Chương 5: Nhận không biết (1)

“Về tình huống của em, Phòng của trường Trung học Số 13 bên kia đã nói cho tôi biết rồi.”

Chủ nhiệm Hà vừa nói vừa đi về phía trước.

Từ Phòng Giáo dục – Chính trị đến lớp 7, năm 2 phải đi bộ qua một con đường dài rợp bóng cây.

Bên cạnh là sân bóng rổ, sau cơn mưa chiều, ánh mặt trời chiếu xuống, bị lá cây rải rác thành từng mảng ánh sáng rơi xuống đất, cũng rơi xuống mặt Hạ Khâm.

Chủ nhiệm Hà quay đầu lại nhìn, vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Hạ Khâm.

Vai đeo ba lô, áo sơ mi trắng, tóc đen mắt đen, khí chất sạch sẽ và hiền lành, giống như một bức tranh phong cảnh mực đen trắng. Trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen ngoại cỡ. Cậu trông giống như một học sinh ngoan và hiểu chuyện.

Nghĩ đến những tin đồn trước khi cậu chuyển trường.

Chủ nhiệm Hà thực sự không có biện pháp đem thiếu niên này với “đồng tính luyến ái” kết hợp lên.

“Chuyện trước kia đã là quá khứ.” Chủ nhiệm Hà nói: “Tôi xem thành tích của em, à, vẫn là có thể. Khi em đến trường Nhị Trung Tây Thành của chúng tôi, đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác, học tập chăm chỉ. Em còn trẻ, tuổi nhỏ, việc học tập là nhiệm vụ quan trọng nhất, em hiểu chứ?

"Em hiểu rồi, thầy Hà. "

“Điều quan trọng nhất là không được yêu sớm.” Chủ nhiệm Hà nghiêm túc nói: “Không quan trọng là nữ sinh hay nam sinh.”

Hạ Khâm liếc nhìn Chủ nhiệm Hà và dường như không hề ngạc nhiên khi thấy thầy biết tin đồn này.

Bạn gái mới của Du Tỉnh đăng tin cậu là nam tiểu tam trên khắp các diễn đàn trong các trường, Hạ Khâm nghĩ thật ngạc nhiên khi vẫn còn một trường học muốn có cậu.

Cuối cùng, cậu quyết định quy cho sức mạnh thần thông quảng đại của người cha kế thứ tư.

Mức độ thực sự là áp đảo.

Sau khi rẽ vào một góc, phòng học của lớp 7, năm 2 hiện ra trong tầm mắt.

Chủ nhiệm Hà khẽ gật đầu: “Vào đi.”

Hạ Khâm nắm lấy quai cặp đi vào bằng cửa sau của lớp học.

Vừa lúc thời gian tan học, sự xuất hiện của cậu không thu hút được nhiều sự chú ý. Có một vài ánh mắt nhìn qua nhưng dường như tất cả đều có thái độ thờ ơ với sự xuất hiện của cậu.

Chủ nhiệm Hà vẫn đứng ở cửa, vẫy tay với một nữ giáo viên trông giống như chủ nhiệm: "Cô Triệu, cô đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Khi Hạ Khâm ngồi xuống, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng chủ nhiệm Hà và chủ nhiệm lớp nói chuyện ở hành lang.

Thực sự không phải cậu cố ý nghe lén mà là vị trí này tình cờ là ở cửa sau, nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người rất rõ ràng.

"Cô Triệu, cô sao lại thế này? Cô có biết Tạ Tinh Lan đã làm gì không?" Đây là giọng nói của chủ nhiệm Hà.

Nghe được cái tên ngu ngốc này, Hạ Khâm vô thức chú ý tới trong giây lát.

"Tôi biết. Chủ nhiệm Hà, xin hãy bình tĩnh. Chính là chúng tôi cũng không nghĩ đến em ấy lại dùng súp rong biển miễn phí của trường cùng cơm miễn phí, sau đó lại nuôi một con chó trong ký túc xá..."

Nghe vậy, Hạ Khâm vốn luôn bình tĩnh lại cảm thấy xúc động.

Thật là anh chàng ngu ngốc này, một phiên bản giải trí thuần túy 24K.

Giả làm giáo viên dường như chỉ là chuyện nhỏ trong cuộc đời học sinh của cậu ta cả.

“Vấn đề của em ấy là nuôi chó sao? Nếu không phải giáo viên ký túc xá phát hiện kịp thời, em ấy đã hầu hạ cho con chó đó sinh con thứ hai rồi! Như thế nào, có phải tôi còn phải chúc mừng em ấy lên chức bố trước! Hả? Hả? ?"

"Đúng, đúng, Chủ nhiệm Hà, chính là như thầy nói, lần này chúng ta nhất định phải nghiêm khắc chỉ trích em ấy, thật sự là quá đáng."

"3000 từ phê bình, không kém một chữ! Thứ hai dưới quốc kỳ phát biểu, thông báo phê bình, cô hiểu chứ!"

Tiếp theo là tiếng giày da rời đi.

Còn có giáo viên chủ nhiệm lớp cô Triệu - đồng chí Triệu Diễm Phân tức giận muốn hộc máu mắng: "Nhãi ranh này! Mao Phi! Đến phòng Giáo dục – Chính trị gọi Tạ Tinh Lan về. Ta phải lột da hắn __”

"Em đi. Cô Triệu lần này tức giận đến bắt đầu chửi thề."

Một nam sinh với mái tóc húi cua đứng dậy trong lớp chạy ra ngoài, sau đó người bạn bên cạnh Hạ Khâm thở dài.

“Thật không hổ là Tạ ca, nhìn toàn bộ Nhị Trung, giống hắn như vậy...”

“Ngu ngốc.”

"Đúng, đúng, đúng, ngu ngốc quá chính xác." Người nọ gật gật đầu, sau đó đột nhiên phản ứng: "Phi, phi, phi, không! Cái gì ngu ngốc? Tạ ca là nhân tài! Nhân tài có hiểu không? Tài năng giữa đám đông! Tớ không có mắng cậu ấy!

"Này, không đúng, cậu là ai?" Người anh em kia nhìn thấy Hạ Khâm, mới bất giác phản ứng muộn màng.