Trong khu tập thể rách nát này, có người già neo đơn, có những đứa trẻ mồ côi, có mẹ đơn thân một mình nuôi con, và còn có tôi cùng Lộ Sở.
Tôi được Lộ Sở nhặt về.
Năm ấy tôi 9 tuổi, mẹ mất, bố đã lái xe rất rất lâu, đưa tôi đến cổng công viên giải trí, nói tôi đứng đợi ông đi mua kem cho.
Tôi đợi mãi, đợi mãi, đến khi trời tối, vẫn không đợi được bố.
Vậy là tôi vừa khóc vừa đi lang thang không mục đích, cuối cùng đi đến khu tập thể cũ này.
Đó chính là lần đầu tiên tôi với Lộ Sở gặp nhau.
Khi đó anh 15 tuổi và đã bỏ học từ sớm.
Thiếu niên cao gầy đứng cạnh thùng rác dưới lầu, nheo nheo đôi mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn đứa bé bị bỏ rơi là tôi một hồi, rồi sau đó anh cắn chặt răng, đưa tôi về nhà.
Cứ như vậy, anh ấy nuôi tôi lớn lên.
Khi đó anh ấy còn chưa đủ tuổi ra ngoài lao động, cả ngày lang thang khắp nơi nhặt rác, ve chai, giấy lộn bán kiếm tiền.
Nhặt rác xong lại về nấu cơm cho tôi.
Lớn hơn một chút, anh ấy tới công trường bê gạch, tới quán ăn rửa bát thuê.
Tôi được Lộ Sở nuôi lớn bằng cách đó.
Anh ấy cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, cho tôi đi học.
Ở trường đại học, tôi gặp một phú nhị đại, tôi rất giống ánh trăng sáng trong lòng anh ta.
Tôi vội vàng đá bay Lộ Sở, lao vào vòng tay phú nhị đại. Khi Lộ Sở ốm nặng tìm tôi vay tiền, tôi còn đang bận đấu đá với ánh trăng sáng của phú nhị đại kia.
Vậy nên đến tận giây phút cuối đời của Lộ Sở, anh ấy cũng không gặp được tôi.
Cuối cùng phú nhị đại cũng chán tôi, chọn ở bên cạnh ánh trăng sáng, tôi sống nửa đời còn lại trong cô đơn buồn tủi.
Phút cuối đời, tôi mới phát hiện ra chuyện mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Thiết lập nhân vật bị phá vỡ, tôi đột nhiên quay lại năm mình 18 tuổi.
Đèn cầu thang ở khu tập thể là cảm ứng, ánh đèn chập chờn sáng lên mỗi lần có tiếng động, hắt lên bậc thang xi măng xám xịt.
Tôi đứng dựa vào cửa nhà, nghe tiếng bước chân nặng nề tiến đến ngày càng gần, tim đập thình thịch.
Sau đó, một thân ảnh cao gầy, rắn rỏi xuất hiện trước mắt.
Chiều tà oi bức, người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng, cơ bắp trên cánh tay càng thêm rõ ràng dưới ánh nắng cuối ngày.
Gương mặt góc cạnh vương vài giọt mồ hôi.
Ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau.
Bước chân Lộ Sở dừng lại một chút, sau đó lại lạnh lùng bước tiếp.
Lúc này tôi đã gặp phú nhị đại kia, mấy ngày trước vừa nói lời chia tay Lộ Sở.
Tôi vừa nhìn anh ấy, mắt đỏ hoe lên.
Sau đó không do dự nhào vào lòng anh ấy.
Người lao động chân tay rất khỏe mạnh, Lộ Sở nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.
Anh ấy trầm mặc, vòng tay ôm tôi hơi siết lại.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ấy liền buông tôi ra.
Giọng điệu xa cách.
“Sao lại về rồi, không phải đang ở trường sao?”