng vài tháng cô chợt yêu thành phố này.