Anh Giang: “Tinh Tinh.”
Mang theo chút sự cầu xin.
Chúc Tinh Dao đứng trên ban công vươn vai, cầm điện thoại đi vào phòng tắm, trên bồn rửa mặt có hai chiếc bàn chải điện dành cho cặp đôi, cô cầm chiếc màu hồng lên, cúi đầu nhìn điện thoại, đã năm phút trôi qua.
Giang Đồ vẫn chưa gởi ảnh qua, cô nhịn không được mà bật cười, đang muốn nói không biết chụp thì thôi bỏ qua cũng được.
Cô cũng không nỡ làm anh khó xử, câu “Vậy em không làm anh bối rối nữa” trong hộp thoại vẫn chưa bấm gởi thì lời mời gọi video call của anh gửi tới, Chúc Tinh Dao nhanh chóng kết nối, Giang Đồ ngồi trên ghế làm việc: “Nếu em muốn xem thì anh gọi video.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô nhìn vào camera và không nhịn được cười: “Chụp hình selfie khó đến thế sao?”
Chúc Tinh Dao chuyển máy ảnh sang màn hình chính, vuốt thẳng mái tóc dài trước ống kính, bĩu môi: “Vậy em không làm khó anh nữa, buổi chiều em về nhà bố mẹ, ngày mai em đi đón anh.”
Vì để phân biệt bố mẹ hai bên, Chúc Tinh Dao nói ”Bố mẹ” chính là chỉ Chúc Vân Bình và Đinh Du, còn nói “Mẹ” thì là Thư Nhàn.
Giang Đồ nhìn vào màn hình, chụp màn hình, rồi chụp thêm một tấm nữa.
Sau khi kết thúc video call, Chúc Tinh Dao nhận được hai tấm ảnh từ đoạn video call kia.
Ngôi sao trên bầu trời xa: “….”
Anh Giang nọ: “Cái này hẳn là cũng được coi như là ảnh selfie rồi nhỉ, lại còn chụp chung.”
Hình ảnh chụp chung và selfie này, Chúc Tinh Dao miễn cưỡng chấp nhận.
Năm giờ chiều ngày hôm sau, lão Lưu đưa Chúc Tinh Dao ra sân bay đón Giang Đồ, trước khi Giang Đồ đi công tác là tự mình lái xe đến sân bay.
Chúc Tinh Dao ngồi ghế phụ lái, nhìn chiếc xe của lão Lưu phía trước, phiền muộn nói: “Hay là em học lái xe lại, sau này anh xuống máy bay em có thể tự lái xe đến đón anh.”
Trước đây cô thi bằng lái xe ở Đức, đi cùng Khương Mịch, thi xong rất hiếm khi lái xe, sau khi về nước có lão Lưu đưa đón thì càng không lái xe.
Bây giờ suy nghĩ kỹ, vẫn là nên tập lái.
Giang Đồ nói thẳng: “Không cần, một năm đón không được mấy lần, em lái xe anh không yên tâm.”
Chúc Tinh Dao không phục: “Anh có biết thi bằng lái xe ở Đức khó cỡ nào không? Ngoài việc lái xe trên đường bình thường, còn phải lái xe trên đường quê, đường dốc, rồi trong những trường hợp đặc biệt như lái xe vào ban đêm, em đã vượt qua bài kiểm tra, có nghĩa là em có thể tự mình lái xe, sao anh lại không yên tâm?”
“Anh biết là khó, nhưng hai năm qua em chưa đυ.ng vào lại phải không? Không được.”
Đây là lần đầu tiên Giang Đồ thẳng thừng từ chối Chúc Tinh Dao như vậy, Chúc Tinh Dao không vui nói: “Cho nên em mới nói đi học lại mà.”
Giang Đồ vẫn là không yên tâm: “Nếu em chỉ vì muốn đón anh thì không cần đâu.”
Chúc Tinh Dao: “Anh không muốn em làm bất cứ điều gì cho anh, ngoại trừ lúc nào lên giường thì mới cần đến em, thế anh còn muốn em làm gì nữa?”
Giang Đồ: “…”
Anh cau mày, cái gì mà…. ngoại trừ lúc nào lên giường thì mới cần đến em?
Trong xe yên lặng một lúc, Giang Đồ thỏa hiệp: “Tối nay anh đưa em đi tập lái.”
Chúc Tinh Dao ngẩn người, sau đó vui vẻ nói: “Được!”
Giang Đồ: “Câu nói vừa rồi phải thu hồi lại.”
Chúc Tinh Dao nhướng mày, làm bộ nghe không hiểu: “Câu nào vậy?”
Khi xe chạy ra khỏi cầu vượt, Giang Đồ đặt tay lên vô lăng, bình tĩnh nói: “Ngoại trừ lúc nào lên giường thì mới cần đến em, là câu này.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Bây giờ cô hiểu rõ, hai người ở bên nhau, ai nói chuyện thoải mái hơn thì người đó sẽ thắng.
Buổi tối, hai người cùng nhau làm bữa tối, Giang Đồ suy nghĩ Giang Thành chỗ nào thích hợp tập lái xe, Giang Thành mấy năm nay thay đổi rất nhiều, cho dù về nước đã hơn một năm nhưng anh không có thời gian đi dạo phố, cho nên đành gọi điện hỏi Đinh Hạng.
Đinh Hạng nhanh chóng cho anh một số gợi ý.
Khu vực ngoại ô Giang Thành có một con đường đang sửa chữa, chướng ngại vật nhiều, không dễ lái, buổi tối xe hơi tương đối ít, vừa vặn thích hợp cho người mới luyện xe.
Lúc Chúc Tinh Dao bị Giang Đồ dắt vào lối thoát hiểm, cô còn đặc biệt nhấn mạnh: “Em không phải người mới đâu.”
Hơn nửa giờ sau, Giang Đồ dừng xe bên đường, quay đầu nhìn cô: “Đổi vị trí.”
Chúc Tinh Dao chớp mắt, trực tiếp leo qua, mặt đối mặt ngồi trên đùi anh, cúi đầu hôn anh một cái: “Lát nữa em chở anh đi hóng gió!”
Giang Đồ ôm eo cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Đạt tiêu chuẩn mới có thể lên đường.”
Chúc Tinh Dao trề môi: “Anh làm cụt hứng quá đấy! Không thể khuyến khích em một chút nào à? Hoặc là nói một câu dễ nghe cỗ vũ một chút chứ!
Giang Đồ ngừng lại, “Anh thường xuyên khen ngợi em mà?”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Cũng thường xuyên, nhưng khen ở trên giường thì tương đối nhiều.”
Giang Đồ khẽ ngửa cổ tựa vào ghế, đường cong giữa quai hàm và yết hầu của anh vô cùng gợi cảm, ánh đèn trong xe hơi mờ tối, làn da trắng bóc của anh cũng bị làm cho nổi bật, vừa cấm dục lại vừa quyến rũ, ánh mắt thâm sâu, cực kỳ mê người. Chúc Tinh Dao ngồi trên đùi anh, đột nhiên có chút ngượng ngùng, chậm rãi dịch về phía sau một chút: “Anh… Trước hết anh xuống xe đi đã, đổi chỗ.”
Giang Đồ mỉm cười, ngồi dậy cắn môi cô một cái, mở cửa xe buông cô xuống, bước ra ngoài.
Huấn luyện viên Giang Đồ lên sàn —-
“Thao tác cơ bản còn nhớ không?”
“……Nhớ!”
“Lái chậm một chút, đừng vội.”
“Được.”
Chúc Tinh Dao nói thế nào cũng là người thi đậu bằng lái xe, trí nhớ cũng không tệ, Giang Đồ thật sự là lo lắng quá nhiều rồi. Cô đã cảm thấy quen tay liền lái xe ra ngoài, từ từ đạp ga rồi tăng tốc độ lên một chút, cô đắc ý hài lòng: “Em đã nói em còn nhớ mà!”
Thật ra thì trên đường tới đây, cô cố ý lên Baidu ôn lại một chút.
Giang Đồ cười khẽ: “Em rất thông minh.”
Chúc Tinh Dao vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, lúc học cấp Ba nếu không phải chuẩn bị đi du học, cố gắng làm bài, nói không chừng thi còn vượt qua điểm của anh.”
“Cái này, hẳn là thi không lại.”
“….”
Giang Đồ bình tĩnh nói: “Nếu ngay cả kết quả thi cũng không bằng em thì anh sao có thể thích em được?”
Mắt Chúc Tinh Dao đột nhiên đỏ lên, cô không thể nghe anh nói chuyện thời học Trung học, mỗi lần cô nhớ tới dáng vẻ trầm mặc kiềm nén của anh ở trường lại cảm thấy đau lòng, càng yêu càng không nỡ, mắt cô hơi nhòe đi, cô sụt sịt: “Đừng làm em khóc, em đang lái xe! Mắt mờ nhìn không rõ thì phải làm sao?”
“Dừng xe!”
“…”
Chúc Tinh Dao dừng xe ở ven đường, Giang Đồ ôm vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Thật khóc à?”
Chúc Tinh Dao tựa đầu vào vai anh, kìm nén sự chua xót kia, nhẹ nhàng hỏi: “Đồ ca, nếu như lúc còn học trung học, em muốn thi được hạng nhất, anh có nhường cho em không?”
Giang Đồ suy nghĩ một chút, dường như cười nói: “Nếu em làm nũng với anh, có lẽ sẽ nhường cho em.”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, sau đó thở dài: “Thôi bỏ đi, năm học đầu tiên cũng có học bổng, em không dành với anh nữa.”
…… Nói như thể cô giành được chiến thắng vậy.
Đoạn đường này quả thực có rất nhiều chướng ngại vật, đường cũng không dễ đi lắm, Chúc Tinh Dao lái xe ra khỏi đường thành phố, vô tình không biết lái đi xa, cô còn nói đến chuyện mình thi bằng lái xe lúc trước: “Thật ra em thi hai lần mới đậu…. Bằng lái xe ở Đức đắt cực kỳ, em tốn không ít tiền đấy.”
Càng chạy về phía trước càng hoang vắng, trên đường gặp phải một cái hố đất, xe đột nhiên tắt máy. Cô cau mày lẩm bẩm: “Con đường này thật tệ…”
Khởi động lại.
Lần nữa tắt máy.
Chúc Tinh Dao đổ lỗi cho chiếc xe: “Đồ ca, xe bị hỏng à?”
Giang Đồ nói: “Đổi chỗ.”
Chúc Tinh Dao “Ừm” một tiếng, vừa định mở cửa xe thì nhìn ra ngoài cửa sổ hoang vắng u ám, tiếng gió gào thét, đột nhiên chẳng dám xuống xe. Cô rút tay về, xoa xoa hai lần, bò lên đùi Giang Đồ, khẽ lẩm bẩm: “Hình như em vô tình lái đi xa quá rồi…”
Giang Đồ liếc nhìn thời gian, đã mười giờ, bọn họ ra ngoài gần ba tiếng đồng hồ.
Anh đè eo cô, trầm giọng nói: “Lát nữa anh lái xe, chúng ta về nhà thôi, tối mai quay lại.”
“Vâng…” Chúc Tinh Dao dịch chuyển hai chân sang một bên để nhường chỗ cho anh xuống xe, nhưng Giang Đồ xoay người, đầu gối đặt ở trên ghế ngồi, cúi đầu hôn cô. Chúc Tinh Dao “Ưm” một tiếng, tim đập loạn nhịp, thình thịch tăng nhanh, giơ tay ôm lấy cổ anh.
Giang Đồ vừa hôn cô thật sâu vừa ấn nút chỉnh ghế ngồi, ghế ngồi từ từ hạ xuống, tiếng hít thở của hai người dần dần át cả tiếng gió ngoài cửa sổ, Chúc Tinh Dao cảm thấy eo hơi lành lạnh, đột nhiên cảm thấy có chút không chịu nổi, thân mật trong hoàn cảnh này thật sự rất k1ch thích. Dưới sự k1ch thích, cô cũng trở nên bồn chồn, một lúc sau…
Cô ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Đồ ca, anh có muốn không?”
Giang Đồ quyến luyến, thậm chí là say mê cảm giác thân mật khi ở bên cô, cũng lưu luyến hương vị trên người cô, anh cắn môi cô một cái, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Đừng trêu anh, trên xe không có đồ, tối nay em luôn khıêυ khí©h anh.”
Kỳ an toàn của Chúc Tinh Dao đã qua, cô không dám hành động liều lĩnh, nhỏ giọng giải thích: “Em không có.”
“Em có.” Anh nói.
“….” Được rồi, cô có.
Giang Đồ mở cửa xe, gió lạnh tràn vào, hai người cũng từ từ tỉnh táo, anh từ trên bảng điều khiển lấy hộp thuốc lá và bật lửa, xuống xe, “Anh hút một điếu thuốc rồi mình đi.”
Anh đóng cửa, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc.
Chúc Tinh Dao ngồi trên xe, ấn nút cửa sổ xe, nửa người trên dựa vào cửa sổ nhìn bóng lưng của anh, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh.
Cô gọi một tiếng: “Ông xã.”
Giang Đồ quay đầu lại, tách tách một tiếng, thêm một bức nữa. Chúc Tinh Dao vui vẻ xem: “Tấm này đẹp trai quá đi.”
Thực ra thì điện thoại cô cũng có rất nhiều ảnh. Bởi vì Giang Đồ không thích chụp hình, nên cô muốn giúp anh chụp ảnh nhiều hơn.
Giang Đồ mỉm cười, gió thổi tóc anh, thoạt nhìn có vài phần tự do không chịu bị trói buộc.
Anh đưa tay chạm vào mặt cô, dùng ngón tay cái cọ cọ vào môi cô, Chúc Tinh Dao há miệng định cắn anh, ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh, chợt ý thức được anh đang tán tỉnh cô, ánh mắt cô trong suốt nhìn anh.
Hầu kết Giang Đồ lăn lộn, thu tay bóp điếu thuốc, ném vào thùng rác trong xe.
Liên tục luyện tập ba đêm, Chúc Tinh Dao cơ bản đã nắm hết, cô tính toán ngày nghỉ, chỉ còn lại có một ngày.
Sáng hôm đó, cô chật vật ngồi dậy, nhìn về phía Giang Đồ đang cài nút áo sơ mi: “Ông xã, hôm nay em đưa đón anh đi làm.”
Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Không cần đâu, em ngủ tiếp đi, buổi tối anh sẽ về sớm.”
Chúc Tinh Dao ôm chăn xuống giường, nhặt bộ đồ ngủ trên thảm lên, dưới chăn mặc vào, âm thanh buồn buồn: “Không được, hôm nay em nhất định phải đưa đón anh. Nếu không thì học lái xe làm gì chứ? Như vậy cũng không lái xe một vài lần trong năm.”
Nếu cô đã kiên quyết như vậy, Giang Đồ liền thuận theo ý cô.
Trước cửa công ty, Chúc Tinh Dao nhướng mày: “Sáu giờ em đến đón anh.”
Ngực Giang Đồ nóng lên, cười gật đầu: “Được.”
Lão Viên hiển nhiên cảm giác được hôm nay tâm tình Giang Đồ rất tốt, anh tò mò: “Có chuyện gì vui à?”
Giang Đồ nâng mắt: “Không có.”
Lão Viên không tin: “Thế tại sao cậu lại vui vẻ quá vậy?”
“Khá tốt.” Giang Đồ nói ngắn gọn.
Công ty gần đây cũng không quá bận rộn, bình thường sáu giờ đều có thể tan ca, sáu giờ mười giờ, Giang Đồ mặc áo khoác, bước ra khỏi phòng làm việc, lão Viên cùng mấy đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu và phát triển vừa vặn cũng tan tầm, một đám người cùng nhau xuống lầu.
Lão Viên nói một câu: “Đại ca, xe của tôi mang đi bảo dưỡng rồi, lát nữa tôi thuận đường với cậu, cậu cho tôi quá giang một đoạn nha.”
Giang Đồ dừng một chút, nói: “Được.”
Đi tới cửa, lão Viên theo bản năng đi vào bãi đậu xe, Giang Đồ gọi anh ấy lại: “Không cần đến bãi đậu xe, hôm nay tôi không lái xe.”
Lão Viên: “…. Cậu không lái xe? Vậy vừa rồi cậu còn đồng ý cho tôi đi nhờ?”
Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh: “Vợ tôi đến đón tôi.”
Một giây sau, ánh mắt mấy đồng nghiệp nhanh chóng chuyển hướng về phía anh, ánh mắt đều khó tin, Giang Đồ bình thường hiếm khi nhắc đến Chúc Tinh Dao, buổi tiệc năm ngoái cũng không dẫn Chúc Tinh Dao theo, lão Viên bí mật nói một câu: “Nếu mấy cậu có một cô vợ xinh đẹp như thế thì có muốn khoe không? Giang Đồ lại khác, cậu ta chỉ muốn giấu đi thôi.”
Một đồng nghiệp nam hâm mộ nói: “Chị dâu thật tốt.”
Ai đó tiếp lời: “Sao lại không tốt được chứ? Vừa xinh đẹp vừa có tài.”
Lão Viên ho một tiếng: “Vậy tôi cũng không đi làm bóng đèn nữa, tôi bắt xe taxi.”
Giang Đồ nói: “Không sao đâu.”
Lão Viên kiên quyết: “Tôi gọi taxi.”
Giang Đồ không ép buộc, hai người cùng nhau đi về phía ngã tư, Chúc Tinh Dao đang nghe điện thoại trong xe, thấy Giang Đồ cùng lão Viên đi tới, cô cúp điện thoại, xuống xe chào hỏi lão Viên.
Lão Viên cười: “Vừa rồi đại ca tôi bảo cô đến đón, vậy tôi đi trước.”
Anh ấy xoay người vẫy vẫy tay, bắt một chiếc taxi.
Giang Đồ ôm lấy bả vai Chúc Tinh Dao, mở cửa ghế lái phụ, “Bây giờ kẹt xe tương đối nghiêm trọng, để anh lái.”
Chúc Tinh Dao bị ép vào ghế lái phụ, vừa quay đầu phát hiện ở giao lộ có vài người đang nhìn bọn họ, đều là đồng nghiệp cấp dưới của anh, trong hôn lễ đã gặp qua. Chúc Tinh Dao hỏi: “Khi nãy anh nói em tới đón anh?” Cô chỉ tò mò trước mặt người khác anh nói như thế nào về cô.
Giang Đồ lái xe đi ra ngoài, khóe miệng cong lên: “Anh nói, vợ tôi tới đón tôi.”
Chúc Tinh Dao tưởng tượng dáng vẻ của anh nói những lời này trước mặt đồng nghiệp cấp dưới của mình, không hiểu sao lại có loại cảm giác vợ chồng đằm thắm. Tâm trạng cô rất tốt, không nhịn được mà cười rộ lên, cúi đầu nhắn tin trong nhóm: “Mình có nói với các cậu là sau khi Giang Đồ kết hôn, anh ấy đã thay đổi!”
Lâm Giai Ngữ: “Thay đổi như nào? Sao mình lại không phát hiện ra?”
Không còn lạnh lùng nữa à? Đặc biệt là [Chờ Ánh Sao] được công bố cho đến khi đóng phim, mỗi lần Lâm Giai Ngữ nhìn thấy Giang Đồ, đều cảm thấy anh giống như một cái máy làm lạnh vậy.
Chúc Tinh Dao: “Anh ấy bắt đầu không đứng đắn! Biết uy hϊếp mình, biết kiếm chuyện*, biết tán gẫu, biết thả thính, còn biết thể hiện tình cảm!”
*带节奏 [mang tiết tấu] chỉ việc cố ý kiếm chuyện trên mạng cho thiên hạ buôn dưa lê.
Lâm Giai Ngữ: “[Khϊếp sợ] [Khϊếp sợ][ Khϊếp sợ ] Giang Đồ sau khi kết hôn thú vị như vậy sao?”
Này là thú vị hả?
Chúc Tinh Dao sững sốt một lúc, quay sang nhìn Giang Đồ, đường nét của anh lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt trầm tĩnh, thoạt nhìn cũng không phải là người dễ ở chung, tính cách Tiểu Quỳ tương đối hoạt bát, bình thường cũng cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện với anh, Tiểu Thiên thì khỏi cần phải nói, cơ bản là chẳng dám chủ động bắt chuyện với anh.
“Đồ ca, em cảm thấy anh bây giờ càng ngày càng thú vị.”
Cô chợt nói.
Phía trước đèn đỏ, Giang Đồ đạp phanh, quay đầu nhìn cô: “Đó là chuyện tốt, anh vẫn luôn sợ em cảm thấy anh quá ngột ngạt, ở bên nhau lâu sẽ thấy nhàm chán.”
Cuộc sống dài đằng đẵng như vậy, nếu Giang Đồ vẫn là tính cách trầm mặc lạnh lùng như lúc học cấp Ba, không có một chút thay đổi nào, Chúc Tinh Dao ở bên anh một thời gian dài, liệu có thể cảm thấy rất nhàm chán không? Anh thường suy nghĩ về vấn đề này.
Chúc Tinh Dao vội vàng nói: “Sao phải vậy chứ, em rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh.”
Tính cách anh có chút lạnh lùng, nhưng Chúc Tinh Dao lại cảm thấy không có gì cả, ở bên cạnh anh cho dù không nói chuyện, được anh ôm hôn cũng cảm thấy ngọt ngào. Hơn nữa bây giờ bọn họ còn nuôi Đường Đậu, hai người cùng nhau chăm sóc mèo con, xem phim, nấu cơm, đi du lịch….. Khi cô có buổi diễn tấu, nếu anh có thời gian thì sẽ bay qua thăm cô.”
Có rất nhiều việc mà hai người có thể làm cùng nhau, nếu cùng tần số, nhìn nhau thôi cũng làm cho đối phương cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.
Giang Đồ bật cười, hỏi cô muốn ăn gì.
Chúc Tinh Dao đã sớm suy nghĩ xong, nói: “Bò bít tết, lâu lắm rồi chưa ăn.”
Cô cúi đầu trả lời Lâm Giai Ngữ: “Giang Đồ bây giờ quả thật trở nên thú vị [đáng yêu].”
Trong nhóm chat không có động tĩnh gì, chắc Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây đều đang bận, hơn chín giờ tối, Giang Đồ dừng xe lại, dắt Chúc Tinh Dao đi vào lối thoát. Chúc Tinh Dao kéo tay anh, nhíu mày nói: “Cũng đã lâu rồi mà, bây giờ em có thể chạy nhảy trong lối thoát hiểm nữa đó, sao anh lại bắt em đi bộ lên lầu….”
Cô không vui.
Giang Đồ dừng một chút, nói: “Rèn luyện một chút cũng tốt, thể lực của em quá yếu.”
Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt: “Đồ ca, em cảm thấy câu nói của anh có ý nghĩa khác.”
“Nghĩa đen thôi.” Giang Đồ dắt cô vào trong hành lang, nói thêm một câu: “Anh cũng nói sự thật.”
“Em có tập yoya và pilates.” Chúc Tinh Dao giống như chơi xấu ôm cánh tay anh, không chịu đi, còn nghiêm túc nói, “Thật sự không thể đi cầu thang, nếu đi thang bộ nhiều thì chân sẽ trở nên thô ráp to hơn đó.”
Giang Đồ nhớ tới bắp chân trắng nõn mảnh khảnh của cô, biết cô chỉ là không muốn đi mà thôi.
Anh cúi người trước mặt cô: “Lên đây.”
Chúc Tinh Dao: “….”
Cô do dự một chút, nằm sấp người lên ôm lấy cổ anh, khóe miệng hơi cong lên, chiếm được tiện nghi thế mà còn khoe khoang: “Có thang máy tại sao lại đi thang bộ?” Vả lại bây giờ chúng ta sống ở tầng 20, cao hơn 5 tầng so với trước đây.”
“Xem như anh tập thể dục vậy.”
Giang tiên sinh cũng đã quen, đây cũng không phải lần đâu tiên Chúc tiểu thư chơi xấu anh.
Lưng thoải mái hơn ôm rất nhiều, mặc dù cao hơn 5 tầng, nhưng Giang Đồ từ nhỏ chịu đựng bao nhiêu vất vả, ngày thường lại kiên trì chạy bộ, hơi thở cùng sức chịu đựng quả thật không tầm thường chút nào, chỉ chốc lát sau đã đến cửa nhà. Chúc Tinh Dao vừa ôm Đường Đậu ngồi xuống sô pha, tin nhắn trong nhóm liền vang lên.
Lâm Giai Ngữ: “Tinh Tinh, mình nghĩ cậu nói đúng, Giang Đồ là một người đàn ông giác ngộ rất cao. Sự lãng mạn của cậu ấy được ẩn giấu quá sâu, hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được, buổi chiều sau khi cậu nói với mình, mình và Đường Hinh cùng nhau thảo luận, mới phát hiện kịch bản hậu kỳ có chút vấn đề.”
Chúc Tinh Dao: “Vấn đề gì?”
Hiện tại cô tùy lúc trò chuyện với Lâm Giai Ngữ về Giang Đồ, đôi khi cũng sẽ khơi dậy nguồn cảm hứng của Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ: “Cậu nghĩ xem! Giang Đồ năm 18 tuổi có thể làm một vùng đèn ánh sao tặng cho cậu. Có bao nhiêu thiếu niên ở độ tuổi đó có thể tỉnh táo và sự lãng mạn làm ra được như vậy? Nếu có, thì [Chờ Ánh Sao] sẽ không nổi tiếng như thế đâu.”
Lâm Giai Ngữ: “Sự lãng mạn của đàn ông chỉ có hai loại là nguyện ý và không muốn thôi.”
Lâm Giai Ngữ: “Cho nên mình cảm thấy sau này Giang Đồ sẽ còn thay đổi rất nhiều! Đương nhiên những phương diện kia của cậu ấy, chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được [cười gian].”
Chúc Tinh Dao nhìn vào nhà bếp, Giang Đồ đang đứng trước bàn ăn, hơi ngẩng đầu uống nước, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.
Cô thả Đường Đậu xuống, đi về phía anh.
Giang Đồ đặt ly nước xuống, bị cô ôm lấy, anh cúi đầu nhìn cô: “Còn chưa tới 10 giờ, muốn xem phim không?”
Cô lắc đầu.
Anh hỏi tiếp: “Chơi game.”
Cô lắc đầu.
Cuối cùng anh hỏi: “Cũng không đọc tiểu thuyết à?”
Cô lại lắc đầu.
Giang Đồ ôm cô lên, thấp giọng nói: “Vậy tắm rửa đi ngủ.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Anh nói ngủ, chắc chắn không phải là một giấc ngủ đơn giản, cô lắp bắp: “Sớm thế sao?”
“Cái gì em cũng không muốn, vậy thì làm chuyện anh muốn làm đi.” Giang Đồ dừng lại ở cửa, đá Đường Đậu muốn đi theo ra ngoài, khóa cửa, nếu không Đường Đậu bỗng nhiên mở cửa tiến vào thì sẽ không được tốt.
Bọn họ không cần khán giả.
Nửa đêm, lại một lần nữa kết thúc cuộc ho4n ái triền miên, dư vị trong người Chúc Tinh Dao còn chưa tan hết, cô nép vào lòng anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đồ ca, trước đây anh cũng rất tốt, đương nhiên bây giờ càng tốt hơn, nhưng anh đừng vì em mà cố gắng thay đổi nữa.”
Giang Đồ nhắm mắt ôm lấy cô, trong giọng nói còn lưu lại một chút lười biếng: “Anh không cố gắng, ở bên em lâu rồi cũng dần dần thay đổi.”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu: “Bởi vì hạnh phúc sao?”
Giang Đồ mở mắt ra, nhìn cô: “Ừ, em hạnh phúc thì anh cũng sẽ hạnh phúc.”
HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 84.