Bùi Tang Du không ngờ vừa mới chuyển trường, vừa mới đồng ý với ông ngoại sẽ không gây chuyện sinh sự, quay đầu đã đắc tội với nhân vật quan trọng Chu Cẩn Xuyên. Nghe đồn người này tương đối thù hận, cô sợ phiền phức ầm ĩ, nên chủ động chịu thua. Dần dần chính mình trở thành quà tặng cho anh, sao chép ghi chú, nấu bữa tối. Còn phải thỏa mãn một nhu cầu biếи ŧɦái của Chu Cẩn Xuyên, mỗi đêm gọi điện thoại cho anh nửa tiếng. Một đám bạn học kể cả bản thân của Chu Cẩn Xuyên, đều cho rằng Bùi Tang Du tâm hồn ngu muội. Bạn tốt của cô khuyên cô không nên tự mình chuốc lấy cực khổ, dù sao có vô số người báo cáo cũng không ai có thể bắt được vị đại lão kiêu ngạo bất tuân kia. Theo đuổi anh, có phải cô tự ngược đãi chính mình không? Bùi Tang Du giải đề, đầu cũng không ngẩng lên.
Một ngày sau trận đấu bóng rổ, Bùi Tang Du đi theo Chu Cẩn Xuyên đến phòng nghỉ. Cô dựa vào cửa câu góc áo anh, nhẹ nhàng giả vờ ngoan ngoãn: "Tôi sẽ thỏa mãn cậu một yêu cầu, chúng ta xóa bỏ mọi thứ đi." "Được." Chu Cẩn Xuyên rũ mắt nhìn cô. Anh có thích cô một chút, anh sẽ không so đo. ____________ Lần thứ hai gặp lại, Bùi Tang Du nhìn cậu thiếu niên kia trưởng thành góc cạnh càng thêm rõ ràng, muốn tới gần, nhưng cô không còn sức mạnh như lúc trước được sủng ái mà kiêu căng. Nhều lần thăm dò không có kết quả, cô dứt khoát tới cửa, được ăn cả ngã về không hôn lên khóe môi của Chu Cẩn Xuyên.
Lúc ấy nợ anh những gì, cô sẽ trả lại cho anh. Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt cực sâu, không tức giận ngược lại chỉ mỉm cười. Đón nhận một nụ hôn anh sẽ xóa bỏ mọi thứ. Thậm chí không muốn nghĩ về nó. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, thiếu niên luôn nhìn về con hẻm Linh Lung bên kia. Chờ một ngày nào đó trong năm, cô xuất hiện cùng với hoàng hôn.
Tóm tắt : Nửa đầu cấp ba, nửa sau đại học, khắc cốt ghi tâm mối tình đầu khó quên, không lay chuyển và duy nhất.