Chương 4: Chuyển trường

Cậu nghe nói người dân ở Tây Thành rất nồng hậu và hiếu khách. Các giáo viên ở Tây Thành cũng nhiệt tình và ham học hỏi phải không?

"Sao em không nói gì? Em có tâm sự." Giáo viên trẻ nói một cách chân thành, nhưng lời nói lại rất thiếu đánh: "Có tâm sự đừng giấu giếm. Nếu thầy nói ra thì thầy sẽ hạnh phúc."

“……”

Hạ Khâm không muốn nói chuyện nữa.

"Đúng rồi, không phải em nói em là tân sinh sao? Em học lớp nào?"

"Năm 2 lớp 7."

“Không phải là trùng hợp sao?” Giáo viên trẻ cùng cậu kề vai sát cánh, giống như đôi anh em tốt, vừa gặp mặt đã nảy sinh tình cảm.

Hạ Khâm sắc mặt lạnh lùng tránh đi.

Nhưng thầy giáo lại không hề có chút ác cảm nào, vẫn tiếp tục nói: “Tôi cũng lớp 7.”

“Thầy dạy lớp 7 à?” Hạ Khâm bỗng nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cậu thật lòng hy vọng giáo viên ngốc nghếch này sẽ dạy thể dục để không làm chậm trễ việc vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.

"Có thắc mắc gì không? Nếu có thắc mắc, lát nữa có thể hỏi giáo viên trong lớp."

……

Vấn đề duy nhất của Hạ Khâm bây giờ là làm thế nào để chuyển trường ngay lập tức.

May mắn thay, sự xuất hiện của chủ nhiệm gì đó đã ngăn cản ý tưởng mới chớm nở của Hạ Khâm.

Chủ nhiệm gì đó đi đến, còn có giọng nói lớn đặc trưng: "Tạ Tinh Lan! Tôi yêu cầu em chép sách trong Phòng Giáo dục - Chính trị, tại sao em lại đứng lên! Tôi đoán em không muốn tín chỉ trong học kỳ này!"

Tạ Tinh Lan trở lại tư thế nghiêm túc trong giây lát, lười biếng nói: “Báo cáo, thầy Hà, em đang làm quen với bạn học mới.”

"Còn làm quen bạn học mới, em làm quen thế nào?" Chủ nhiệm Hà cười lạnh nói.

Loại cười nhạo này không có nghĩa là giáo viên ghét học sinh, ngược lại, có nghĩa là giáo viên rất thích học sinh và có sự quen thuộc và tự nhiên.

"Thành thật mà nói, em cảm thấy mối quan hệ của chúng em đã trở nên ái muội một chút. Đúng không, bạn học mới. " Tạ Tinh Lan nhìn Hạ Khâm.

Hạ Khâm: ...Ái muội ông nội cậu.

Vào ngày đầu tiên đến trường, đánh nhau là vi phạm nội quy của trường. Bình tĩnh, bình tĩnh.

“Ái muội cái đầu, đừng bắt nạt bạn cùng lớp nữa, đi đi.” Chủ nhiệm Hà đã quen với bộ dáng bất cẩn của Tạ Tinh Lan.

"Em là tân học sinh, đi cùng tôi." Chủ nhiệm Hà nói với Hạ Khâm, "Tôi sẽ đưa em đến lớp 7, năm 2 trước."

Hạ Khâm mặt không biểu tình kéo hành lý của mình đi theo, mới vừa tới cửa, lại có người câu lấy bả vai cậu.

"Bạn cùng lớp." Thủ phạm vừa mới không biết xấu hổ giả làm giáo viên trông không có vẻ áy náy chút nào, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, tôi thực sự không cố ý."

Ừ, ừ, cậu đã cố tình bất cẩn.

"Như người ta vẫn nói, hiểu lầm là sự khởi đầu của một mối quan hệ tốt đẹp. Tôi cảm thấy cậu rất hợp với tôi. Kết bạn thì thế nào?"

Tạ Tinh Lan đưa tay ra bắt tay cậu, cười để lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn.

"Chúng ta làm quen lại một lần nữa đi. Tôi họ Tạ, Tạ Tinh Lan họ Tạ, Tinh là Tạ Tinh Lan tinh, Lan là Tạ Tinh Lan lan."

Hạ Khâm nhìn anh, sau đó liếc nhìn bàn tay trên vai cậu, nắm lấy cổ tay anh dùng sức kéo ra, lễ phép nói: “Tôi họ Hạ, có câu thô tục muốn nói với cậu.”

"Tên một chữ Khâm. Khâm* cậu lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi ngay khâm."

Nghe xong lời này, anh chàng đẹp trai có bệnh não này không những không rời xa mà còn không khỏi vỗ tay: “Thật là một trò đùa đồng âm, tôi thua rồi.”

Hạ Khâm nhịn không được nữa: “Cút.”

____________________

*Lời của editor: thật ra mình không hiểu chơi chữ đồng âm này lắm, nên để theo bản dịch luôn