Chương 85: Nt 3

Trong khoảng thời gian này Giang Lộ cực kỳ bận rộn, để chuẩn bị cho trận đấu, cậu đã ở lại câu lạc bộ mấy ngày, buổi tối thì dành hai tiếng trở về nhà. Vừa vào cửa ngửi thấy ngay mùi thức ăn, cậu đi vào phòng bếp, ăn vụng miếng sườn, nói ngọt như mía lùi: “Mẹ, cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.”

Thư Nhàn bỏ cá vào trong nồi hấp chín, bà quay đầu mắng: “Con đừng ăn vụng, chờ anh và chị dâu con đến rồi ăn.”

“Chỉ một miếng thôi, còn nhiều cho anh chị mà.” Giang Lộ đút tay vào túi quần, dựa vào cửa nói chuyện với bà, “Mấy ngày nữa chị dâu phải biểu diễn, anh đi công tác, lát nữa bọn họ đưa Đường Đậu qua nhờ mẹ trông nó mấy ngày.”

Thư Nhàn vui vẻ nói: “Mẹ biết, hôm qua chị dâu của con nhắn tin Wechat cho mẹ.”

“Chị dâu thường gửi tin nhắn WeChat cho mẹ?” Giang Lộ tò mò.

“Cũng không thường xuyên, một tuần gọi điện thoại, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn WeChat, con bé trái ngược hoàn toàn với tính tình lạnh lùng của anh trai con, vừa có gia cảnh tốt vừa xinh đẹp như vậy, nhưng không ngờ lại dễ sống chung đến thế.” Thư Nhàn bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Cái gì cũng tốt, chỉ là ngoại trừ không muốn sinh con… Vợ chồng vẫn nên có con thì sẽ tốt hơn, nuôi mèo có ích lợi gì, về già cũng không có ai chăm sóc cho mình cả.”

Giang Lộ nói: “Chẳng phải anh con đã nói không muốn có con sao?”

Thư Nhàn nhìn cậu: “Đoán chừng anh con là vì chị dâu nên mới nói như vậy, mẹ nghĩ chị dâu không muốn có con, rất nhiều người nghệ sĩ đều không muốn sinh con.”

“Đây cũng là chuyện của hai anh chị, bọn họ muốn làm gì thì làm.” Giang Lộ nhún nhún vai, thờ ơ nói, cậu ôm vai Thư Nhàn an ủi và, “Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không chọn không có con đâu, mấy năm nữa con sẽ sinh hai ba đứa nhóc quỷ cho mẹ chơi đùa.”

Thư Nhàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Ba đứa? Sau này vợ con nguyện ý sinh ba đứa thì con có thể cho anh con nhận nuôi một đứa đi.”

Giang Lộ: “…”

Khóe miệng cậu co quắp, tại sao vợ cậu sinh con mà phải đưa cho anh với chị dâu nhận nuôi một đứa chứ? Hơn nữa bây giờ cậu vẫn độc thân! Vợ của cậu đang ở nơi nào?”

Vừa lúc, cửa nhà mở ra, Chúc Tinh Dao cùng Giang Đồ đi vào.

Chúc Tinh Dao ôm Đường Đậu trong lòng, Giang Lộ quay đầu nhìn thoáng qua, Đường Đậu từ trong ngực Chúc Tinh Dao nhảy xuống, thỉnh thoảng nó được đưa đến nơi này, Chúc Tinh Dao mua cho nó một cái ổ đặt ở góc phòng khách, Đường Đậu chậm rãi đi về phía tổ của mình.

“Mẹ.” Chúc Tinh Dao nhìn về phía Thư Nhàn.

Thư Nhàn vội vàng “Ấy” một tiếng: “Tiểu Lộ, con đi dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Giang Đồ đi tới, “Để con cho.”

Giang Đồ gọi một tiếng ”Chị dâu”, “Con mèo này lớn nhanh thật đấy, tháng trước vẫn chưa thấy lớn như này.” Cậu bước tới ôm Đường Đậu lên, chậc một tiếng, “Còn nặng hơn nữa.”

Chúc Tinh Dao mỉm cười, đi đến tủ khử trùng lấy ra bốn bộ bát đũa.

Thư Nhàn nhìn đôi tay tinh tế trắng nõn của cô, biết đây đâu phải là bàn tay làm việc, vội vàng chạy tới giành lấy, “Ây da Tinh Tinh, con ra phòng khách chơi với Đường Đậu đi, không cần con bận rộn.”

Chúc Tinh Dao có chút dở khóc dở cười, mỗi lần đến bên này mẹ chồng đều không cho cô làm việc, cô lại cướp trở về: “Không có việc gì ạ, cũng chẳng phải việc nặng… Lấy một cái bát thôi, mẹ đừng khách sáo với con như vậy, con ở nhà cũng học nấu ăn rồi, Đồ ca dạy con.”

“Mẹ chỉ thấy bàn tay xinh đẹp của con mà dùng để làm việc nhọc thì không tốt lắm.” Thư Nhàn mỉm cười, có chút ngượng ngùng.

Chúc Tinh Dao nhìn về phía Giang Đồ nhờ anh giúp.

Giang Đồ đứng ở trước bàn tròn, nhìn cô một cái rồi nói với Thư Nhàn: “Mẹ, mẹ không cần phải như vậy, cô ấy muốn làm gì thì để cô ấy làm đi, thoải mái một chút ạ.”

Thư Nhàn nhìn Chúc Tinh Dao, ngượng ngùng cười cười: “Được được được, sau này mẹ không khách sáo như vậy nữa.”

Lúc này Chúc Tinh Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười, bưng bát đặt lên bàn.

Sau khi ăn tối xong, Giang Lộ phải quay lại câu lạc bộ, trước khi đi cậu nhớ tới lời của Thư Nhàn, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cậu quay đầu nhìn Giang Đồ: “Anh, em có chút chuyện muốn nói chuyện với anh.”

Giang Đồ với cậu nhìn nhau, đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Hai anh em đứng ở đầu cầu thang, Giang Đồ nghiện thuốc lá, thật ra mấy năm trước anh nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng sau khi kết hôn anh dần dần hút ít đi, có lúc rảnh thì hút một điếu mà thôi.

Anh lấy ra bật lửa và hộp thuốc lá, châm lửa, hỏi Giang Lộ: “Nói chuyện gì? Nếu như nói đến Giang Cẩm Huy thì thôi vậy.”

Trước khi Giang Đồ kết hôn, Giang Lộ đã thử cố gắng hòa giải mối quan hệ của Giang Đồ và Giang Cẩm Huy, nhưng năm đó hai người làm bố con chẳng khác gì kẻ thù không đội trời chung, sao có thể hòa hoãn được? Giang Lộ tròn mắt: “Làm sao có thể.”

Giang Đồ không nói gì, chờ cậu lên tiếng.

Giang Lộ ho khan: “Em chỉ muốn hỏi một chút, anh và chị dâu thật sự không có ý định sinh con sao?”

“Ừ.” Giọng Giang Đồ nhàn nhạt.

Giọng nói Giang Lộ oán giận: “Anh với chị dâu hay là sinh con đi, em mới hai mươi ba tuổi, vợ còn chưa thấy bóng dáng đâu! Mẹ bảo em sinh thêm một đứa, cho anh chị nhận nuôi.” Cậu nói không nên lời, trợn tròn mắt, “Nhà chúng ta lại không có ngai vàng, còn cái gì mà làm con nối dõi, thời đại nào rồi….”

Giang Đồ: “…..”

Anh cau mày, vẻ mặt lạnh lùng.

“Đối với anh trong lòng mẹ cảm thấy xấu hổ, sẽ không bao giờ nhắc đến về chuyện con cái của anh, nhưng mẹ chỉ muốn bày tỏ nên mới càu nhàu với em.” Giang Lộ gãi đầu, lại nói thật, “Anh với chị dâu nhan sắc đỉnh cao như vậy, không sinh một đứa thì quá đáng tiếc, em còn muốn làm chú.”

Giang Đồ hút nửa điếu thuốc, nhìn về phía cậu: “Nói xong rồi?”

Giang Lộ: “Nói xong rồi.”

“Nói xong thì trở về đi.”

Anh dập điếu thuốc, quay người bỏ đi.

Giang Lộ ở sau lưng im lặng nói một câu: “Thật vô tình.”

Sau khi vào cửa, Giang Đồ ném mẩu thuốc vào thùng rác, nhìn Chúc Tinh Dao: “Về thôi.”

Chúc Tinh Dao bước qua ôm Đường Đậu lên hôn một cái, xoay người đưa lên trước mặt Giang Đồ, cọ cọ mặt anh: “Nào nào, hôn bố đi, bố mẹ phải đi về rồi.”

Đường Đậu thật đúng là biết phối hợp cọ cọ trên mặt Giang Đồ.

Giang Đồ nâng tay xoa xoa nó, khóe miệng cong lên một chút.

Thư Nhàn thở dài trong lòng, nhìn xem! Đã coi con mèo này như một đứa trẻ rồi!

Vài hôm sau, hai người trở về Giang Thành cùng một ngày, thời gian hạ cánh rất sát nhau. Giang Đồ xuống máy bay trước, anh ngồi ở Starbucks trong sân bay gần một giờ, Chúc Tinh Dao cũng đã xuống máy bay. Sau khi lên xe, Chúc Tinh Dao thắt dây an toàn: “Chúng ta đến đón Đường Đậu trước đi.”

Giang Đồ: “Được.”

Giọng điệu cũng tự nhiên như bố mẹ trẻ đi đón con học trường mẫu giáo.

Chúc Tinh Dao gọi điện thoại cho Thư Nhàn, Thư Nhàn nghe thấy bọn họ trở về, vui mừng nói: “Tối nay ở lại ăn cơm đi, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây.”

Giang Lộ nghe nói trong nhà nấu bữa cơm lớn, bỏ lại hộp cơm trong đội rồi đứng lên: “Tôi không ăn nữa, các cậu chia phần này của tôi đi.”

Một thành viên trong nhóm hỏi: “Sao cậu không ăn?”

Có người lập tức hỏi: “Có phải ra ngoài ăn tiệc lớn đúng không, dẫn chúng tôi theo với!”

Chu Nham: “Đội trưởng, cẩu phú quý, vô tương quên*!”

*苟富贵, 勿相忘 [gǒu fùguì, wù xiāng wàng]: đừng quên bạn bè của bạn khi bạn trở nên giàu có.

“Về nhà ăn ké, anh với chị tôi về, mẹ tôi làm một bữa ăn thịnh soạn, vừa vặn lát nữa phải ký hợp đồng với chủ nhà. Các cậu lo mà luyện tập chăm chỉ, còn phát sóng trực tiếp nữa, đừng có mà lười biếng. Lần sau tôi mời, cho các cậu chọn chỗ.” Giang Lộ uể oải nói, mang áo khoác rồi rời khỏi.

Nhà Giang Cẩm Huy ở trước đây chủ nhà không cho thuê, cậu nhờ người tìm một chỗ mới, hẹn buổi tối đi xem.

Đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy người đại diện gầm lên giận dữ: “Giang Lộ, tối nay cậu sẽ phát sóng trực tiếp, cậu lăn đi đâu thế?”

Giang Lộ đeo tai nghe, vội vàng nhảy lên xe, bỏ chạy.

Ừm phải, cậu mới lấy bằng lái xe nửa đầu năm nay.

Phát sóng trực tiếp vẫn phải làm, nhưng chỉ có thể sử dụng điện thoại di động, không thể phát sóng hình ảnh trò chơi được, nên cậu với người hâm mộ nói chuyện phiếm với nhau.

Đúng lúc Đường Đậu đang ở nhà, chẳng phải nghe nói fans nữ đều thích mèo sao? Vậy cậu sẽ cho mọi người xem mèo.

Khi Chúc Tinh Dao và Giang Đồ bước vào, Giang Lộ cũng đang giơ điện thoại lên quay hình con mèo, camera đối diện cửa, bọn họ cứ như vậy quay thẳng mặt vào ống kính. Trong bếp bật máy hút mùi, Thư Nhàn đang nấu ăn, âm thanh hơi lớn, không nghe thấy tiếng mở cửa.

Chờ đến khi cậu ôm Đường Đậu lên, cúi đầu nhìn thấy trong camera có thêm anh trai và chị dâu, cũng chưa biết buổi phát sóng trực tiếp đã bùng nổ từ lúc nào —-

“A A A A A là Chúc Tinh Dao và Giang Đồ! Không ngờ còn có thể nhìn thấy bọn họ trong một khung hình livestream của thần K, gọi bố mẹ thật là đáng yêu quá đi!”

“Đừng lướt nữa, thần K còn chưa phát hiện ra đâu.”

“Nghe nói Giang Đồ không thích lộ mặt, trước đó có mấy chương trình tạp kỹ mời anh ấy và Chúc Tinh Dao, nhưng đều bị từ chối hết. Các cậu nói xem, lát nữa thần K có bị đánh không? Cậu ấy nói khi còn bé thường xuyên bị anh trai đánh, tối nay chúng ta có thể chiêm ngưỡng được khung cảnh đáng chờ mong này không?”

“Trực tuyến chờ thần K bị đánh.”

“Trực tuyến chờ thần K bị ăn roi.”

“Trực tuyến chờ thần K bị đánh.”

...

Những từ đó lướt qua màn hình một cách đều đặn.

Giang Lộ: “….”

Đường Đậu nhìn thấy Chúc Tinh Dao và Giang Đồ, rất nhanh từ trong lòng Giang Lộ nhảy xuống.

Chúc Tinh Dao ôm lấy Đường Đậu, cười khanh khách nói: “Đường Đậu, có nhớ mẹ không nè?” Cô giơ Đường Đậu lên, cọ cọ vào người Giang Đồ, “Có nhớ bố không?”

Giang Lộ nhìn thoáng qua, livestream lại bùng nổ.

Cậu sợ tới mức vội vàng tắt phát sóng trực tiếp, cúi đầu cân nhắc xem mình có còn muốn ăn bữa cơm này nữa hay không.

Chúc Tinh Dao và Giang Đồ hoàn toàn không biết chuyện, Giang Lộ cảm thấy nhất thời bọn họ cũng sẽ không biết, hơn nữa đồ ăn sắp được làm xong, cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm.

Khi đang ăn gần no, Wechat nhận được mấy tấm ảnh chụp màn hình.

Chu Nham: “[Ảnh] Đội trưởng, cậu lên hotsearch rồi.”

Lâm Giai Ngữ: “[Ảnh] Lưu lượng của cậu lớn thật đấy, anh trai và chị dâu cậu biết không?”

————-

Bọn họ vẫn chưa biết.

Sắc mặt Giang Lộ cứng ngắc, ho khan một tiếng.

WeChat lại có một tin nhắn mới. ——

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát: “Tôi vừa nhìn thấy thần K và Chúc Tinh Dao với Giang Đồ trên hot search, đột nhiên nhớ tới tên trong hợp đồng là Giang Lộ, cậu… là thần K đúng không?”

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát: “Phải không? Đúng chứ? Đúng không?”

“Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát” là chủ nhà tối nay cậu sẽ gặp mặt.

Cậu trả lời: “Là tôi.”

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát: “Thế cậu bị đánh không? Có tới ký hợp đồng được không vậy?”

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát: “Tôi thấy mấy đội viên của cậu chia sẻ trên Weibo, nói cậu bị đánh gãy chân, cậu không tới được cũng không sao, ngày khác chúng ta ký, tôi thay đổi ngày hợp đồng một chút là được rồi [vui vẻ].”

Vui vẻ cái quái gì chứ…

Con mẹ nó là ai nói cậu bị đánh?

Giang Lộ trợn tròn mắt, những người này muốn nhìn thấy cậu bị đánh như vậy sao?

Cậu và cô nàng một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát này mới kết bạn nhau được hai ngày, bởi vì trong đội của cậu có chuyện, ký kết hợp đồng bị đẩy tới lui, người đại diện của cậu lại không có thời gian nên cậu tự mình tới ký hợp đồng này.

Cậu đã xem qua vòng tròn bạn bè của cô, là một cô gái xinh đẹp, sao lại có tâm địa xấu xa như vậy?

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Chúc Tinh Dao và Giang Đồ cũng đột nhiên bắt đầu rung rung, Giang Đồ cầm điện thoại lên.

Một giây sau, Giang Lộ bỗng nhiên đứng lên: “Con chợt nhớ ra có chuyện gì đó trong đội, phải đi trước ạ.”

Giang Lộ cầm chìa khóa xe đi về phía cửa, nửa đường suýt chút nữa bị Đường Đậu làm cho vấp ngã, Thư Nhàn hiếm khi nhìn thấy cậu sốt ruột như vậy, quay đầu lại nói to: “Chuyện gì mà nóng vội thế con? Không thể chờ ăn no rồi mới đi sao?”

“Dạ không, mọi người cứ ăn cơm đi.” Giang Lộ bước nhanh như gió, đi đến cửa.

Giang Đồ lớn hơn Giang Lộ năm sáu tuổi, khi cậu còn nhỏ, Thư Nhàn và Giang Cẩm Huy vẫn còn có tình cảm, Giang Cẩm Huy không quá nghiện cờ bạc, cậu trải qua mấy năm thời thơ ấu hạnh phúc. Sau đó, Giang Cẩm Huy càng ngày càng mê muội cờ bạc, ngày nào ông ta cũng cãi nhau với Thư Nhàn, nghiêm trọng hơn là có lúc ra tay đánh người, loại hạnh phúc này cũng không còn. Lúc Giang Lộ sinh ra, Giang Cẩm Huy cũng chưa từng quản lý cậu, khi ấy Thư Nhàn áp lực rất lớn, bà phải chăm sóc hai đứa nhỏ và có một người chồng cờ bạc, Giang Đồ lớn hơn mấy tuổi, tính cách lại tương đối độc lập, sau khi Giang Lộ sinh ra, trọng tâm của Thư Nhàn đều đặt trên người Giang Lộ, Giang Đồ thì không có ai quản.

Sau đó, nợ nần trong nhà càng ngày càng nhiều, Thư Nhàn ngay cả Giang Lộ cũng mặc kệ không quản thúc nữa.

Về cơ bản Giang Lộ là do Giang Đồ nuôi lớn, anh trai như cha, Giang Lộ không sợ ai, người duy nhất cậu sợ chính là Giang Đồ. Mà Giang Đồ tuyệt đối là người hiểu rõ cậu nhất trên đời này, màn hình di động của anh nhảy lên vài tin nhắn của lão Viên.

Lão Viên: “Khi nãy cậu và chị dâu livestream với em trai cậu à? Đang lên hotsearch đấy!”

Giang Đồ cau mày, quay đầu nhìn về phía cửa, lạnh giọng: “Đứng lại.”

Giang Lộ đang thay giày: “….”

Cậu do dự một giây, nhanh chóng mang giày vào, xoay người nắm lấy chốt cửa.

Mặt Giang Đồ không chút thay đổi: “Em đi một bước thử xem.”

Giang Lộ: “…”

Cậu…. thực sự không dám rời đi.

Bây giờ nếu cậu dám bước ra khỏi cửa này, thì đêm nay tình anh em này sẽ tan vỡ.

Chúc Tinh Dao sững sốt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Sắc mặt Giang Đồ dịu đi, anh cúi đầu nhìn cô: “Em hãy xem điện thoại.”

Giang Lộ: “…”

Vẻ mặt thay đổi rồi, đối với chị dâu dịu dàng mềm mỏng, còn đối với em trai ruột thì lạnh lùng vô tình.

Mấy giây sau, Chúc Tinh Dao cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Trong lòng Giang Lộ vô cùng hoang mang, cậu kêu oan: “Em thật sự không cố ý, em không biết hai người đột nhiên mở cửa đi vào! Điều này là hoàn toàn oan uổng! Anh… Nếu vì chuyện này mà anh đánh em, vậy cũng quá tàn nhẫn rồi đó…”

Chúc Tinh Dao nhìn gương mặt nghiêm nghị của Giang Đồ, nhất thời không biết nên nói gì, từ giai đoạn đầu chuẩn bị phim cho đến khi ghi hình, quả thật có vài chương trình tạp kỹ liên hệ với Hoa Linh, muốn cô cùng Giang Đồ tham gia chương trình giải trí. Chúc Tinh Dao không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Giang Đồ chắc chắn sẽ không tham gia bất kỳ chương trình nào.

Nội dung của bộ phim là chủ đề về thanh xuân, quay cho đến khi hai người gặp lại nhau, dừng lại ở một điểm thích hợp rồi kết thúc.

Trên mạng mỗi ngày đều có nhiều chuyện mới mẻ, một khi hết nóng thì sự chú ý sẽ giảm xuống, Giang Đồ vốn là một người rất khiêm tốn, anh cũng không thích người khác quá chú ý đến mình, đây là lần thứ hai Giang Lộ ở nhà livestream đã xảy ra chuyện.

Không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy.

Giang Đồ cười lạnh: “Thật sự muốn đánh em một trận.”

Giang Lộ đáng thương nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Chị dâu, em thật sự không phải cố ý…”

Chúc Tinh Dao nhận được tín hiệu xin giúp đỡ từ cậu, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Giang Đồ, vẻ mặt Giang Đồ bình thường trở lại, coi như cậu cầu xin đúng người rồi.

Anh nói: “Em lại đây.”

Một phút sau, Giang Lộ ngồi về chỗ cũ.

Giang Đồ lạnh lùng nhìn cậu: “Em không nên phát sóng trực tiếp ở nhà.”

Giang Lộ: “…. Này cũng không còn cách nào khác, em đã đồng ý livestream rồi.”

Giang Đồ: “Nếu đã đồng ý phát sóng trực tiếp, vậy tại sao không ở câu lạc bộ mà phát sóng trực tiếp, trở về làm cái gì?”

“Em….Chẳng phải anh với chị dâu trở về sao? Mẹ còn nấu một bữa cơm thịnh soạn nữa.” Giang Lộ ăn vẫn chưa no, nhưng cậu không dám cầm đũa, “Em trở về ăn cơm với mọi người, không phải là nên sao?”

“Không nên.” Giang Đồ lạnh giọng.

“...”

Giang Lộ nhìn về phía Chúc Tinh Dao, gửi tín hiệu cầu cứu.

Chúc Tinh Dao: “…”

Cô dừng một chút, lại kéo tay áo Giang Đồ, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy còn phải tham gia thi đấu, anh thật sự đả thương cậu ấy thì lúc thi cậu ấy phải thi như thế nào đây? Lỡ như thua sao?” Cô ho khan một tiếng, nhìn về phía Giang Lộ, “Lần sau không được phát sóng trực tiếp ở nhà, cho dù là livestream đi nữa… Ừm, trở về phòng đóng cửa lại thì tốt hơn nhiều.”

Giang Lộ thề thốt: “Lần sau em tuyệt đối sẽ không phát sóng trực tiếp ở nhà, em xin hứa!”

Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ.

Giang Lộ cũng nhìn Giang Đồ.

Giống như đang chờ anh tuyên án.

Giang Đồ thản nhiên gắp cho Chúc Tinh Dao một cánh gà, “Ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Chúc Tinh Dao mỉm cười: “Vâng.”

Giang Lộ vui mừng, cầm đũa lên….

Giang Đồ nhìn về phía cậu: “Anh không nói em.”

Giang Lộ: “…”

Cậu lúng túng đặt đũa xuống, ngồi vài giây, Thư Nhàn vừa định khuyên nhủ thì cậu cầm điện thoại đứng lên, thở dài: “Vậy em đi trước đây.”

Chúc Tinh Dao cảm thấy cuộc cãi vã giữa hai anh em này thật là trẻ con, buồn cười không hiểu nổi, cô kéo tay áo Giang Đồ, Giang Đồ cúi đầu, bắt gặp ánh mắt cười của cô, nheo mắt nói: “Để nó về đi, nên làm cái gì thì làm, đừng quan tâm.”

Giang Lộ: “…”

Cậu đi tới cửa, ngẩng đầu thở dài, tình cảm anh em hờ hững này.

WeChat vẫn rung lên không ngừng.

Một kiếm chặt đứt đào hoa thối nát: “Cậu đến không? Không tới thì tôi đi chơi đây!”

Chu Nham: “Đội trưởng, cậu không sao chứ? Có bị đánh không vậy?”

Tiểu Dương: “Đội trưởng, có muốn bọn em đi cứu anh không?”

Hạo Tử: “Đội trưởng, nếu như cậu còn sống hãy mau liên lạc! Không trả lời à, Chu Nham nói là cậu ta muốn soán ngôi làm đội trưởng.”

Khóe miệng Giang Lộ giật giật, cậu mở Weibo ra xem, lướt một vòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chu Nham đăng lại Weibo của blogger: Kết thúc rồi, thần K của chúng ta dù sao cũng giữ được tay, dù sao cũng là anh em ruột thịt, sẽ không tàn nhẫn như thế đâu, tay cậu ấy còn phải giữ lại để thi đấu, nhưng đoán là chân cậu ấy sẽ bị đánh gãy.

Bình luận càng huyên náo ——

“Thật hay giả? Giang Đồ tàn nhẫn như vậy sao??”

“Có địa chỉ nhà bọn họ không? Tôi phải đi cứu chồng tôi! Thần K chờ em!!!”

“Không thể nào, Nham Nham anh đừng nói lung tung! Giang Đồ nào có vô tình như vậy! Này tốt xấu gì cũng là em trai ruột mà!”.

“Không bị đánh sao? Tôi có một chút thất vọng? [mặt chó]”

…….

Khóe miệng Giang Lộ co giật, anh trai cậu thật sự rất vô tình, cậu trả lời Chu Nham một câu: “Tôi xong rồi, cho tôi một cỗ quan tài đi.”

Trả lời cho cô nàng có mối tình thối nát: “Nửa tiếng sau đến.”

Giang Lộ tìm cho Giang Cẩm Huy một căn nhà ở tiểu khu mới, hiện tại mỗi năm cậu kiếm được không ít tiền, mua một căn nhà cũng gánh vác nổi, nhưng cậu không muốn mua nhà, sợ một ngày nào đó Giang Cẩm Huy lại phạm lỗi, đem nó đi thế chấp.

Thời tiết đã vào đông, cậu dừng xe ở dưới lầu, từ xa nhìn thấy một cô gái mặc áo lông màu trắng đứng ở dưới lầu, đầu đội mũ lông, nhìn không rõ mặt, đang cúi đầu xem điện thoại di động.

Cậu trước mặt cô, không chắc chắn hỏi: “Chị gái hoa đào xui xẻo?”

Phàn An An bỗng chốc ngẩng đầu: “Cậu mới là hoa đào thối! Cả nhà cậu đều là…” Cô nhìn rõ mặt cậu, im lặng, nhất thời nghẹn lời, bởi vì Giang Lộ ngoại trừ không đeo kính thì ngũ quan lại có sáu bảy phần giống Giang Đồ, bản thân so với trong video phát sóng trực tiếp đẹp trai hơn nhiều, cô nàng chớp chớp mắt, “Tôi nói sai rồi, cậu không phải là hoa đào thối.”

Giang Lộ: “….”

Cậu cau mày: “Vậy tại sao tôi lại trở thành một hoa đào thối?”

Phàn An An mím môi, cúi đầu nhìn lướt qua đôi chân thon dài hoàn hảo của cậu, nói nhỏ: “Chân cậu không bị gãy à?”

Giang Lộ: “….”

Sao cô gái này lại khó giao tiếp quá vậy? Cậu trợn tròn mắt: “Không bị gãy, cô có thất vọng không?”

“Tàm tạm…”

Giang Lộ nhíu mày: “Hợp đồng đâu?”

“Ở đây.” Phàn An An rút ra một bản hợp đồng nhăn nhúm từ trong ba lô, “Xin lỗi, hơi nhàu nát một chút, nhưng không sao, chúng ta cứ ký đi, lát nữa tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu.” Hợp đồng lẽ ra phải được ký kết sớm hơn vài ngày, sau một thời gian dài trì hoãn, hợp đồng còn có thể tìm được đã là tốt lắm rồi.

Giang Lộ trầm mặc một chút: “Ký ở chỗ này?”

Phàn An An coi như là đương nhiên: “Nếu không cậu còn muốn đi đâu nữa?” Lên lầu à? Đã trễ như vậy cô nam quả nữ quả thật không an toàn.

Giang Lộ khàn giọng, không vui nói: “Tại sao tôi lại không an toàn?” Trông cậu giống một kẻ xấu lắm hay sao?

Phàn An An lý lẽ hùng hồn nhìn cậu: “Tuy rằng cậu rất giống anh trai của mình, nhưng lòng đề phòng người không thể không có*, tôi muốn cậu ban ngày đến ký hợp đồng thế mà cậu nói buổi tối mới đến…”

*防人之心不可无 (phòng nhân chi tâm bất khả vô): đề phòng những người cố gắng làm tổn thương bạn

Giang Lộ: “…. Đó là ban ngày tôi không có thời gian.”

Phàn An An đưa hợp đồng cho cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy cậu có muốn ký không?”

Giang Lộ bất đắc dĩ, cô gái này miệng độc như vậy, khó trách những người cô gặp đều là hoa đào thối, cậu nhìn cô: “Bút.”

“Đây.” Cô nàng đưa cho cậu một cây bút.

Giang Lộ nhìn cây bút ký màu hồng nhạt kia, hất cằm: “Đưa tay ra.”

Phàn An An do dự một chút, giơ một tay ra: “Làm gì?”

“Hai tay luôn, cho bằng phẳng.” Cậu dụ dỗ.

Phàn An An chần chờ một chút, vẫn ngoan ngoãn đặt hai tay bằng nhau.

Phạch —

Giang Lộ đặt hợp đồng trên tay cô, rồng bay phượng múa ký tên mình.

Phàn An An: “….”

Cậu xem bàn tay cô như một cái bàn nhỏ đấy à? Cô di chuyển, muốn rút tay ra.

“Đừng nhúc nhích, còn có một chỗ nữa.” Giang Lộ thấp giọng nói.

Phàn An An: “….”

Tâm tình cô phức tạp, ngẩng đầu nhìn cậu.

Giang Lộ rũ mắt xuống, lông mi đen dày, hình như còn dài hơn cả cô…

Diện mạo thực sự trông giống Giang Đồ, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau, Giang Đồ lạnh lùng cấm dục, Giang Lộ tùy ý lười biếng, anh trai chung tình như vậy, chắc em trai cũng không tệ nhỉ? Sẽ không làm mấy chuyện như ngủ với fans đúng không?

“Được rồi.”

Giang Lộ ký xong, đưa cho cô một bản, tự mình giữ một bản.

Phàn An An lấy lại tinh thần: “À…”

“Vậy tôi đi trước, chị gái đào hoa.” Giang Lộ một tay đút túi, một tay tùy ý vẫy vẫy, phóng khoáng xoay người.

“Chờ một chút! Phàn An An vội vàng gọi cậu lại.

Giang lộ quay đầu.

Phàn An An nhìn cậu: “Tôi tên là Phàn An An, không phải đào hoa.”

Giang Lộ cười: “Được, chị gái Phàn An An, tôi đi đây.”

Phàn An An nhíu mày: “Chờ đã! ”

Giang Lộ nhướng mày: “Còn có cái gì nữa?”

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Tôi? Qua năm mới sẽ 24.”

“….”

Cô lớn hơn cậu một tuổi, cô không thích những chàng trai trẻ hơn cô, nhưng…. Phàn An An nhìn chăm chú vào mặt cậu, do dự một chút, lại hỏi: “Vậy đây là căn nhà mà cậu muốn ở sao?”

Giang Lộ nói: “Không phải, thuê cho bố tôi.”

Phàn An An nhanh chóng dập tắt ý định chuyển sang phòng bên cạnh, nở một nụ cười ngọt ngào: “Vậy giờ cậu định đi đâu?”

“Trở về câu lạc bộ.” Giang Lộ nhìn cô, “Còn có chuyện gì?”

“Tôi thuận đường, cậu chở tôi một đoạn đi.” Cô nhanh chóng nói.

“Cô không sợ tôi không an toàn nữa sao?”

“… Ở trên xe cậu có thể làm được gì? Có được hay không?”

Một phút sau, hai người lên xe, Phàn An An cúi đầu xem Weibo, sau đó quay đầu nhìn cậu: “Anh trai của cậu thật nổi tiếng.”

Giang Lộ đã quen rồi,cậu thuận miệng hỏi: “Thế nào, cô cũng thích anh ấy?”

Phàn An An: “Thích chứ, người phụ nữ nào mà không thích anh ấy!”

Giang Lộ: “Thật xin lỗi, tôi đã có chị dâu rồi.”

Phàn An An: “….”

“Tôi không phải là người tối cổ, tôi biết!” Cô đột nhiên nhớ gì đó, mở album ảnh, lướt sang một bức ảnh, “Lúc trước tôi ở trên máy bay đã gặp bọn họ đi hưởng hưởng tuần trăng mật, còn có chụp ảnh chung.”

Giang Lộ cúi đầu nhìn thoáng qua, nhướng mày nói: “Trùng hợp vậy?”

Phàn An An híp mắt cười gật đầu: “Duyên phận!”

Hi vọng đây không còn là một mối tình xui xẻo nữa.

……..

Ngày tháng thoáng qua một cái là đến cuối tháng 12, Lễ Giáng sinh sắp tới, bộ phim sắp kết thúc, Chúc Tinh Dao đến phim trường một lần, bảo Tiểu Quỷ đặt trà chiều mang đến đoàn làm phim, Lâm Giai Ngữ ôm trà sữa nóng hổi quay đầu nhìn cô: “Giang Đồ đi công tác, cậu không đi thăm cậu ấy sao?”

Chúc Tinh Dao ôm túi chườm nóng vào bụng: “Hôm qua bà dì đến nên mình đau bụng quá, anh ấy không cho mình chạy lung tung, bảo mình về nhà chờ anh ấy.”

Giang Đồ mấy ngày nay bận rộn phát hành sản phẩm mới, cô đi nhưng anh cũng không có thời gian chăm sóc cô, còn không bằng để cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Lâm Giai Ngữ cười một chút: “Nghe nói sinh con, bà dì tới sẽ không đau nữa.”

Chúc Tinh Dao trầm mặc một chút.

Cô hỏi, “Thật sao?” Có căn cứ khoa học không?”

“Không có.”

“...”

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một chút: “Lần sau hỏi vợ Đinh Hạng thử.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại di động liền đổ chuông.

Chúc Tinh Dao nhìn thấy hai chữ “Lục Tễ” trên màn hình điện thoại di động của cô, khóe miệng cong lên một chút, Lâm Giai Ngữ cúi đầu nghe máy, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng, sau đó nói: “Ở trường quay, hôm nay Tinh Tinh đến thăm.”

Lục Tễ dừng một chút: “Tôi đến sân bay rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm?”

“Được thôi.” Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, khóe mắt đều là ý cười, “Tôi muốn ăn lẩu.”

“Được.” Lục Tễ mỉm cười.

Lâm Giai Ngữ cúp điện thoại, Chúc Tinh Dao nhét túi chườm ấm cho cô, cười cười: “Vậy mình về đây.”

“Ừm.” Lâm Giai Ngữ đứng lên, cô nhìn Chúc Tinh Dao, “Tinh Tinh, thật ra mọi chuyện cũng đã qua, nếu sau này mình và Lục Tễ ở bên nhau, hy vọng cậu với Giang Đồ đừng cố ý tránh mặt, mình cảm thấy cũng ổn, không có gì là không thể chấp nhận được.” Cô dừng một chút, cười rộ lên, “Cậu biết không? Trước kia chồng Đường Hinh cũng từng đuổi theo bạn thân của cô ấy, cô ấy…. càng tệ hơn, chồng cô ấy không biết cô ấy thích anh ta, còn nhờ cô ấy giúp đỡ. Đám người chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, không nên bởi vì một số chuyện trở nên xa lạ, ai nhẹ ai nặng, mình đều phân biệt rất rõ ràng, Lục Tễ cũng vậy. Hơn nữa, mình và Giang Đồ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu sau này mình lấy Lục Tễ, cậu ấy cũng sẽ tránh mặt, cậu ấy sẽ không đến dự hôn lễ sao?”

Chúc Tinh Dao sững sờ một lúc, cô chớp mắt: “Mình biết, nhưng cậu vẫn chưa đồng ý với Lục Tễ phải không?”

Lâm Giai Ngữ hất cầm: “Ơ kìa, sao cậu lại phàn nàn như Tây Tây vậy, tại sao lại thúc giục mình? Mình muốn tận hưởng cảm giác được người ta đuổi theo không được sao?”

“Mình không có thúc giục cậu.” Chúc Tinh Dao cười nói: “Giai Ngữ, qua Tết Nguyên Đán chúng ta 28 tuổi rồi.”

“Vâng vâng vâng, mình là cô gái 28 tuổi còn chưa lập gia đình, cậu là một phụ nữ đã có chồng, không thể so sánh với mình được.”

“...”

“Ha ha ha ha ha!”

Chúc Tinh Dao tức giận trừng mắt cô: “Mình đi đây.”

Qua Lễ Giáng sinh, năm 2018 sắp kết thúc, ngày 30 tháng 12, bộ phim “Thời gian của chúng ta” đã đóng máy, Lê Tây Tây cùng Hứa Hướng Dương trở về bàn bạc chuyện đính hôn với bố mẹ, một đám người đều ở Giang Thành.

Lê Tây Tây nhắn trong Wechat: “Đêm Giao thừa cùng nhau ăn tối đi.”

Chiều ngày 31 tháng 12, Chúc Tinh Dao trang điểm xong, cầm hai chiếc áo khoác đi ra cửa: “Ông xã, nên mặc cái nào?”.

Giang Đồ đang cho Đường Đậu ăn cá khô, anh ngẩng đầu: “Bên trái.”

Chúc Tinh Dao khịt mũi: “Biết ngay anh chọn cái này mà.”

Áo khoác lông vũ giữ ấm.

Cô quay lại phòng, treo áo khoác dài kia lên.

Lễ Giáng sinh, Tết Nguyên Đán, sinh nhật Giang Đồ, Lễ Tình nhân…

Các ngày Lễ đều gần nhau, Chúc Tinh Dao trải qua các ngày này rất vui vẻ, có điều… Cô hơi bối rối, nên tổ chức Kỷ niệm ngày cưới vào ngày nào đây? Có người nói là ngày đăng ký kết hôn, cũng có người nói ngày tổ chức hôn lễ…

Cô mặc áo lông vũ đi ra ngoài, khoác tay Giang Đồ, đem nghi hoặc này nói cho anh biết.

Giang Đồ dắt cô ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Tất nhiên là ngày lĩnh giấy kết hôn rồi.”

Chúc Tinh Dao chớp mắt: “Tại sao?”

“Theo khía cạnh pháp luật mà nói, ngày đó em chính thức trở thành bà Giang.” Giang Đồ dẫn cô đi vào hành lang, anh cười nói: “Tuy nhiên, nếu em muốn dành cả hai ngày thì cũng được.”

“Em không muốn đi thang bộ.” Bà Giang nắm tay anh kéo về phía thang máy, “Đi thang máy thôi.”

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng lẩu cao cấp, Lê Tây Tây đặt một phòng VIP, dù sao cô với Chúc Tinh Dao không thích hợp ngồi ở đại sảnh. Đinh Hạng và vợ anh ấy mang theo con gái của bọn họ, cô bé rất dễ thương, vừa đến phòng VIP đã bị Lê Tây Tây với Lâm Giai Ngữ bế đi chơi.

Lục Tễ cũng ở đây, lúc Chúc Tinh Dao và Giang Đồ tới, bầu không khí có chút lúng túng.

Từ nhỏ Lâm Giai Ngữ đã biết cách làm cho mình sống dễ chịu thoải mái, cô rộng rãi phóng khoáng, Lục Tễ…. hẳn là cũng buông xuống rồi, nhưng Giang Đồ với anh ấy vừa chạm mặt, bầu không khí quả thật không được ổn lắm.

Không khí như đóng băng trong vài giây.

Lê Tây Tây nhìn bọn họ, ôm cô bé qua, “Tinh Tinh, ôm một chút không?”

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 85.