Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Cô Bút Đấy, Cô Viết Đi

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cho nên mọi người thấy đấy, cho dù là đêm tối, căn cứ cứu hộ cũng có thể khiến nó trở nên rất đẹp."

"..."

Bên tai Văn Vũ liên tục vang lên những tiếng reo hò xuất phát từ đáy lòng, trước mắt lần lượt lướt qua những gương mặt giản dị tràn đầy hạnh phúc.

Những người này đều giống như cô, tin rằng chỉ cần tiếp tục nỗ lực, mỗi một ngày sau này đều sẽ giống như bầu trời đêm nay, rực rỡ muôn màu.

"Văn Vũ, Văn Vũ? Anh gọi em nãy giờ, em cố tình không để ý đến anh có phải không?"

"Hả?" Văn Vũ mải mê suy nghĩ, hồi lâu sau mới hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Tưởng Chi Điền đang đứng bên cạnh Từ Hân Di.

Tưởng Chi Điền cau mày, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Văn Vũ và bàn tay đang ôm cô của Ứng Chuẩn, lạnh lùng nói: "Đừng có tùy hứng nữa, lúc trước để lạc mất em là lỗi của anh, em đừng tùy tiện để đàn ông khác ôm như vậy, em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?"

Văn Vũ ngây người ra bởi câu nói mang phong cách tổng tài bá đạo bất ngờ này.

Nếu như lời nói có thể gϊếŧ người thì cô nhất định là bị chiên giòn đến chết.

(Editor: Em ý chê anh ta dầu mỡ ý cả nhà)

Cô không nhịn được thầm hỏi trong lòng: "Nini, có phải nam chính sụp đổ hình tượng rồi không, tôi nhớ hình như tuy anh ta hơi ẻo lả nhưng rất chung tình với nữ chính, đối với cô bạn thanh mai trúc mã ác độc này cũng chẳng có chút hứng thú."

Hệ thống thở dài, "Cô chỉ lo xem pháo hoa không xem cốt truyện phải không, tác giả đã khẩn cấp khóa chương sửa đổi chương sau rồi, vì để cho nữ chính và cô trở mặt, quay về quỹ đạo nên đã cưỡng ép thêm đoạn tình tay ba cho ba người các cô, cô ấy vốn đã không giỏi viết chuyện tình cảm, lần này lại viết gấp, trình độ này đã là cố gắng lắm rồi."

Văn Vũ: "..."

Cưỡng ép máu chó là chết người nhất, như vậy là quá đáng rồi đấy!

Tưởng Chi Điền thấy Văn Vũ hơi ngơ ngác, vẫn cứ núp trong lòng Ứng Chuẩn không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm khó coi, "Em qua đây, anh có chuyện muốn nói với em."

Không biết vì sao, dạo gần đây anh ta thường xuyên mơ thấy hồi ức đẹp đẽ lúc nhỏ chơi đùa cùng Văn Vũ, đột nhiên không thể nào chịu đựng được việc cô ở lại căn cứ cứu hộ.

Thêm vào đó là dị năng phủ xanh của cô, cho dù thế nào anh ta cũng phải mang người đi.

Văn Vũ nào muốn nói chuyện riêng với anh ta, nói không chừng sẽ bị ghê tởm chết ngay tại chỗ, so với lời nói ngớ ngẩn của Tưởng Chi Điền, cô càng quan tâm đến phản ứng của Từ Hân Di hơn.

Hai cô gái nhìn nhau, Từ Hân Di khẽ thở dài.

Cô ta nhìn Tưởng Chi Điền, "Lâm Tiểu Viện hẹn anh anh không để ý, nhất quyết phải đi dạo chợ đêm với tôi, tôi còn tưởng rằng anh đang bày tỏ tình cảm với tôi nữa chứ?"

Bởi vì kiếp trước là người yêu của đối phương, thật ra cô ta cũng không bài xích đoạn tình cảm này, nghĩ thầm cứ thuận theo tự nhiên là được.

Chỉ là trùng sinh một lần, rất nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi, Tưởng Chi Điền dường như đã nảy sinh tình cảm khác thường với Văn Vũ, người đã hóa thành khí linh.

Thay vì đứt ruột đứt gan gỡ băng, không bằng dứt khoát một lần cho xong.

Tưởng Chi Điền do dự một chút, theo bản năng nhìn về phía Văn Vũ, "Em hi vọng anh trả lời câu hỏi của Hân Di như thế nào?"

Văn Vũ: "???"

Mẹ kiếp, anh là loại tra nam gì vậy, kéo thù hận giỏi thật đấy!

Nam nữ chính kiếp trước là người yêu, nữ chính mang theo ký ức trùng sinh trở về, làm vậy chẳng phải là ép hai người họ nảy sinh hiềm khích, thậm chí là trở mặt ngay tại chỗ sao?

Hệ thống than thở một tiếng trong đầu Văn Vũ, không nói gì, giống như đã nhìn thấy cảnh tác giả thành công chia rẽ ly gián, đạt được mục đích.

Im lặng một lúc lâu, Từ Hân Di quả nhiên tự giễu cười, "Nếu anh đã nói như vậy, vậy thì tôi đã hiểu rồi, đàn ông và chị em tốt, phải lựa chọn như thế nào, rất khó sao? Đương nhiên là chọn ---"
« Chương TrướcChương Tiếp »