Edit/Beta: Bo
☆, chương 3 lạt mềm buộc chặt?
"Diệp Nam Đình! Cậu sẽ hối hận."
Hạ Chuẩn nhìn Diệp Nam Đình thật sự cầm điện thoại di động nhắm vào hắn,dáng vẻ lạnh nhạt cùng thản nhiên của thường ngày đã sớm tan thành mây khói, nói: "Cậu đem điện thoại thả xuống, có nghe hay không?"
Diệp Nam Đình trên mặt lộ ra nụ cười vui sướиɠ, nói: "Tôi làm việc này, cũng không hối hận. Nhưng thật ra anh có hối hận chút nào không ? Vừa rồi không phải cho tôi đi là xong rồi à, cũng do anh hồ nháo thôi."
Nói thật ra, Hạ Chuẩn hiện tại thật sự có chút hối hận. Hắn thật sự không nghĩ đến, Diệp Nam Đình lại làm như vậy......
Điên cuồng.....
Dám uy hϊếp hắn, còn muốn quay video khiếm nhã để chiếm lợi thế.
Hạ Chuẩn có tiền có nhân mạch, người khác đều sợ hãi hắn, hắn ho khan một tiếng, đều khiến một số người run sợ hai ba ngày, hắn chưa từng gặp qua người điên cuồng như Diệp Nam Đình , gan quả thật rất lớn.
Mà Diệp Nam Đình ở trong ấn tượng của Hạ Chuẩn, bất quá chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thích nịnh nọt mà thôi.
Diệp Nam Đình trước kia thật sự là ảnh đế, kỹ thuật diễn xem như tốt. Bất quá Diệp Nam Đình có tiếng khó hầu hạ, không muốn chịu khổ. Cho nên sau khi trở thành ảnh đế , liền bắt đầu hống hách,đắc tội với đủ loại người.
Vì vậy, rất nhanh liền bị đóng băng , tin tức xấu ùn ùn không dứt, khiến cho nhất thời nhân khí suy sụp. Qua một đoạn thời gian, đã không còn ai nhớ rõ Diệp Nam Đình, đã sớm đem hắn vứt ra sau đầu.
Mà Diệp Nam Đình tự cho mình rất cao sang, cảm thấy mọi thứ của chính mình đều tốt, chắc chắn có thể một lần nữa nổi tiếng. Nhưng hắn lại không muốn nổ lực quá nhiều , chỉ muốn tìm một đường tắt để trong một đêm bạo hồng.
Diệp Nam Đình lựa chọn lối tắt chính là Hạ Chuẩn. Diệp Nam Đình vì chiếm được ưu ái của vị kim chủ Hạ Chuẩn này, thế nên làm không ít chuyện, làm khó dễ Thích Tĩnh Văn chỉ là một trong số ít nguyên nhân.
Hạ Chuẩn đối với Diệp Nam Đình sớm đã nghe thấy, căn bản khinh thường nhìn loại người này. Ở giới giải trí, nam nhân nữ nhân xinh đẹp chưa bao giờ thiếu, nên Diệp Nam Đình vội vàng dán lên, Hạ Chuẩn căn bản không bỏ trong lòng.
Nhưng là Hạ Chuẩn hoàn toàn không có dự đoán được, hôm nay hắn thế nhưng thua như thế, hắn thế mà lại rơi vào tay tên tiểu bạch kiểm mà hắn khinh thường .
Hạ Chuẩn hiện tại thân thể phi thường không thoải mái, giống như bị bỏ vào một cái lò lửa lớn, tròng mắt đều đã đỏ bừng bừng.
Diệp Nam Đình còn cầm di động đi tới, Hạ Chuẩn bị trói lại, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể hung tợn uy hϊếp Diệp Nam Đình.
Hạ Chuẩn nói: "Diệp Nam Đình, cậu dừng lại cho tôi."
Diệp Nam Đình đối diện mắt điếc tai ngơ, ngồi ở trên giường, một bàn tay cầm di động quay chụp, một bàn tay cởi từng cúc sơ mi của Hạ Chuẩn.
Diệp Nam Đình khó được cười tủm tỉm, phải biết rằng đại ma đầu ngày thường luôn lạnh mặt, giống như trời sinh cùng cục than giống nhau. Nhưng kỳ thật Diệp Nam Đình thực sự rất thích cười, đặc biệt thời điểm nhìn đối thủ một mất một còn ăn mệt , nhịn không được mà ôm bụng cười thật to.
Diệp Nam Đình nói: "Anh cùng tên của hắn giống nhau, lớn lên cũng giống nhau,lúc tức giận thế này, cũng thật là mạc danh kỳ diệu giống nhau."
Hạ Chuẩn hiện tại không hề quan tâm " Hắn" trong miệng Diệp Nam Đình là ai, hiện tại chỉ nghĩ cách để thoát khỏi trói buộc.
Hạ Chuẩn hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng, nói: "Diệp Nam Đình, nếu cậu thả tôi ra, tôi có thể không so đo hiềm khích trước đây, còn có thể đáp ứng cậu một việc, mặc kệ là chuyện gì, thế nào?"