Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Cô Bút Đấy, Cô Viết Đi

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống nói một cách khách quan: 「Ký chủ, hai lần sửa đổi của chương này đã sử dụng hết rồi, chỉ có thể bỏ qua thôi.」

Văn Vũ theo bản năng lắc đầu, "Không được, còn thử thì vẫn còn một tia hy vọng, từ bỏ thì thật sự không còn hy vọng nào nữa, tác giả có sự kiên trì của cô ấy, tôi cũng có sự kiên trì của tôi, không cần phải tôn trọng lẫn nhau, cứ đấu đá nhau là được!"

Hệ thống: 「...」

Vừa dứt lời, Đinh Vạn Lý bỗng nhiên chỉ vào hướng khu trú ẩn kêu lên, "Mọi người mau nhìn kìa, có người bay lên trời!"

Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn sang thì thấy Tưởng Chi Điền giẫm lên một thiết bị bay không biết moi từ đâu ra vững vàng bay lên không trung đối mặt với Rebecca từ xa.

Ôn Tư Duệ cười khẩy, "Tên này đúng là lúc nào cũng may mắn, tôi còn tưởng rằng những sản phẩm công nghệ có thể bay khỏi tinh cầu này đã bị thiên tai lần thứ nhất phá hủy hết rồi, không ngờ anh ta vẫn có thể tìm được một cái."

Ứng Chuẩn nghĩ xa hơn, "Nếu là tự mình tìm được thì còn tốt, chỉ sợ anh ta và thế lực vũ trang nước ngoài bí mật giao dịch gì đó."

Sau thiên tai sương mù, điều kiện sinh tồn ở nước ngoài cũng trở nên tồi tệ, không ít thế lực vũ trang lần lượt từ bỏ chống cự, hoàn toàn dựa vào việc vẫy đuôi cầu xin Beta để có được nhu yếu phẩm được thả xuống định kỳ.

Tư lệnh Ôn khẽ thở dài, "Nhưng trước mắt chúng ta thật sự cần một người đến đối kháng với Rebecca, nếu không còn lựa chọn nào khác, vậy thì chỉ có thể hy vọng vào dị năng giả này."

Ứng Chuẩn mím môi, "Trong cái rủi có cái may vậy."

Mọi người bàn bạc mấy lượt, mặc dù căn cứ cứu trợ không thiếu người đa tài đa nghệ, hoàn toàn có thể so tài cao thấp với Rebecca, nhưng lại gặp khó khăn trong việc làm thế nào để lên trời.

Khi tất cả mọi người đều mặc định chỉ có thể để Tưởng Chi Điền ra tay, thì Văn Vũ đột nhiên vỗ tay một cái, "A, suýt chút nữa thì tôi quên mất một người, nói đến cướp đoạt tín ngưỡng, cậu ấy tuyệt đối là người thích hợp nhất!"

Văn Vũ như một cơn gió chạy về nhà gạch, lôi Tiên Tiên Tử đang rảnh rỗi đến mức nở hoa trên đầu ra.

Phát hiện mọi người đều có biểu cảm kỳ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt và tay cô, Văn Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao mọi người đều nhìn tôi chằm chằm vậy, mọi người không nhìn thấy Tiên Tiên Tử sao?"

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Văn Vũ quay đầu hỏi Tiên Tiên Tử, "Tại sao chỉ có tôi nhìn thấy cậu?"

Tiên Tiên Tử ra vẻ vô tội, "Chúng tôi là Tiên nhân sau khi xuống trần, sẽ tự động chuyển sang chế độ ẩn thân, tôi đã mở chế độ hiển thị với cậu, còn bọn họ thì không."

Văn Vũ: "..."

"Mở mở mở, tất cả đều mở, không đúng, cậu cứ đổi thẳng sang chế độ online đi."

Tiên Tiên Tử nghe lời phất tay một cái ——

Trang phục cổ trang, thiếu niên tuyệt mỹ, cậu vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người có mặt phải kinh diễm.

"Đây là bạn mới mà tôi quen ở vườn thuốc, tên là Tiên Tiên Tử, từ hôm nay chính thức gia nhập bộ phận dị năng của căn cứ chúng ta."

Văn Vũ giải thích đơn giản một câu, sau đó hỏi Tiên Tiên Tử, "Cậu biết bay không?"

Tiên Tiên Tử gật đầu, "Đương nhiên, chúng tôi là Tiên nhân trời sinh đã biết bay trên mây cưỡi trên gió, nhưng mà nhất định phải có mây mới được."

Văn Vũ đưa tay chỉ lên bầu trời xám xịt, "Cái này không thành vấn đề, sương mù cũng là sương, bây giờ giao cho cậu một nhiệm vụ gian khổ, cậu lên đó biểu diễn tài nghệ gì đó tùy ý, cướp đoạt tín ngưỡng của toàn dân với hai người kia."

Tiên Tiên Tử chống cằm, "Biểu diễn gì cũng được sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »