Chương 87: Nt 5

Sắc mặt Giang Lộ tê dại, khung cảnh khốc liệt này… thật sự muốn mạng người mà! Cậu có nên chạy trốn không? Nhưng bạn gái vẫn còn ở đây, đầu óc cậu liều mạng suy nghĩ, nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện.

Phàn An An vẫn còn cúi đầu, dáng vẻ như bị đả kích vậy, cô thì thầm: “Nếu anh muốn từ chối tôi nói thẳng là được! Tại sao phải tìm cái cớ này… Thế mà tôi lại nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận…”

Sao biết được đây chẳng qua là Giang Lộ lừa gạt cô!

Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hung dữ.

Giang Lộ đột nhiên có linh cảm chẳng lành, quả nhiên cô đã cầm ly nước trái cây còn dở lên… Giang Lộ ngước mắt lên nhìn cô, li3m khóe miệng, lại cam chịu số phận gật đầu một cái, ý là “Muốn hắt thì hắt đi, tôi chịu.”

Phàn An An: “…”

Cô cắn môi, đừng tưởng tôi không dám…

Nếu ai đó ngăn cản, cô sẽ dừng lại.

Tuy nhiên, không ai ngăn cả.

Giang Đồ vẫn lạnh lùng nhìn xem, Chúc Tinh Dao ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Đáng đời, không thể để cho cậu ấy lừa dối con gái nữa.” Cô dừng một chút, lại nhỏ giọng hừ một tiếng, “Anh cũng đã lừa em, còn lừa gạt rất nhiều năm, quả nhiên là anh em ruột.”

Giang Đồ: “…”

Anh chẳng nghĩ tới, ngọn lửa này sẽ đốt tới trên người mình.

Chúc Tinh Dao nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của anh, lại nở nụ cười: “Em không còn trách anh nữa.”

Khi nói đến việc lừa dối mọi người, Giang Đồ giỏi hơn Giang Lộ rất nhiều.

Giang Lộ ba ba cái đã bị vạch trần, Giang Đồ… Quên đi, Chúc Tinh Dao cảm thấy cho Giang Đồ thêm một cơ hội thì anh vẫn sẽ lừa gạt cô, thực sự muốn tranh luận với anh, chỉ có thể quay ngược lại 10 năm trước, tất cả mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu.

Phàn An An thấy không ai ngăn cản, cúi đầu nhìn Giang Lộ.

Cái khác không nói, Giang Lộ thật sự rất đẹp trai.

Cuối cùng, cô không đành lòng hắt lên mặt, nước trái cây đổ hết lên vai cậu, kéo túi xách lên rồi rời đi.

Giang Lộ cũng không để ý đến những thứ khác, vội vàng đứng dậy: “Chờ một chút!”

Phàn An An cũng không quay đầu lại.

Chúc Tinh Dao thấy cô thật sự tức giận, vội vàng gọi cô: “An An, đợi đã.”

Phàn An An dừng lại, cô chợt nhớ hôm nay mời Giang Đồ và Chúc Tinh Dao đi ăn tối, cô còn chưa thanh toán hóa đơn, Phàn An An gọi người phục vụ ở cửa: “Tính tiền.” Cô lại mỉm cười nhìn Chúc Tinh Dao, “Em bảo phục vụ tính tiền, không phải rời đi.”

Giang Lộ: “Tôi đã thanh toán rồi.”

Phàn An An “Ồ” một tiếng, cúi đầu mở WeChat ra: “Vậy tôi chuyển tiền cho anh.”

Giang Lộ nhíu mày: “Không cần. ”

Phàn An An trực tiếp chuyển cho cậu 1500 tệ.

Chúc Tinh Dao nhìn Giang Lộ hình như cũng không phải không thích Phàn An An, cô suy nghĩ một chút, nói: “An An, em không cần phải lo lắng và suy nghĩ về điều đó … Việc nhận con nuôi là giả, chuyện đó sẽ không xảy ra. Đứa trẻ, chị và Giang Đồ sẽ tự sinh con.”

Giang Lộ ngẩn người: “Hả? Anh chị quyết định lại rồi sao?”

Giang Đồ không muốn tiếp tục trò chuyện với Giang Lộ nữa, anh sợ mình không nhịn được mà động thủ, dù sao lúc còn nhỏ cậu thường xuyên không nghe lời gây chuyện, đương nhiên khi ấy nắm đấm so với lời nói thì càng hữu dụng hơn nhiều. Anh kéo Chúc Tinh Dao, lạnh lùng nói: “Ừ, cho nên em quản tốt chính mình là được.”

Phàn An An khá là vui mừng: “Vậy thì tốt quá! Gien anh chị đỉnh như vậy, không sinh hai bé quả thật hơi lãng phí!”

Chúc Tinh Dao nháy mắt với cô ấy: “An An… Có hiểu lầm nào nói rõ ràng là được, hai em từ từ nói chuyện, bọn chị đi trước.”

Phàn An An có chút lúng túng: “Dạ…”

Giang Đồ mặt không thay đổi, dắt Chúc Tinh Dao rời khỏi.

Để lại Giang Lộ và Phàn An An mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Phàn An An đột nhiên cũng không sốt ruột nữa, cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Lộ: “Anh muốn nói cái gì, nói rõ ràng xong rồi thì chúng ta giải tán.”

Giang Lộ nhíu mày: “Cái gì gọi là giải tán? Hai ngày trước cô còn nói thích tôi.”

Phàn An Nam hất cằm: “Đó là hai ngày trước.”

Giang Lộ chậc một tiếng: “Cô nhanh thay đổi như vậy à?”

Phàn An An tự tin nói: “Chị đây tự nguyện!”

Giang Lộ: “…”

Giang Lộ chưa từng thấy qua cô gái nào nhanh thay đổi như vậy, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài duỗi thẳng, ngăn cản đường đi của cô, làm cho cô muốn trốn cũng không trốn được. Cậu đặt tay lên lưng ghế cô, thấp giọng nói: “Tôi thừa nhận trước đây tôi không thích cô lắm, tôi chỉ… Tưởng rằng gặp phải fan nữ cuồng nhiệt gì đó, cô biết đấy, tôi cũng coi như là nhân vật của công chúng, đời tư phải chú ý, nếu không ảnh hưởng sẽ không tốt.”

“Anh cũng biết tô son trát phấn lên mặt mình đấy, tôi không phải fan cuồng của anh, vả lại tôi chẳng hề ham mê chơi game, tôi chỉ thích đọc tiểu thuyết và xem phim, nếu không phải vì anh trai với chị dâu của anh thì có quỷ mới biết anh.” Phàn An An không chút lưu tình đáp trả, “Vậy tại sao bây giờ anh cảm thấy tôi lại có thể? Có phải vì tôi đang nghĩ đến việc có ba đứa con à?”

Giang Lộ vội vàng nói: “Không phải, sao có thể như vậy được!”

“Tôi vốn tưởng rằng ảnh chụp chung với anh trai và chị dâu của anh lúc trước đã có tác dụng, thật sự gặp được một người đàn ông tốt, nhưng chẳng ngờ…. Vẫn là hoa đào thối.” Phàn An An đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía chân dài kia, “Tránh ra.”

Giang Lộ ngẩng đầu nhìn cô: “Không được, chúng ta phải nói rõ ràng, cô bớt giận mới có thể đi.”

Phàn An An đột nhiên nở nụ cười: “Anh còn nhớ tên WeChat của tôi là gì không?”

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát.

Giang Lộ nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Vậy tôi càng không thể để cô đi được, lỡ như cô chặt đứt thì tôi sẽ trở thành hoa đào thối mất.”

Phàn An An: “…”

Đã lừa gặt người ta mà lại còn có lý do?

Phàn An An tức giận, cô đạp cậu một cước, nhấc chân linh hoạt bước qua, Giang Lộ sợ cô nàng vấp ngã, không dám động đậy.

“Đừng theo tôi.” Cô quay đầu trừng mắt nhìn cậu.

Giang Lộ bất đắc dĩ: “Chị à, tôi cũng muốn đi ra ngoài.”

Phàn An An nhíu mày, hừ một tiếng, xoay người.

Tay bị người nọ túm lấy.

Cô quay đầu: “Lại làm gì đấy?”

Giang Lộ cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chị ơi, tôi thật sự không thối nát, không ngủ với fan, không hẹn hò chơi bời, ngoại trừ làm việc và nghỉ ngơi không điều độ thì không có thói hư tật xấu gì..” Cậu dừng lại một chút, “Chỉ là trình độ học vấn hơi thấp, tốt nghiệp Trung học.”

Phàn An An: “...”

Cô chớp mắt: “Đã yêu đương bao giờ chưa?”

Giang Lộ: “Hẹn hò qua mạng có tính không?”

Hẹn hò qua mạng…

Chưa từng hẹn hò qua, hẳn là không tính.

Phàn An An nhìn tay cậu, lại nhìn mặt cậu, nâng cầm lên: “Bây giờ ý anh là gì?”

“Chẳng phải rất rõ ràng sao? Tôi cũng đã nói chuyện với em về việc sinh con rồi.” Giang Lộ mặt dày mày dạn nói.

Phàn An An đỏ mặt: “….. Đó là anh nói dối tôi, anh buông tay ra.”

Giang Lộ nói: “Cái sau mới là sự thật.”

Phàn An An im lặng một lát, không vui nói: “Anh buông tay ra đã, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Bao lâu?” Giang Lộ truy hỏi.

“Anh lừa tôi bao lâu thì tôi sẽ suy xét bấy lâu, như vậy mới có thể công bằng tiến triển mối quan hệ tiếp theo được.” Phàn An An đương nhiên nói, “Còn nếu không thì chém đứt luôn.”

Giang Lộ: “…”

Hơn hai tháng rồi, dường như cũng không phải rất lâu.

Cậu miễn cưỡng gật đầu: “Được.”

…….

Trên đường trở về, Chúc Tinh Dao có chút lo lắng: “Anh nói xem, Giang Lộ và An An có thể giải thích rõ ràng không?” Lúc trước gặp mặt trên máy bay, cô có ấn tượng rất tốt về Phàn An An, nếu Giang Lộ cùng cô ấy có kết quả thì đó cũng là một chuyện tốt.

Giang Đồ suy nghĩ một chút nói: “Xem nó có muốn giải thích hay không, từ nhỏ nó đã thông minh, dỗ dành người khác thì không cần phải bàn nữa.”

Chúc Tinh Dao không khỏi bật cười: “Hình như đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh khen ngợi cậu ấy.”

“Anh nói thật thôi.” Giang Đồ đáp.

Buổi tối, Chúc Tinh Dao ngồi trong lòng Giang Đồ, bàn lại chuyện cũ: “Lúc trước chúng ta không muốn sinh con, em tưởng anh đã sớm nói với mẹ rồi, không ngờ tới… Bà ấy vẫn có thể nghĩ đến những việc như nhận con nuôi…”

Giang Đồ ôm cô, thấp giọng nói: “Anh đã nói qua, nhưng trong lòng bà ít nhiều sẽ tiếc nuối, dù sao tư tưởng của thế hệ trước không giống chúng ta. Bà ấy chỉ bảo vậy thôi, đừng xem là thật, chuyện của anh từ trước đến nay là do anh tự mình làm chủ, em không cần phải suy nghĩ nhiều.”

“Sẽ không.” Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nhìn anh, “Lúc đón năm mới, hãy nói với bố mẹ chuyện chúng ta chuẩn bị sinh em bé đi.”

Không còn nhiều ngày nữa là đến Tết, vào một buổi tối nọ, Chúc Tinh Dao hơi lo lắng cho cậu em rể của mình một chút.

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Tiểu Lộ, em với An An thế nào rồi?”

Giang Lộ gởi một biểu tình hộc máu: “Chị dâu, chị và Phàn An An đều là con gái nhà giàu, thế tại sao chị lại tốt tính như vậy? Anh trai em lừa gạt chị, còn nói dối nhiều năm nữa mà chị cũng có thể tha thứ cho anh ấy. Em chỉ nói đùa với cô ấy một câu thôi, cũng không thực sự muốn cô ấy sinh ba, bây giờ dỗ cô ấy cách mấy cũng chẳng được.”

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Em với anh em là anh em ruột thịt mà nhỉ, anh ấy bình tĩnh trầm ổn, biết viết thư tình, biết làm đèn sao, còn có thể dỗ dành người khác, anh ấy lãng mạn, tại sao em lại không thể?”

Giang Lộ: “…”

Cậu đã thấy rõ ràng rồi, bây giờ cậu không thể nói xấu anh trai mình được nữa.

Giang Lộ: “Để em tự tìm cách.”

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Cố lên!”

Giang Đồ tắm xong đi ra, liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, khẽ cười một tiếng.

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”

Giang Đồ kéo cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Không có gì, chỉ là không ngờ anh lại là một người lãng mạn trong mắt em.”

…………..

Tết Nguyên Đán, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đem chuyện hai người chuẩn bị một hai năm sẽ có con nói cho bố mẹ hai bên biết, bố mẹ hai bên đều rất vui mừng, nhất là Thư Nhàn, bà lau khóe mắt nói: “Hai đứa nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Ngược lại Chúc Vân Bình và Đinh Du khá là bình tĩnh.

Mùng hai Tết, Giang Đồ cùng Chúc Tinh Diêu trở về nhà mẹ vợ, lúc Giang Đồ cùng Chúc Vân Bình ngồi trên ban công uống trà, Chúc Vân Bình đưa cho anh một điếu thuốc, “Tinh Tinh có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng, quả là một chuyện tốt, bố với mẹ cũng yên tâm rồi.”

Chúc Vân Bình và Đinh Du có cùng suy nghĩ với Giang Đồ, Chúc Tinh Dao không muốn có con cũng không sao, miễn là cô sống hạnh phúc vui vẻ. Nhưng dù sao hai người cũng là thế hệ trước, cũng chỉ có một cô con gái, trong lòng bọn họ vẫn luôn mong có cháu gái và cháu trai.

Đương nhiên, không có cũng chẳng sao.

Giang Đồ không nhận lấy: “Con đang cai thuốc lá.”

Chúc Vân Bình nhướng mày, “Được được được, cai là tốt. ”

Năm 2019, lịch làm việc của Chúc Tinh Dao được sắp xếp rất dày đặc, thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới tham gia biểu diễn, từ sau lần kỳ an toàn đầu tiên không đề phòng, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đã không còn quá thận trọng trong việc tránh thai. Hơn nữa có đôi khi hai người đã lâu không gặp, Giang Đồ vẫn luôn quá đáng, kết hôn hơn một năm, Chúc Tinh Dao thỉnh thoảng không thích ứng được với anh, nhưng cô lại thích ánh mắt si mê và tiếng thở d0c của anh, sau đó cũng không kiềm chế được mà trầm luân cùng anh.

Hai người yêu nhau, thật ra thì đều giống nhau.

Vào cuối tháng 7, Chúc Tinh Dao từ Munich trở về, vẫn không nói cho Giang Đồ biết, ngủ một giấc vì chênh lệch múi giờ, đúng 6 giờ gửi tin nhắn cho anh: “Tối nay về nhà, có bất ngờ!”

Cô đi vào nhà bếp, lấy ra con cá mà dì đã mua.

Bây giờ cô đã học được cách hấp cá.

Giang Đồ bước vào nhà, cá đang bốc khói trong nồi, Chúc Tinh Dao ôm Đường Đậu ngồi trên sô pha xem chương trình giải trí, chuông báo thức đột nhiên vang lên, cô vội vàng đứng dậy. Vừa quay đầu nhìn thấy anh, cô mỉm cười: “Em đi tắt lửa, cá hấp xong rồi.”

“Anh đi cho.” Giang Đồ bước vào phòng bếp.

Chúc Tinh Dao đặt Đường Đậu xuống, đi phía sau anh.

Giang Đồ tắt lửa, quay đầu nhìn thấy cô: “Em nghỉ ngơi đi, còn lại để anh xử lý.”

Chúc Tinh Dao tiến lên ôm lấy anh: “Em nghỉ đủ rồi, ngủ cả buổi chiều, bây giờ không thấy mệt.”

“Đau bụng à?” Giang Đồ cúi đầu hỏi.

Hai năm trở lại đây, cường độ làm việc của cô hơi nặng, mỗi lần đến kỳ dường như đau dữ dội, so với hồi Trung học còn nghiêm trọng hơn.

Trong đầu Chúc Tinh Dao “ong” một tiếng, nhất thời thất thần, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, em… cái đó chưa tới.”

Lúc trước còn đúng kỳ mà bây giờ đã trễ cả tuần rồi.

Cô chỉ lo tính toán khi nào có thể trở về gặp anh, quên mất chuyện này.

Giang Đồ cũng sững sốt, anh im lặng hai giây, nhìn cô nói: “Anh xuống lầu một chuyến, em ở nhà chờ anh.”

Chúc Tinh Dao ôm Đường Đậu ngồi ở trong phòng khách, cô có chút lo lắng nên véo Đường Đậu, không quá chú ý lực, Đường Đậu đáng thương nằm trên đùi cô, gần như trụi một mảng.

Cô đang cố nhớ lại lần cuối cùng hai người thân mật vào khi nào, cô nói là thời kỳ an toàn, không cho anh dùng, đó đã là ngày an toàn cuối cùng, kỳ thật không phải rất an toàn…

Mặc dù, trong những phút cuối cùng, anh đã sử dụng nó.

Nhưng…

Sẽ không sai sót chứ? Vậy có chính xác không?

Cô sờ cái bụng phẳng lì của mình, cảm giác rất phức tạp, hồi hộp, sợ hãi, lại có chút chờ mong.

Trong tiểu khu có một hiệu thuốc, Giang Đồ gần như chạy đi, anh sợ Chúc Tinh Dao ở nhà một mình quá lâu, lúc này cơ bản là giờ ăn cơm, trong hiệu thuốc không có khách, cho nên trực tiếp đi tới quầy nói chuyện với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng đương nhiên nhận ra Giang Đồ, cô ấy nhanh chóng lấy ra một số nhãn hiệu, đỏ mặt tư vấn.

Giang Đồ hỏi: “Cái nào chính xác hơn?”

Nhân viên nói: “Khá chính xác, tôi chưa bao giờ nghe nói chúng không chính xác, trừ khi sử dụng sai cách.”

Giang Đồ mua đủ loại, anh mang theo một túi que thử thai về nhà, Chúc Tinh Dao lập tức buông Đường Đậu ra, quay đầu nhìn anh. Đường Đậu cuối cùng cũng được tự do, run rẩy trên sô pha, kêu một tiếng, nghe có chút tủi thân.

Giang Đồ đứng trước sô pha, tháo ra một cái, rồi xem sách hướng dẫn, đưa cho cô: “Đi thử xem?”

Chúc Tinh Dao nhìn anh một cái, nhận lấy que thử thai, nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Cô suy nghĩ một chút, lấy thêm hai cái, đi vào phòng tắm.

Giang Đồ đứng đợi ở cửa, trước khi đóng cửa, Chúc Tinh Dao đột nhiên hỏi: “Đồ ca, nếu như…” Nếu như không phải mang thai thì sao, anh có thất vọng không? Cô vốn định hỏi anh những lời này, đột nhiên nhịn xuống, cô cười một chút, “Đợi em một lát. ”

Cửa bị đóng lại.

Giang Đồ bình tình chờ, đợi bốn năm phút, cửa mới mở ra.

Chúc Tinh Dao cắn môi, ánh mắt cô có chút phức tạp, chậm rãi giơ tay lên, một vạch.

Hai người nhìn nhau.

Giang Đồ dường như thở phào nhẹ nhõm, cúi người ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh không thất vọng, đáng lẽ bàn bạc trong vòng một năm, hiện tại mới nửa năm, chúng ta không vội. Nếu thực sự mang thai, là anh không tốt, công việc em còn nhiều, thực sự không tốt lắm.”

Nếu thật sự mang thai, đó thực sự là sai lầm của anh, anh không đủ thận trọng, anh lo lắng cô chưa sẵn sàng, áp lực tâm lý sẽ rất lớn. Dù sao tình huống của Chúc Tinh Dao cũng không giống với người khác, cô đã vượt qua rào cản tâm lý mới quyết định sinh một đứa con.

Chúc Tinh Dao ôm anh, cô suy nghĩ gì, anh đều biết.

Cô nhỏ giọng nói: “Thật ra khi nãy em có chút mong đợi.”

Cho nên, cũng có một chút mất mát.

Giang Đồ mỉm cười, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vậy lần sau anh làm thật, sẽ nhanh có thôi.”

Chúc Tinh Dao đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh, lần nào anh không thật? Cô đẩy anh: “Mau đi nấu cơm đi, em đói.”

Lăn qua lăn lại như vậy cũng đã là 7 giờ 30, đến gần 8 giờ hai người mới ăn tối.

Sau bữa tối, Giang Đồ rửa chén, Chúc Tinh Dao ở phòng khách lướt Weibo, vừa nói chuyện phiếm với Lâm Giai Ngữ Lê Tây Tây.

Lâm Giai Ngữ: “Bộ phim sắp ra rạp rồi, hai cậu có muốn xem buổi công chiếu sớm không?”

Chưa đầy một tháng nữa bộ phim sẽ công chiếu, trang chính thức của bộ phim [Thời gian của chúng ta] đã công bố đếm ngược, dự kiến công chiếu trên toàn quốc vào ngày 25 tháng 8,

Chúc Tinh Dao đang xem đoạn giới thiệu phim trên iPad của mình, bộ phim được sản xuất rất tốt, có lẽ là do Lâm Giai Ngữ làm biên kịch, được phục chế như cũ vậy.

Đúng lúc Chúc Tinh Dao thấy “Giang Hành” nhảy qua hàng rào Nhất Trung, cô hơi ngạc nhiên, nhớ rõ trong tiểu thuyết không có tình tiết này, hay là Lâm Giai Ngữ thêm vào?

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Có đúng là anh ấy đã đến buổi hòa nhạc và bỏ lỡ nó không?”

Lâm Giai Ngữ: “Thật ra bởi vì dì Thư đột nhiên nói chuyện khi xưa với mình, còn nhắc đến chuyện đêm đó Giang Đồ đánh nhau một trận với đám người đòi nợ, mình cảm thấy với tính cách của cậu ấy nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới, nhưng sau đó mình đã kiểm tra lại, cậu ấy cũng không phủ nhận.”

Lâm Giai Ngữ cảm thấy gõ chữ hơi phiền, liền phát tin nhắn thoại đến.

Chúc Tinh Dao nhắn vào tin nhắn thoại của cô ấy.

Lâm Giai Ngữ: “Mình nói cậu nghe, Giang Đồ người này cực kỳ kín miệng, cậu ấy chắc chắn có rất nhiều bí mật, có một số việc cậu không vạch trần thì nhất định cậu ấy sẽ không bao chủ động mở miệng, cậu phát hiện được, chuyện liên quan đến cậu, cậu ấy bình thường đều ngầm thừa nhận, hoặc là trả lời vòng vo rồi đưa ra câu khẳng định, có thể khiến người ta hoa mắt choáng váng, nhưng nếu ai đó ngu ngốc như Giang Lộ thì có lẽ sẽ không thể hiểu được.”

Giang Lộ nằm không cũng trúng đạn.

Lê Tây Tây nóng nảy lên mạng: “Mình đang tham gia một sự kiện, người dẫn chương trình chẳng thú vị gì cả, nói một danh sách dài các từ quảng cáo, mình không thể nghe tin nhắn thoại của cậu, Lâm Giai Ngữ cậu có thể gõ chữ cho mình xem với được không?”

Lâm Giai Ngữ: “Lúc trước mình có hỏi cậu ấy là có phải cậu thích Chúc Tinh Dao đúng không? Cậu ấy trầm mặc rất lâu, mới nói có ai không thích Chúc Tinh Dao à? Bây giờ lời này nghe có vẻ chua xót làm sao? Cậu ấy ngồi sau bàn của cậu, tiếp theo lại ngồi cùng bàn, mỗi ngày nhìn thấy nhiều thư tình cùng đồ ăn vặt trên bàn của cậu, không biết tâm tình của cậu ấy lúc đó như thế nào.”

Đúng lúc, Giang Đồ từ nhà bếp đi ra, nghe thấy.

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn anh, nhấn nút thoại: “Giang Đồ nghe thấy rồi, mình nên làm gì đây?”

Giang Đồ mặt không chút cảm xúc ngồi xuống bên cạnh cô.

Lâm Giai Ngữ: “…. Hả?” Cô ấy gởi hàng loạt biểu tượng cảm xúc nôn ra máu.

Lê Tây Tây: “Rốt cuộc hai cậu đang nói gì vậy?”

Lâm Giai Ngữ: “Vậy mình đi làm việc đã, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, các cậu nên bận rộn.”

Lê Tây Tây: “Mình nghi ngờ các cậu đang nói chuyện người lớn, đợi nát nữa mình nghe sau.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Vẫn chưa tới chín giờ, cái gì mà đêm xuân….

Cô nhìn Giang Đồ, cười hỏi: “Ông xã, có phải anh còn có rất nhiều bí mật giấu em?”

Giang Đồ bình tĩnh hỏi: “Cái gì?”

Anh nghe hết rồi, còn bắt em phải nói sao?” Cô ngồi lên đùi anh, hai tay ôm mặt anh, nghiêm túc nói: “Thành thật thì sẽ được khoan dung.”

Giang Đồ nói: “Anh đánh nhau với Trần Nghị, nhưng hắn ta cũng đáng đánh.”

Chúc Tinh Dao hỏi: “Hắn ta làm gì?”

Giang Đồ im lặng một chút, nói: “Hắn ta có ý đồ đen tối với em.”

Chúc Tinh Dao chuyên tâm nhìn anh, giống như là đang nhớ lại gì đó, cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái, “Trước kia lúc còn học Trung học, em luôn lo lắng anh sẽ đánh nhau, kỳ thực em rất sợ, dù sao Trần Nghị cũng là người trong xã hội, chúng ta chẳng qua chỉ là học sinh. Sau đó anh đánh Trương Thịnh, em cũng chỉ lo lắng, thật sự có dọa em, cây bút kia nếu chuẩn xác chọc vào cổ họng thì phải làm sao?”

Ừm… Hẳn là sẽ không chết, chỉ bị thương một chút thôi.” Giang Đồ nói.

Chúc Tinh Dao chê anh nói chuyện không may mắn, nhíu mày một chút, lại nói: “Bây giờ ngẫm lại, Đồ ca anh rất đẹp trai. “

Giang Đồ mỉm: “Không đẹp trai đoán chừng sẽ không theo đuổi được em.”

Chúc Tinh Dao lập tức phản bác: “Không đâu!”

“Em là người si mê sắc đẹp, anh biết.” Giang Đồ bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

“Làm, làm gì? Mới 9 giờ.” Hai người đã lâu không gặp, mỗi lần xa cách có cảm giác như vừa mới cưới, cô đều chưa thích ứng được, vừa mong đợi vừa sợ, “Hơn nữa, anh cũng là nhan khống! Nếu em không xinh đẹp như vậy, anh chắc chắn sẽ không nhớ mãi không quên.”

Giang Đồ dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Anh cảm thấy tương đối giống, đêm đầu tiên ánh đèn có chút lóe lên, kỳ thật dáng vẻ của em có chút mơ hồ.”

Chúc Tinh Dao “Ồ” một tiếng: “Mơ hồ à, thế mà anh lại yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Giang Đồ cười, “Cho nên anh nói là cảm giác.”

Mọi người đều khao khát vẻ đẹp, khi đó Chúc Tinh Dao đối với anh mà nói, chính là biểu tượng của sự tốt đẹp, là nơi trái tim anh hướng tới.

Đêm khuya, lúc tình triều mãnh liệt, tóc Chúc Tinh Dao lần lượt rơi xuống, Giang Đồ từ phía sau giúp cô vén sợi tóc sang một bên, lộ ra cổ trắng mịn, anh cúi người hôn xuống. Chúc Tinh Dao nói nhỏ cầu xin anh bỏ qua, anh cười nhẹ, ôm cô xoay người.

Một khắc xoay người kia, Chúc Tinh Dao nhíu mày, nức nở một tiếng. Cô ngẩng cổ lên, ánh mắt mê ly nhìn vào mắt anh, đen láy như mực, cô ôm chặt anh, “Ông xã, mọi người đều nói chúng ta có gien tốt, anh nói con chúng ta có đẹp không? Anh đẹp trai như vậy mà.”

“Sẽ.” Anh thở d0c nói.

Chúc Tinh Dao nói: “Vậy, tính cách đó không thể giống như anh được… Em muốn, muốn trung hòa một chút…”

Đáy mắt Giang Đồ mang theo ý cười, động tác dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Trung hòa như nào?”

“Ừm….. Với Giang Lộ một chút đi, cậu ấy tùy ý lười biếng, khá thoải mái, như vậy sống tương đối vui vẻ….”

Giang Đồ hiếm khi nói: “Chỉ số IQ và EQ sẽ hơi thấp một chút, như vậy cũng không sao à?”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cậu em rể chỉ là hơi độc miệng chút thôi, không phải cậu ấy rất thông minh sao? Nếu không làm sao có thể làm đội trưởng, còn giành được chức vô địch.

Giang Lộ lại nằm không cũng trúng đạn.

……..

Ngày 25 tháng 8, [Thời gian của chúng ta] công chiếu tại Bắc Kinh, Giang Đồ nguyên mẫu nam chính từ chối tham gia, Chúc Tinh Dao vừa vặn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, cô nhịn cười đem vé buổi công chiếu cho Tiểu Quỳ và Tiểu Thiên, coi như cho bọn họ nghỉ phép cùng phần thưởng: “Em cùng Tiểu Thiên đi xem đi, chi phí vé máy bay, khách sạn và nhà hàng tìm chị hoàn trả là được, trong khoảng thời gian này các em cũng vất vả, coi như là đi chơi, chẳng phải em rất thích nam chính sao?”

Tiểu Quỳ vẫn biết Chúc Tinh Dao luôn đối xử tốt với nhân viên, phúc lợi thường rất tốt, cô ấy vui vẻ nhận tấm vé và hỏi lại: “Tinh Tinh, sao chị không đi cùng anh Giang vậy ạ?”

Chúc Tinh Dao nói thật: “Anh ấy không muốn đi, chị cảm thấy… Có thể anh ấy ngại.”

Tiểu Quỷ “A” một tiếng: “Anh Giang còn biết xấu hổ à chị? Nhìn lạnh lùng thế mà.”

Chúc Tinh Dao không nhịn được cười: “Em nói đúng, anh ấy không nhận ra mình ngại đâu.”

Nhưng cô chỉ biết rằng anh rất xấu hổ, mặc dù bản thân anh không thừa nhận điều đó.

Tiểu Quỳ đứng trước cửa nhà bọn họ, lặng lẽ thò đầu vào bên trong, che miệng cười trộm: “Vậy em đi nhé, em sẽ mang quà sinh nhật về cho chị!”

Chúc Tinh Dao chớp mắt: “Tiền quà tặng sẽ không được hoàn trả nha.”

Tiểu Quỳ vỗ ngực: “Chấp nhận luôn ạ!”

Tiễn Tiểu Quỳ đi, Chúc Tinh Dao vào bếp pha một ly nước ép xoài, cô bưng ly nước trái cây đi vào phòng làm việc, “Đồ ca, em đưa vé cho Tiểu Quỳ rồi, anh không cần đi Bắc Kinh cùng em nữa.”

Giang Đồ kéo cô lên đùi, hỏi: “Không vui à?”

Chúc Tinh Dao cầm ly nước trái cây uống một ngụm: “Không ạ, em cũng lười đi máy bay, nửa năm gần đây bay nhiều quá rồi. Chờ đến ngày sinh nhật của em, chúng ta sẽ đi xem một lần nữa, không được từ chối em, em muốn xem.”

Giang Đồ trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Được.”

Một lúc sau, Chúc Tinh Dao đưa nước trái cây cho anh: “Làm hơi nhiều, em uống không hết.”

Giang Đồ nắm luôn tay cô uống một ngụm, nhíu mày: “Quá ngọt, xoài gì ngọt vậy?”

“Bạn của mẹ em đã mang về từ trong trang trại, hình như là xoài nông nghiệp Đài.”

Giang Đồ miễn cưỡng uống hết nửa ly nước trái cây kia, Chúc Tinh Dao vui vẻ ôm ly đi rửa.

Doanh thu phòng vé của bộ phim ngay từ ngày đầu tiên ra mắt đã tăng cao, danh tiếng cũng rất tốt, là một bộ phim thanh xuân chuyển thể đã đạt được thành tích xuất sắc. Mấy ngày nay Giang Đồ ở công ty đều mặt lạnh, bởi vì đi tới đâu cũng nghe thấy có người bàn tán về bộ phim cũng như tám chuyện về bản thân anh, bạn gái của Lão Viên là một cô gái đến từ bộ phận tuyên truyền của công ty, nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, hai người sắp chuẩn bị đám cưới. Một ngày sau khi bọn họ xem xong phim, Lão Viên chua ngoa nói: “Bạn gái tôi nói nam chính không đẹp trai bằng cậu, tôi nghĩ bây giờ nhìn thấy cậu là mắt cô ấy sáng lên.”

Giang Đồ lạnh lùng: “Cậu có thể không xem, chẳng có gì hay hết.”

Lão Viên cười nói: “Vậy làm sao có thể? Phải đi xem, không chỉ tôi xem, tôi còn mời người thân và bạn bè đến xem… Coi đi, nguyên mẫu phim này là bạn cùng lớp đại học của tôi mà. Bọn họ còn muốn nhờ tôi hỏi cậu…” Lão Viên nhìn thần sắc Giang Đồ lãnh khốc, đảo miệng, cười ha ha một chút, “Muốn vợ cậu ký tên.”

“Lần sau gặp mặt, tự mình hỏi cô ấy.”

“Hay là tôi ngày mai mời cô ấy ăn cơm? Bạn gái tôi cũng muốn gặp cô ấy.”

Giang Đồ dừng một chút, sau đó nói: “Đổi ngày khác đi, ngày mai là sinh nhật của cô ấy, đã sắp xếp rồi.”

Sinh nhật năm nay Chúc Tinh Dao muốn cùng anh trải qua thế giới hai người, cô nói có vẻ tự tin: “Có lẽ đến giờ này năm sau, bụng em đã lớn, nên sinh nhật năm nay sẽ là lần cuối cùng chúng ta đón sinh nhật cùng nhau sau khi kết hôn. Anh chưa từng đón sinh nhật một mình cho em, vậy năm nay chúng ta cùng đón nhé.”

Vào ngày 29 tháng 8, trang chính thức của [Thời gian của chúng ta] đã đặc biệt gửi một video chúc mừng sinh nhật @Chúc Tinh Dao, tổ biên kịch và diễn viên chính đều gửi lời chúc mừng sinh nhật cô.

Cô vô cùng bất ngờ, hỏi Lâm Giai Ngữ: “Là đề nghị của cậu à?”

Lâm Giai Ngữ nhanh chóng trả lời: “Không phải, là ý kiến của bộ phận tuyên truyền, dù sao cũng có thể mang lại sức nóng cho bộ phim, đương nhiên mình và Đường Hinh giơ hai tay đồng ý, chúc mừng cũng là thật, mọi người đều thích cậu.”

Mặc kệ như thế nào, vào ngày sinh nhật lần thứ 28 này của Chúc Tinh Dao đều hot, thịnh hành trên thanh tìm kiếm.

Chúc Tinh Dao đã đăng lại Weibo, bày tỏ: “Cảm ơn đoàn làm phim, các thầy cô diễn viên đã chúc mừng, chúng tôi sẽ luôn hạnh phúc [mong ước].”

Lê Tây Tây và một số diễn viên nổi tiếng đã gửi lời chúc mừng, bình luận trên Weibo của cô nhanh chóng vượt quá 10.000.

“Giang Hành là trong phim, Giang Đồ mới là hiện thực, cô đã có được một nam chính cổ tích đời thật, đương nhiên sẽ luôn hạnh phúc.”

“Nhất định phải thật dài lâu nhé, đây là lúc tôi vững tin vào tình yêu.”

“Bây giờ bắt đầu tu hành, không biết ngàn năm sau có thể cho tôi một nam chính như vậy được không?”

“Đầu tiên, cô phải xinh đẹp, sau đó lại có tài, tiếp theo cô phải có may mắn này, rồi tìm một người đàn ông có thể làm đèn ánh sao nữa.”

“Tôi vốn đã nhìn trúng thần K, kết quả, thần K cũng có bạn gái, tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết tức chết đi được!!!”

———–

Chúc Tinh Dao bị bình luận chọc cười, Giang Đồ lấy điện thoại di động của cô: “Xuống cầu thang đừng xem điện thoại, sẽ ngã.”

Chúc Tinh Dao lại cướp về, lẩm bẩm: “Có anh nhìn rồi, sẽ không ngã.”

Chín giờ mười lăm tối, Giang Đồ dừng xe ở tầng hầm của trung tâm thương mại, Chúc Tinh Dao đội mũ lưỡi trai lên đầu anh, Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Có cần phải như vậy không?”

Sau khi kết hôn Chúc Tinh Dao còn có một sở thích, chính là mua quần áo kính mắt và mũ cho anh, bình thường cùng nhau ra ngoài, có lúc hào hứng, còn phải phối hợp với trang phục tình nhân. Cô từ từ, từng chút một, đưa cuộc sống vốn đã chết lặng của anh đến pháo hoa nhân gian đầy thú vị hạnh phúc.

Cô bảo Giang Đồ mặc quần áo giản dị, đeo kính áp tròng, bởi vì khi anh mặc áo sơ mi đeo kính viền vàng, khí chất thật sự quá nổi bật, người biết đi xem phim phần lớn đều đã đọc truyện cùng thảo luận sôi nổi, khẳng định có thể nhận ra anh.

“Ồ Ông xã, anh cực kỳ đẹp trai, hơn nữa so với bộ dáng trước kia của anh khác biệt rất lớn, Lê Tây Tây nói đúng, nếu như anh tham gia vào vòng giải trí nào đều cũng trở thành người nổi tiếng. Giang Lộ chính là một ví dụ, nam thần trong giới thể thao điện tử, nhưng cậu ấy không anh tuấn bằng anh.” Chúc Tinh Dao hưng phấn đội mũ giống cái của anh lên đầu mình.

Giang Đồ bật cười.

Chín giờ rưỡi, bọn họ đi vào phòng xem VIP số 8 của Thời Quang, phòng VIP tương đối ít người, nhưng Chúc Tinh Dao vừa lên hot search, vẫn sợ bị người nhận ra, quấy rầy thế giới riêng hai người của bọn họ, cô cố ý đổi vé xem phim thành vị trí góc cuối cùng.

Sau khi ánh đèn mờ đi, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ cởi mũ ra.

Bài hát mở đầu là [ Chờ Ánh Sao ], phiên bản do Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây hát.

Chúc Tinh Dao cầm khăn giấy trong tay, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sợ mình xem sẽ khóc.”

Đường nét của Giang Đồ lạnh lùng cứng rắn, trong ánh sáng mờ tối vô cùng im lặng, anh nhìn màn hình to rộng, bộ phim giống như hồi tưởng lại những đau khổ trong những năm đó đã xảy ra với anh, Chúc Tinh Dao khi xem nó thực sự đã khóc, cô đau lòng nói: “Đồ ca, lúc anh đánh nhau, có đau không?”

Và cũng đau đớn rất nhiều lần.

Lúc này, một cô gái bên cạnh đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Chúc Tinh Dao nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực Giang Đồ, Giang Đồ cúi đầu và ôm cô vào lòng.

Anh nhẹ nhàng nói, “Qua lâu rồi, không nhớ nữa.”

Cho dù có nhớ đi chăng nữa, vết sẹo cũng đã từ từ chữa lành.

Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào đó, nhưng ánh sáng mờ mờ, cô không nhìn rõ, quay đầu nhỏ giọng nói với bạn trai: “Em vừa nghe có người gọi Đồ ca, không phải trong phim…”

Bạn trai cô gái: “Nhập vai quá sâu!”

“Cặp đôi bên cạnh trông rất đẹp, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng dáng người và khí chất đều cuốn hút.” Cô gái nhỏ giọng nhận xét, sau đó nói: “Khi nào anh mới có thể dụng tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho em như vậy, hay tháng sau lại phát cho em bao lì xì, em muốn chia tay!”

Bạn trai cô gái: “…”

Khó trách trong vòng bạn bè anh em đều nhiệt liệt nhắc nhở đại đa số đàn ông: Đừng dẫn bạn gái đi xem [Thời gian của chúng ta], bạn gái có thể sẽ bay mất, khó khăn ít nhất nửa năm, bởi vì bạn thường bị so sánh, nếu lần sau bạn không chuẩn bị quà sinh nhật chu đáo, chỉ chờ bị đá đít đi mà thôi.

Ngay cả Weibo cũng có chủ đề #Đừngdẫn bạn gái đi xem [Thời gian của chúng ta]#.

Phim chiếu đến phân đoạn lá thư tình được viết bằng tay trái.

Giang Đồ cau mày.

Chữ viết trên bức thư tình là của anh, tấm thiệp cũng là anh mua, trên đó có những nét chấm phá độc đáo.

Chúc Tinh Dao yếu đuối giải thích: “Em chỉ đưa mấy tấm thiệp thôi, đoàn làm phim hỏi em có thể đóng góp một chút được hay không…”

Thật ra là Lâm Giai Ngữ hỏi, Chúc Tinh Dao nghĩ, nếu là thanh xuân của cô, vậy lại chia sẻ một chút bí mật nhỏ, sau này già đi, trí nhớ không còn rõ ràng nữa, xem phim, có thể nhớ lại từng khoảnh khắc trân quý như này.

Cuối cùng, bộ phim [Thời gian của chúng ta] đã thu về 1,666 tỷ, điều rất hiếm thấy đối với một bộ phim thanh xuân.

Những ngày tháng thanh xuân của bọn họ dường như đang dần trôi đi.

Vào tháng 10, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đã tham dự ba đám cưới liên tiếp.

Một là của Lão Viên.

Hai là của Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương.

Có có một đám cưới nữa, là của Lâm Giai Ngữ và Lục Tễ.

Thời gian thoáng qua đã đến đông, công việc của Chúc Tinh Dao đã dần dần giảm bớt, tháng Tám cô bắt đầu uống axit folic* Đinh Du cho cô, chuẩn bị nghiêm túc cho việc mang thai được vài tháng, vẫn còn hai tháng nữa là đến năm 2019., cô nói với Hoa Linh, sang năm phải giảm bớt công việc.

*Axit folic hay còn gọi là vitamin B9 là yếu tố đặc biệt quan trọng với sự phát triển, phân chia của tế bào, đặc biệt là hồng cầu. Vai trò của acid folic với sự phát triển của thai nhi được chứng minh qua nhiều công trình nghiên cứu khoa học.

Đêm đông giá rét, Chúc Tinh Dao tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra, cô bò lên người Giang Đồ.

Giang Đồ giống như bình thường, lấy đồ vật từ dưới gối ra, lại bị cô ôm lấy, cô nhỏ giọng nói: “Ông xã, có tới thật không?”

Lần đầu tiên mang thai giả, Giang Đồ nói rằng nếu đến thật thì sẽ sớm thôi.

Kết quả là, đó là sự thật.

Ngày 31 tháng 12, tất cả mọi người một nhóm người hẹn nhau đón giao thừa, bất tri bất giác, lứa sau 90 không còn trẻ nữa, bằng chính đôi tay, đôi chân của mình, họ đã dần có chỗ đứng vững chắc trong xã hội thực tại, xa tuổi trẻ, gần hạnh phúc.

Năm 18 tuổi, tôi cảm thấy mình còn trẻ, 20 tuổi cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ.

Chúc Tinh Dao 28 tuổi, cô soi gương, cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, vẫn xinh đẹp rạng ngời.

Cô xoay người ôm Giang Đồ: “Hy vọng sau khi sinh xong em cũng còn có thể xinh đẹp như vậy.”

Giang Đồ cười: “Sẽ.”

Trên đường bọn họ kẹt xe, trong xe bật điều hòa, nhưng giao thông tắc nghẹt quá lâu, Chúc Tinh Dao cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cô không nói với Giang Đồ. Bọn họ trễ mười phút, Lâm Giai Ngữ đã làm chủ gọi món, khi đĩa cá được bưng ra, Giang Đồ gắp cho cô một miếng.

Chúc Tinh Dao ăn vào miệng, nhíu mày.

Giang Đồ: “Có xương?”

Không phải, anh đã lựa chọn cẩn thận.

Lúc Chúc Tinh Dao nuốt thịt cá xuống, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô che miệng chạy vào phòng vệ sinh riêng.

Sắc mặt Giang Đồ hơi thay đổi, lập tức đuổi theo.

Anh đóng cửa lại, đỡ Chúc Tinh Dao đang cúi xuống nôn mửa, cau mày hỏi: “Sao vậy?” Lời vừa dứt, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh mím môi, vỗ nhẹ lên lưng cô.

Ngay cả Lê Tây Tây và Lâm Giai Ngữ cũng chạy đến cửa, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Đồ nói: “Không sao đâu.”

Lâm Giai Ngữ: “Nôn hết rồi, còn không sao nữa?”

Chúc Tinh Dao thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại, mắt cô đều đỏ lên, Giang Đồ lau miệng cho cô. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông, cô nhỏ giọng nói: “Đồ ca, chúng ta phải trở về… Kiểm tra xem?”

“Không ăn xong à? “Giang Đồ cúi đầu nhìn cô.

Cô lắc đầu: “Em muốn biết có thật không.”

Giang Đồ dắt cô, mở cửa đi ra ngoài, Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây vẫn đứng ngoài cửa.

Anh bình tĩnh nói: “Chúng tôi về trước, có chút việc.”

Chúc Tinh Dao có chút ngượng ngùng, gật đầu với Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây.

Giang Đồ đi qua lấy túi xách và áo khoác của cô tới, khoác cho cô, dẫn cô rời đi.

Phòng VIP im lặng vài giây.

Lê Tây Tây quay đầu nhìn Lâm Giai Ngữ, vuốt cằm nói: “Mình cảm thấy, Tinh Tinh có thể đã có.”

Lâm Giai Ngữ “A” một tiếng, vui vẻ nói: “Có thể!”

Một đường vững vàng về đến nhà, Chúc Tinh Dao cầm b4 que thử thai còn sót lại lần trước đi vào phòng tắm, giống như lần trước, Giang Đồ canh giữ ở cửa.

Vài phút sau, cánh cửa mở ra.

Ánh mắt Chúc Tinh Dao sáng lấp lánh, cô mím môi giơ tay trái tay phải lên, hai que thử thai đều có hai vạch, trong đó một vạch còn rất nhạt, nhưng không thể phủ nhận lần này cô thật sự có thai.

Cô mím môi chậm rãi nhếch lên.

Yết hầu Giang Đồ lăn lộn nuốt nước miếng, tiến lên ôm cô vào lòng, l*иg nguc nhất thời tràn đầy.

Chúc Tinh Dao ngẩng mặt lên, cười nhìn anh: “Đồ ca lợi hại, đến thật sự nhất định là thật.”

Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười, anh nghiêm túc nhìn cô: “Lo lắng không?”

“Lúc đầu có chút khẩn trương, hiện tại… Rất phấn khích. “Cô thành thật.

“Vậy thì tốt.”

Anh thở phảo nhẹ nhõm.

Không lâu sau, Lê Tây Tây và Lâm Giai Ngữ nhắn tin WeChat hỏi: “Kết quả sao rồi? Có thể thông báo một chút được không? Bọn mình cũng rất nóng lòng.”

Ngôi sao trên bầu trời xa: “Hai vạch, ừm… các cậu cố gắng lên [ánh sao].”

Lê Tây Tây: “Mình đặt cọc trước nha, nếu như sinh con trai thì mình sẽ liều chết sinh bé gái, gả cho nó. Đối với vẻ ngoài của hai người, nếu hai người có con trai, đoán chừng sẽ đẹp trai đến nỗi người cùng thần đều phẫn hận*.

*人神共愤 – nhân thần cộng phẫn: người cùng thần đều phẫn hận, hình dung sự phẫn nộ quá lớn của dân chúng. Trong truyện câu này lại mang ý, người quá đẹp, đẹp đến mức người và thần phẫn hận không bằng mà phải ghen tị.

Lâm Giai Ngữ vẫn chưa nói.

Lê Tây Tây liền nói: “Lâm Giai Ngữ cậu đừng xen vào, Lục Tễ và Giang Đồ không có khả năng đồng ý.”

Lâm Giai Ngữ: “… Mình cũng không nói gì mà.”

Chúc Tinh Dao cười đặt điện thoại xuống, ôm lấy Đường Đậu đang nằm trên đùi Giang Đồ, nghiêm túc nói với nó: “Hừm, có lẽ con sẽ có em trai hoặc em gái, không thể cưng chiều được nữa, biết không?”

Đường Đậu nghe không hiểu, giãy dụa nhảy xuống, lại vùi lên đùi Giang Đồ.

Giang Đồ xách Đường Đậu đi, Chúc Tinh Dao cười ngồi lên, cô tựa vào lòng anh, Giang Đồ nói: “Anh nói với bố mẹ rồi, bọn họ rất vui. Mẹ bảo ngày mai đến sẽ bệnh viện giúp em lấy số trước, chúng ta đi qua kiểm tra một chút.”

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 87.