Mưa mùa thu rơi không tiếng động, rơi dày đặc từ giữa những chiếc lá ngô đồng xanh tươi rơi xuống đất tí tách.
Như đang thúc giục đám thiếu niên mặc đồng phục trường trung học tăng tốc bước chân, vây quanh tụm năm tụm ba chạy như bay đến trước cổng trường.
Trên đường xe cộ đông đúc chen chúc nhau bị trận mưa này ngăn lại, không chút nhúc nhích.
Bảy giờ mười lăm phút, trễ giờ rồi.
Ngón tay của nữ sinh ngồi trước có gõ nhẹ ghế ngồi, giống như đang thúc giục cái gì đó, có chút ý tứ khó chịu.
"Bùi Tang Du." Người đàn ông ngồi phía sau liên tục gọi họ tên cô, giọng nói uy nghiêm của bậc trưởng lão.
Cô vốn họ Tống, do hai ngày nay chuyển hộ khẩu nên mới đổi họ, bây giờ cô theo họ mẹ.
Cô vẫn còn chưa quen với cái tên này, trước kia cũng không ai gọi cô như vậy, cô sửng sốt hai giây mới ý thức được là đang gọi mình.
Bùi Tang Du lấy lại tinh thần quay đầu nhìn hàng ghế sau, thay vào đó là giọng điệu nhu thuận: "Ông ngoại, ông nói đi."
"Ông không muốn quản cháu, ông giúp cháu chuyển trường đến Bắc Kinh, là nể mặt mẹ cháu cầu xin ông. Dù sao cháu cũng đã như vậy, nếu không thì ông đã mang cháu ném ở Giang Châu tự sinh tự diệt, nhưng chúng ta làm vậy có vẻ không hợp tình người.”
Bùi Thanh Tuyền cúi đầu lật xem tài liệu trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, trên mặt không có biểu cảm gì.
Suy cho cùng ông là người làm ăn, chỉ cần nói hai ba câu nhất định đem mối quan hệ bỏ qua.
Lúc này ông hoàn toàn không kiêng dè mặc cho bên cạnh còn có tài xế đang lái xe, ông đóng cửa nói chuyện rất thẳng thắn.
Bùi Tang Du cũng không sao, vui vẻ thoải mái: "Cháu biết, cám ơn ông ngoại. Sau này dù sao cháu cũng trọ ở trường, cháu sẽ cố gắng không làm phiền đến ông."
Một lần nữa bên trong xe tỏa ra sự im lặng lúng túng.
Người lái xe cẩn thận xoay vô lăng, từ từ di chuyển.
Bùi Tang Du nhẹ nhàng nhún vai, nhanh chóng thích ứng với phương thức xa lạ này.
Thêm ba phút trôi qua.
"Đến rồi, xuống xe." Bùi Thanh Tuyền đối với cô giống như vội vàng hơn, lên tiếng nhắc nhở.
Bùi Tang Du ôm cặp sách khóa cửa xe, khoảnh khắc chân đặt xuống đất, nghe được người ở ghế sau nói: "Nghe nói trước kia thành tích của cháu không tệ, chuyển trường tới đây nên an phận, đừng khiến ông mất mặt."
Bùi Tang Du nhẹ giọng đáp: "Dạ."
"Nếu ở trong trường gây ra phiền toái ồn ào gì đến chỗ ông, ông sẽ lập tức đem cháu đóng gói suốt đêm ném trở về." Đối phương nói.
Ngụ ý rất rõ ràng.
Dù đúng hay sai, đừng để cho ông bắt được nhược điểm.
"Cháu sẽ ngoan, tạm biệt ông ngoại, ông đi đường cẩn thận." Bùi Tang Du khom lưng, nhìn xuyên qua cửa sổ xe phía trước nhìn ông, gương mặt xinh đẹp bị nụ cười kia nhuộm đến tươi sáng rực rỡ.
Ông nhìn thấy đúng như lời nói cô nói, cô ngoan ngoãn biết nghe lời.
Bùi Thanh Tuyền ừ một tiếng, giơ tay ra hiệu cho tài xế rời đi.
Một giây sau đuôi xe xẹt qua trước mắt cô, Bùi Tang Du từ lúc lên xe đến giờ vẫn luôn an phận chịu đựng cuối cùng cũng được buông lỏng, linh hoạt xoay người.
Ý cười trên mặt vừa thu được một nửa, đột nhiên nhìn thấy nam sinh trước mắt đứng dưới gốc cây.
Ánh mắt cô đang cong cong nở nụ cười, bất chợt khóe miệng nhanh chóng dừng lại, căng thẳng thẳng ra, có vẻ như biểu cảm kỳ lạ cứng ngắc.
Mà người này chen vào xem náo nhiệt, không biết đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.
Dựa vào lương tâm mà nói, chàng trai này tương đối nổi bật.
Chỉ trong thời gian ngắn, đã có mấy nữ sinh liên tiếp nhìn về phía này.
Anh đứng dưới cành ngô đồng xanh tươi, ngũ quan rơi vào bóng râm đường nét rất sâu. Trên người mặc áo sơ mi trắng kiểu dáng bình thường, đồng phục học sinh, giống như những nam sinh bên cạnh không có gì khác biệt, nhưng lại toát ra một khí chất của thiếu niên kiêu ngạo ngang ngạnh.
Cứ như vậy anh không chút che dấu nhìn cô, đáy mắt không giấu được sự trêu tức.
Ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau quá mức căng thẳng, như lúa mì đυ.ng rượu mạnh, cũng không dễ chọc.
Bùi Tang Du dễ dàng hiểu được ẩn ý của anh.
—— Cô biến sắc trở nên rất trơn tru.
Cô thu lại biểu cảm của mình, vì đối phương quá cao, không thể không nâng cằm, cô càng không kiêng nể gì trừng mắt nhìn anh.
Lặng lẽ phản kích, hy vọng anh cũng có thể hiểu được.
Cho nên, có chuyện gì liên quan đến anh?
Bên cạnh người đến người đi, không khí liên tục im lặng.
Ở sân trường tiếng chuông chuẩn bị vang lên lần thứ nhất, bén nhọn thúc giục phân tán bước chân của các học sinh, còn mười phút là bắt đầu buổi tự học sáng sớm.
Ngày đầu tiên chuyển trường, Bùi Tang Du không muốn đến trễ để lại ấn tượng cho thầy cô.
Huống chi, trời còn mưa phùn, nhìn thế nào cũng không thích hợp dây dưa.
"Bạn học, xem đủ chưa?"
Cuối cùng Bùi Tang Du cũng không nhịn được, trong cơn giằng co này cô đành lên tiếng trước: "Nhìn tôi phải thu phí."
Chu Cẩn Xuyên hơi nhíu mày, âm cuối của đối phương mang theo chút giai điệu phía Nam, chữ cắn có chút mềm mại.
Nhưng trong đôi mắt trong trẻo kia có chút sắc bén, nó không liên quan gì đến hành vi vừa rồi một chút nào.
Anh lười giải thích, lấy điện thoại di động từ túi quần ra, ấn màn hình sáng lên, mở khóa.
Nhấn vào mã thanh toán, trực tiếp đưa tới trước mắt cô.
Bùi Tang Du: ?
"Muốn bao nhiêu, tự mình quét." Chu Cẩn Xuyên cố gắng mở miệng.
Bùi Tang Du: ???
Khoe khoang giàu có đúng không, ngươi thật đúng là biết tính toán gia hạn phí xem tiếp?
Khí thế của cô không thể thua anh, cô rút kinh nghiệm xương máu của mình, tâm như đao cắt, quyết định buông tha cơ hội giàu có.
Ngược lại lộ ra vẻ mặt quan tâm đến người khuyết tật trí tuệ: "Tiền này, đề nghị cậu dành thời gian đến bệnh viện đăng ký kiểm tra, thuận tiện chụp thêm CT."
Dinh dưỡng được hấp thụ thành các sinh vật đơn bào bị teo tiểu não.
Nhưng mà đối phương tung ra động thái trầm mặc lớn.
Vẻ mặt khinh thường lãnh đạm tiếp lời.
"Đúng rồi, tốt nhất là chọn ngày làm việc, gọi số chuyên gia có thẩm quyền." Bùi Tang Du lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, bổ sung một câu cuối cùng.
Vừa nói dứt lời, cô không nhìn phản ứng của anh, nghiêng người từ bên cạnh đi qua, nhanh chóng bước vào cổng trường.
Dọc theo đường đi trong lòng niệm nguyên tắc tám chữ.
Khiêm tốn nhu thuận, kiêu cấu kiêng khem.
Dù sao người trong trường nhiều như vậy, sau này phần lớn cũng không thể gặp được anh.
Cây xanh trong khuôn viên trường trung học Bắc Thanh đã thực hiện, hai bên trồng đầy cây ngô đồng tươi tốt, nối liền thành một dãy lớn, che lấp ánh sáng và mưa trên đỉnh đầu.
Cô đi theo đám đông vào trong, may mắn lớp học năm đầu tiên của trường trung học ở ngay cửa vào không khó tìm.
Bùi Tang Du tăng tốc, phía sau có một trận ồn ào, mấy giọng nam tán gẫu không ngừng.
"Nghe nói hôm qua Chu Cẩn Xuyên có chiến tích mới?"
"Đó là đám côn đồ trường trung học Cửu Trung, cậu ấy làm gì cũng được."
"Sao tôi lại nghe mùi chua này, sáng sớm đem giấm trắng làm sữa uống đi."
"Cút cút, ai ghen tị với cậu ấy đều ngu ngốc."