Cố Lâm đuổi theo.
“Nhạc Nhạc, anh ta chính là lý do em từ chối anh?”
Anh ta nhìn chằm chằm Lộ Sở, Lộ Sở thờ ơ liếc lại một cái, bàn tay bỏ trong túi quần khẽ gõ gõ chiếc bật lửa.
Tôi nghiêm túc nói: “Anh ấy không phải lý do gì cả, anh ấy là bạn trai tôi, tên Lộ Sở.”
Tôi vừa nói ra câu này, rõ ràng Lộ Sở hơi ngẩn ra.
Cố Lâm nhướng mày, giọng đầy khinh miệt: “Anh ta sao?”
Anh ta nhìn Lộ Sở, ánh mắt đánh giá.
Đem từng thứ trên người Lộ Sở ra định giá một hồi.
Cuối cùng đi đến kết luận, người này nghèo hơn anh ta.
Lộ Sở vẫn luôn trầm mặc, tôi mở miệng ngắt lời Cố Lâm.
“Cố Lâm, tôi nghĩ vừa rồi mình đã nói rất rõ ràng, có những thứ không thể dùng tiền để đong đếm.”
Tôi không có nhiều tiền, nhưng lại có rất nhiều rất nhiều tình yêu của Lộ Sở.
Sau này, tôi sẽ tự mình kiếm thật nhiều thật nhiều tiền và cũng sẽ tặng anh ấy thật nhiều thật nhiều tình yêu.
Nói xong tôi kéo Lộ Sở ra ngoài.
Lộ Sở để mặc tôi nắm tay anh ấy đi xuyên qua đám đông ồn ào.
Mãi đến khi đi ngang qua một hẻm nhỏ vắng người, Lộ Sở mới kéo tay tôi rẽ vào đó.
“Anh ta là người hôm qua gọi điện thoại cho em phải không?”
Trên người Lộ Sở mặc một chiếc áo ba lỗ đen tuyền, bên dưới là quần ống đứng cùng màu.
Cả người anh ấy mang lại cảm giác áp bức, cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, tim tôi như hẫng mất một nhịp.
Áp xuống rung động trong lòng, tôi nhướng mày hỏi lại: “Anh, anh nghe lén em gọi điện thoại?”
Lộ Sở mất tự nhiên sờ sờ mũi.
“Không có, chỉ là trùng hợp nghe được.”
Tôi chui vào lòng anh ấy, ra vẻ tủi thân nói.
“Anh, em vừa vì anh từ chối hai mươi vạn đó, à không, là rất nhiều hai mươi vạn mới đúng.”
Tôi còn muốn nói thêm… nhưng ngước lên lại đập ngay phải một ánh mắt vô cùng kiên nghị.
Lộ Sở nhìn tôi không rời mắt, nhìn đến mức như sắp đυ.c thủng một lỗ trên mặt tôi.
“Khương Nhạc, đừng lừa anh.”
“Tiền của anh em có thể tiêu thoải mái, nhưng xin em đừng lừa gạt trái tim, lừa gạt tình cảm của anh.”
Thấy anh ấy trịnh trọng như vậy, tôi vội vàng đưa ba ngón tay lên trời: “Tôi, Khương Nhạc xin thề, nếu tôi dám lừa gạt tình cảm của anh Lộ Sở, tôi sẽ…”
Bàn tay to lớn vội vàng bịt miệng tôi lại.
Cặp mắt xưa nay trầm tĩnh giờ lại có chút nóng bỏng.
“Nhạc Nhạc, chỉ cần là em nói, anh đều tin.”
Ngoài hẻm người xe qua lại như nước, đông đúc ồn ào.
Tiếng còi ô tô khiến tôi giật mình.
“Anh… ỏ ay a.”
“Gì cơ?”
Anh, bỏ tay ra!