Chương 65

Số lượng bình luận từ 100 nhanh chóng vượt qua 10.000, ngày càng nhiều người nhắc đến việc mình đã từng được căn cứ cứu viện giúp đỡ, có người còn nhắc đến khẩu trang phòng độc được phát miễn phí, gạch đá có thể đổi lấy với giá rẻ...

Không nói không biết, hóa ra căn cứ cứu viện đã âm thầm làm rất nhiều việc cho người dân như vậy.

Lần này không chỉ riêng gì căn cứ 168, mà 167 căn cứ còn lại cũng trở nên nổi tiếng, sự khốn khó của mạt thế không những không đánh gục được tinh thần đoàn kết của quốc gia này, mà ngược lại còn khiến lòng người xích lại gần nhau hơn.

Bọn gián điệp đã nhiều lần bị từ chối, vốn tưởng rằng trà trộn vào căn cứ chắc chắn là không có hy vọng, định bụng trước khi đi ít nhất cũng phải bôi nhọ danh tiếng của những căn cứ cứu viện này, không ngờ lại xoay chuyển tình thế, cơ hội lại đến.

Có lẽ là vì muốn hiệu quả chân thực, năm mươi sáu tên gián điệp có phản ứng khác nhau.

Có kẻ thì âm dương quái khí "cảm ơn": "Cảm ơn, cảm ơn, cuối cùng cũng có một căn cứ cứu viện chịu thu nhận những kẻ già nua vô dụng như chúng tôi rồi."

Có kẻ thì xấu hổ xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, chúng tôi biết mình là một lũ vô dụng, không thể gây thêm phiền phức cho quốc gia được, cứ để chúng tôi tự sinh tự diệt đi."

Ôn Tư Duệ cười lạnh, định lên tiếng mỉa mai, thì bị Ứng Chuẩn che miệng lại.

Sau đó nghe thấy Ứng Chuẩn dõng dạc lên tiếng bảo vệ danh dự cho căn cứ: "Quốc gia sẽ không bỏ rơi bất kỳ người dân nào, căn cứ cứu viện cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn những người cần giúp đỡ, chỉ cần là người của quốc gia Tứ Quý thì cánh cửa của chúng tôi sẽ luôn rộng mở chào đón các bạn."

Văn Vũ thầm bổ sung một câu trong lòng: Đáng tiếc, các người không phải.

Không lâu sau, Du Bất Tuyên nhận được lệnh, lái xe lửa chở nhóm người già này về căn cứ... vùng đất hoang vu gần đó.

Quân dân trong căn cứ nhận được tin trước, đã vội vàng chuẩn bị nơi ở riêng cho những tên gián điệp này, vừa đến nơi, bọn họ đã bị còng chân, giam giữ nghiêm ngặt.

Bình thường không có việc gì thì sửa sang lại nông cụ, may vá một ít khẩu trang phòng độc, vừa có thể đổi lấy thức ăn, vừa được cải tạo lao động, một công đôi việc.

Bọn gián điệp: "???"

Bọn họ nghĩ mãi không ra, đối phương rốt cuộc đã dùng cách nào để tìm ra người duy nhất bình thường trong số bọn họ?

Cùng một câu hỏi đó, lúc này ông lão được mời riêng đến phòng chỉ huy của căn cứ cũng đang thắc mắc.

"Không ngờ, năm mươi sáu tên gián điệp bọn họ lại dùng một mình tôi để che mắt, thật là có trí tưởng tượng, suy nghĩ thật khác người, nhưng mà, rốt cuộc các vị đã xác định tôi không có vấn đề bằng cách nào?"

Đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, ông ta thậm chí còn cảm thấy mình mới là người có vấn đề nhất.

Tư lệnh Ôn mỉm cười, nhìn về phía Văn Vũ.

Văn Vũ háo hức muốn xác minh "tuyệt tác" của mình, nhiệt tình nói: "Ông ơi—"

"Xin lỗi, có một chuyện tôi phải nói rõ trước." Ông lão ngượng ngùng cắt ngang, vẻ mặt áy náy nói: "Tôi không thể lừa gạt mọi người được, thật ra tôi chỉ mới 19 tuổi, vì muốn đi theo bọn họ để được thu nhận nên mới giả làm ông lão."

Mọi người ngạc nhiên.

Hứa Nặc tiến lại gần đánh giá cậu một lượt, nhìn những nếp nhăn y như thật trên mặt cậu, giơ ngón cái lên: "Anh bạn, kỹ thuật hóa trang của cậu đỉnh thật!"

"... Không có hóa trang, mặt mộc đấy."

Mọi người lại càng ngạc nhiên hơn.

EQ thấp: Cậu dậy thì sớm nhỉ.

Văn Vũ: "Bây giờ người ta chuộng kiểu trưởng thành, ổn trọng như cậu đấy, nhìn rất đáng tin cậy."