Giang Đồ dường như đã mất liên lạc với tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Giai Ngữ thỉnh thoảng có thể liên lạc được với cậu, những người khác đều không liên lạc được. Cậu bận lên lớp, bận đi làm thêm để kiếm tiền, bận từ chối những nữ sinh theo đuổi cậu.
Cậu cảm thấy không hiểu tại sao có nhiều nữ sinh thích cậu, yêu mến cậu ở điểm nào? Cậu không có gì trong tay cả.
“Giang Đồ, hoa khôi của khoa chúng ta lại gọi điện thoại đến.”
Cuối tháng 11, Giang Đồ đón gió lạnh đi vào ký túc xá, Viên Dương chỉ ngay vào chiếc điện thoại bàn cạnh cửa sổ, ống tai nghe được đặt bên cạnh, cuộc gọi vẫn đang kết nối, cậu cau mày, bước tới cúp điện thoại, đám người Viên Dương và Đỗ Vân Phi nhìn thấy trợn mắt ngẩn tò te.
Viên Dương ho khan một tiếng: “Hoa khôi rất xinh đẹp, cô ấy theo đuổi cậu nhiệt tình như vậy, cậu không suy nghĩ một chút à?”
Giang Đồ hỏi ngược lại: “Rất đẹp sao?”
Đỗ Vân Phi trừng mắt: “Như thế mà không đẹp hả?”
Giang Đồ trầm mặc một lúc, không tiếp tục thảo luận về chuyện này nữa.
Hoa khôi là một cô gái nhiệt tình can đảm, đối với sự lạnh nhạt của Giang Đồ không hề ngần ngại một chút nào, tương đối có mấy phần điệu bộ bám riết không tha.
Vào ngày 19 tháng 1 năm 2010, ngày ấy sinh nhật 20 tuổi của Giang Đồ, cô hoa khôi lại một lần nữa cầm một món quà chặn cậu ở dưới lầu ký túc xá, Giang Đồ từ chối quà tặng của cô, vòng qua cô đi về hướng cổng ký túc xá, cô chạy đến chắn trước mặt cậu, vẫn là câu nói kia: “Cậu chưa có bạn gái, tại sao không thể thử ở bên tôi?”
Giang Đồ vô cùng phiền muộn đối với việc theo đuổi không chịu từ bỏ như này, ánh mắt cậu lạnh nhạt nhìn cô, cười châm biếm: “Ở bên tôi căn bản không có hẹn hò, tôi cũng sẽ không cùng cậu đi dạo phố ăn uống chơi đùa, đoán chừng ngay cả một món đồ giống quà tặng cũng không có. Thậm chí ra ngoài thuê phòng, có lẽ cậu cũng là người phải trả tiền.”
Cô hoa khôi sững sờ, sắc mặt cứng ngắc.
Đoạn đối thoại này bị người qua đường nghe thấy, không biết loan truyền như thế nào, mọi người đều biết Giang Đồ là một sinh viên nghèo không thể nghèo hơn. Buổi tối hôm đó, vẻ mặt Viên Dương hoàn toàn kinh ngạc nhìn về phía Giang Đồ: “Bây giờ cậu dự định làm hòa thượng à? Tôi cá là cậu sẽ sống độc thân trong bốn năm học đại học đấy.”
Giang Đồ không thèm để ý: “Ừ, tôi cược là cậu thắng.”
Đôi khi sức mạnh lan truyền của những tin đồn thật đáng sợ, từ lúc mới bắt đầu là “Giang Đồ nghèo đến mức ngay cả tiền thuê phòng với bạn gái cũng không có” khi nó được truyền đến tai các bạn học cấp ba đã trở thành “Giang Đồ nghèo đến mức ngay cả thuê phòng với bạn gái đều là bạn gái trả tiền.”
Chúc Tinh Dao nghe được lời đồn từ chỗ Lê Tây Tây.
Lê Tây Tây:
“Cậu biết chuyện gì chưa? Đồ ca có bạn gái.”Lê Tây Tây:
“Cậu nhất định không ngờ rằng cậu ấy không những yêu đương mà còn nhanh chóng đi đến cơ sở thứ ba*, quả nhiên đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân du0i, quan trọng nhất là tiền thuê phòng do con gái trả!!’’*Cơ sở thứ ba: Đây là phép ẩn dụ trong bóng chày nói về tình yêu/t1nh dục(Baseball metaphors for s3x) Ở Trung nó khác với các nước Châu Âu, Châu Mỹ ở các bước: Cơ sở 1: nắm tay, ôm nhau, hôn lên má. Cơ sở 2: hôn miệng, hôn lưỡi. Cơ sở 3: vu0t ve nhau, Home run: Quan hệ [Làm tới bến luôn đó ạ:)))))] Còn như ở nước Mỹ thì cơ sở 1 đã là hôn nhau nên mọi người cứ hiểu tăng dần nha.~Lê Tây Tây:
“Ôi không đúng, không phải nhà bọn họ cầm khoản tiền bồi thường về việc phá dỡ rồi sao? Trả nợ vay nặng lãi, vẫn còn dư một ít, cũng không đến nỗi như vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì thi trượt đại học là một đả kích quá lớn nên mới sống sa đọa phóng túng à?”Lúc đó Chúc Tinh Dao đang trên máy bay, cô về nước đón Tết Nguyên Đán.
Sau khi xuống máy bay mở điện thoại ra, khoảng chừng mười tin nhắn của Lê Tây Tây nhảy nhảy liên hồi.
Tin nhắn cuối cùng là –
“Thật ra lúc trước Giang Đồ đánh Trương Thịnh vì cậu, tớ còn tưởng rằng khi đó cậu ấy thích cậu đấy chứ, nhưng tớ chưa từng nói cho cậu biết, sợ cậu suy nghĩ lung tung. Dù sao bây giờ cậu ấy đã có bạn gái rồi, cậu và Lục Tễ cũng rất tốt, nói về chuyện đó cũng không sao nữa. “Giang Đồ có bạn gái?
Chúc Tinh Dao ngồi trên xe, thẫn thờ nhìn những tin nhắn kia.
Hóa ra đó không phải là ảo giác của cô sao? Có lẽ bởi vì cô lớn hơn rồi, hoặc là đã rời xa môi trường đó nên kí ức bỗng trở nên rõ ràng sắc nét. Đôi khi cô nhớ lại, cũng cảm thấy hình như Giang Đồ thích cô, kiểu yêu thích ấy như gần như xa, rất khó nắm bắt. Thế nhưng Lê Tây Tây nói cậu đã có bạn gái, không biết bạn gái của cậu trông như thế nào….
Khi xe đi qua khung cảnh đường phố quen thuộc, cô lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão Lưu ở đằng trước nói: “Nơi này là ngõ Hà Tây, đã san bằng hết rồi, cháu còn nhận ra không?”
Chúc Tinh Dao nhìn một đống gạch vụn rộng lớn bị san phẳng, những chiếc xe ủi đất đang đậu trên đó, dựng lưới an toàn xây dựng. Cô bỗng nhiên rất khó chịu, không có ngõ Hà Tây, sau này cũng không còn ngõ Hà Tây nữa, cô chưa từng đi vào trong xem một lần nào, không hề có. Bây giờ mọi người trời nam đất bắc, mỗi người một ngã, liên lạc ngày càng ít dần, ngay cả thành phố quen thuộc cũng trở nên xa lạ do sự tiến bộ và thay đổi của thời đại.
Tuy nhiên đối với cô mà nói, sư thay đổi lớn nhất chính là cô và Giang Đồ không thể liên lạc được với nhau nữa.
Buổi tối, Lục Tễ vẫn còn ở Bắc Kinh gọi điện thoại cho Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao đang thu dọn đồ vật cũ, cô ngồi xổm trước tủ trước tủ quần áo, lục lọi hơn tám mươi bức thư tình được giấu trong ngăn kéo, cô ngồi trên tấm thảm, nhỏ giọng nói: “Lục Tễ, em mới lật lại những bức thư trước đây anh viết cho em, ngày trước em chưa từng đếm qua, vừa nãy đếm một lúc, có 87 bức thư lận đấy, thật ra sau khi tốt nghiệp không nhận được thư vào thứ sáu hàng tuần có chút không quen.”
Lục Tễ trầm mặc mấy giây, cười một tiếng.
Chúc Tinh Dao bĩu môi: “Anh cười cái gì vậy?”
Âm thanh Lục Tễ có chút nhẹ nhàng: “Không có gì, em trở về anh vui lắm.”
Cậu chỉ đang suy nghĩ, Giang Đồ rốt cuộc thích Chúc Tinh Dao nhiều đến mức nào? Lại làm bao nhiêu chuyện khiến cho Chúc Tinh Dao hiểu lầm? Mới có thể đẩy cô từng bước từng bước đến bên cạnh cậu. Cậu vẫn còn đang suy nghĩ, người mà Chúc Tinh Dao thích, có phải vẫn luôn là Giang Đồ hay không?
Lục Tễ cúp điện thoại, từ ban công đi vào, cầm lấy thuốc lá của Hứa Hướng Dương để trên bàn: “Tớ hút một điếu.”
Hứa Hướng Dương đang chơi game cùng với Lê Tây Tây, cậu ngẩng đầu hòi: “Chẳng phải cậu không hút thuốc sao?”
“Đột nhiên muốn hút.” Lục Tễ đưa điếu thuốc đến bên miệng, cúi đầu châm lửa, nam sinh hút thuốc hầu như không cần học, cậu dùng sức rít mạnh một hơi, có chút sặc, cậu nhả ra một vòng khói, sự phiền muộn và bất lực trong lòng không hề biến mất đi.
Ở trong nhận thức của Chúc Tinh Dao, tình cảm yêu mến chính là đơn giản thuần túy, nhưng cảm xúc mà cô đang trải qua vừa không đơn giản, cũng không thuần khiết. Cô không biết diễn tả cảm giác như thế nào khi ở bên cạnh Lục Tễ, dường như vẫn có một lớp màn ngăn cách giữa hai người, đôi khi cô có thể cảm nhận được Lục Tễ đang khó chịu, nhưng cậu đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Vào ngày Lễ Quốc Khánh năm 2010, Chúc Tinh Dao từ nước Đức bay về Bắc Kinh, cùng ban nhạc Trần Lam tham dự buổi diễn tấu âm nhạc tại nhà hát lớn Bắc Kinh, đó là lần đầu tiên cô lên sân khấu biểu diễn tại Nhà hát lớn ở Bắc Kinh. Buổi hòa nhạc kết thúc vào buổi tối ngày thứ hai, Lục Tễ dẫn cô đi ăn tối với bạn cùng lớp, Hứa Hướng Dương và Lục Tễ học cùng một lớp, Lê Tây Tây cũng học ở Bắc Kinh, cô ấy và các bạn học của bọn họ đã quen nhau từ lâu, trước đây Lục Tễ đã bị tra hỏi gốc gác, mọi người đều biết Lục Tễ và Chúc Tinh Dao ở bên nhau từ hồi học cấp ba.
Đương nhiên, cũng biết Lục Tễ làm một hành động to lớn trong việc tỏ tình bằng những dây đèn ánh sao kia.
Ở trong phòng vip KTV, Chúc Tinh Dao bị lôi kéo cùng nhau chơi trò Truth or Dare, cô thua, phần thách thức có chút bi3n thái, cô chọn nói thật vì cô cảm thấy mọi người đối với cô rất thân thiện nên sẽ không đặt những câu hỏi quá đáng.
Một người bạn cùng phòng của Lục Tễ không có ý tốt cười: “Nụ hôn đầu của cậu và nam thần Lục, là xảy ra ở nào nào?”
Vấn đề này ngay cả Lê Tây Tây cũng không biết.
Chúc Tinh Dao vô cùng thẹn thùng, cô nhìn thoáng qua Lục Tễ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bệnh viện.”
Trong đầu Lục Tễ “ù ù” một tiếng rồi trở nên trống rỗng, cậu quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Dao, nụ hôn đầu của bọn họ…. không phải ở bệnh viện. Lục Tễ rủ mắt xuống, cầm chai bia lên rót hết, cậu cười khẽ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Giang Đồ coi như đã biến mất trong cuộc sống của Chúc Tinh Dao rồi, nhưng những dấu vết và tai họa tiềm ẩn do cậu ta lưu lại từng bước từng bưóc được phơi bày ra — Thư tình, nụ hôn đầu, những dây đèn ngôi sao, còn có cái gì nữa đây?
Cậu ba lần bốn lượt nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy mối tình này là cậu đang thay thế Giang Đồ nói chuyện, hết sức bực bội và không cam lòng.
Vào một đêm nào đó vào đầu tháng 12, Lục Tễ uống say gọi điện thoại cho Chúc Tinh Dao, cậu trầm giọng hỏi: “Chúc Tinh Dao, nếu như anh nói những dây đèn ngôi sao kia không phải anh tặng thì lúc đó em vẫn sẽ đồng ý ở bên anh không?”
Chúc Tinh Dao sững sờ: “Không phải anh tặng sao?”
Cậu nở nụ cười tự giễu: “Nói cho em biết một bí mật nhỏ, anh hơi sợ độ cao.”
Cây cối trong rừng cao lớn um tùm, nếu như Lục Tễ sợ độ cao thì làm sao cậu có thể treo hàng ngàn ngôi sao kia lên? Cậu đang nói cho cô biết, cậu không làm được. Chúc Tinh Dao bỗng nhiên lòng rối như tơ vò, cô ngập ngừng ấp úng hỏi: “Vậy, vậy thì ai làm?”
Lục Tễ trầm mặc rất lâu, cậu nhẹ giọng hỏi: “Em nghĩ đó là ai?”
“Em..”
Trong đầu Chúc Tinh Dao thoáng qua gương mặt trầm tĩnh kiên định lạnh lùng của Giang Đồ. Đã hơn hai năm kể từ khi cô 17 tuổi, cô không biết diễn tả tâm tình ngay khoảnh khắc đó như thế nào, cô chẳng qua không khống chế được mà run rẩy: “Vậy tại sao trước đây anh không nói?”
“Em coi như anh ích kỷ đi.” Lục Tễ theo đuổi Chúc Tinh Dao ba năm, cậu cũng thích cô, cậu cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, những chuyện tồi tệ do Giang Đồ để lại, đừng hy vọng cậu giải thích rõ ràng toàn bộ từng việc cho cậu ta. Cậu thấp giọng nói: “Chúc Tinh Dao, em suy nghĩ kỹ càng lại xem, em thật sự thích anh sao?”
Buổi tối hôm sau, thời điểm Chúc Tinh Dao đang luyện tập cùng với Khương Mịch, Khương Mịch bước đến véo má cô: “Ôi chao, ngôi sao nhỏ của chị, em mất tập trung suy nghĩ về cái gì thế?”
Chúc Tinh Dao không biết nói như thế nào, cô cảm giác mình như là một đứa con gái xấu xa, cô không biết tại sao mỗi lần nhớ đến Giang Đồ, đáy lòng luôn luôn khó chịu đến nỗi muốn khóc. Nhưng Lục Tễ thì sao? Nếu như 87 bức thư tình kia và nụ hôn đầu là mới chớm yêu, thì đèn ánh sao đó chính là sự điên cuồng trực tiếp nhất. Cô không thể tưởng tượng ra được tâm tình và sắc mặt của Giang Đồ khi làm những đèn ngôi sao kia, vừa nghĩ tới liền cảm thấy khổ sở, cậu biết rõ ràng toàn trường đều hiểu lầm nhưng từ trước đến nay cậu cũng chưa bao giờ giải thích một lời nào. Cho dù vì vậy mà cô với Lục Tễ ở bên nhau, cậu cũng không giải thích, lúc ấy rốt cuộc tâm tình của cậu như thế nào đây?
Khương Mịch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị cảm thấy con gái có lẽ vĩnh viễn nhớ về người đàn ông đã khiến cô ấy khóc, nhưng không nhất định nhớ tới người đàn ông làm cho cô ấy cười. Bởi vì cả đời em chắc chắc hạnh phúc hơn rất nhiều so với đau khổ, người có thể làm cho em vui vẻ rất nhiều, nhưng người đàn ông có thể khiến em đau lòng muốn khóc, duy nhất chỉ có một mà thôi.”
—
Ngày 11 tháng 12 năm 2010, buổi tối Giang Đồ trở về ký túc xá, cậu mở máy vi tính lên, đăng nhập vào QQ rất lâu không dùng, nhìn thấy mười mấy ngày trước, tin nhắn Chúc Tinh Dao gửi tới.
Ngôi sao trên bầu trời xa:
“Đồ ca, những dây đèn ánh sao kia là cậu tặng cho tớ à?”Giang Đồ ngây ngẩn cả người, cậu im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cậu không biết tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, ngón tay ở trên bàn phím nhập rồi lại xóa, sau mấy lần, cậu đóng khung chat, đăng xuất QQ.
Cho dù cậu nói là cậu làm, thì có thể làm được gì?
Cậu vẫn không thể làm được gì, hà tất khiến cô mất công nảy sinh sự buồn phiền.
Trước Tết Âm Lịch 2011, Chúc Tinh Dao và Lục Tễ chia tay, chấm dứt mối tình đầu mông lung và bị động này. Tết Nguyên Đán năm ấy, Chúc Tinh Dao Lê Tây Tây cùng Lâm Giai Ngữ gặp nhau một lần, Giang Đồ không về Giang Thành, Lê Tây Tây hỏi: “Không phải cậu ấy đến nhà bạn gái chứ?”
Lâm Giai Ngữ sửng sốt, sau đó điên cuồng lắc đầu: “Bạn gái gì thế! Những tin đồn kia giả hết đấy! Giang Đồ tuyệt đối tuyệt đối không thể có bạn gái. Cậu ấy…. Cái tính cách kia của cậu ấy nếu như có bạn gái vậy thì tớ đã có mười bạn trai!
Chúc Tinh Dao cầm ly đồ uống nóng trong tay, cúi đầu không nói gì.
Mùa Xuân năm 2011, Lê Tây Tây theo sự giật dây xúi giục của bạn cùng phòng, đăng ký tham gia cuộc thi tuyển chọn giọng nữ XX, nằm ngoài dự đoán, cô một đường chiến đấu tiến vào trận chung kết.
Chúc Tinh Dao năm ngoái tham dự cuộc thi Âm nhạc quốc tế ARD được tổ chức tại Munich giành được giải nhất về trình diễn đàn cello, đồng thời đi lưu diễn cùng dàn nhạc Trần Lam, hơn nữa diện mạo xinh đẹp, mỗi lần biểu diễn đều để lại ấn tượng sâu sắc cho giới truyền thông, sự nổi tiếng dần dần tăng lên.
Trong trận chung kết của Lê Tây Tây, cô lên sân khấu giúp đỡ cho cô ấy.
Ngày 11 tháng 6 năm 2011, Giang Đồ nhận được tin nhắn của Chúc Tinh Dao.
Ngôi sao trên bầu trời xa: “
Đồ ca, Tây Tây tham gia cuộc thi tuyển chọn giọng nữ XX, nếu cậu có thời gian thì bình chọn cho cậu ấy nhé, được không?“
Ký túc xá nam của trường Đại học H, Giang Đồ ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm đoạn đối thoại trên màn hình, nhớ tới nghỉ hè lớp 10 cô và Lê Tây Tây đi nhầm vào hiện trường cuộc thi tuyển chọn giọng nam, khóe miệng cong lên. Cậu vẫn chưa trả lời Chúc Tinh Dao, nhưng lên mạng xem qua một chút, tra cứu cách thức bỏ phiếu, quay đầu nói với Viên Dương: “Gửi cho cậu đường link, các cậu bỏ phiếu giúp nhé.”
Viên Dương ấn vào đường link, cảm thấy ngạc nhiên, Giang Đồ còn có thể bỏ phiếu giúp người ta? Viên Dương hỏi: “Đây là ai vậy?”
Giang Đồ dừng lại, chỉ nói: “Bạn học.”
Lão Viên và Đỗ Vân Phi chỉ biết Giang Đồ có một cô bạn thuở bé, thỉnh thoảng gọi điện đến hỏi thăm cậu, nếu điện thoại di động cậu không nhận thì gọi đến điện thoại ký túc xá. Lão Viên hỏi: “Đó có phải là bạn của cô bạn từ nhỏ của cậu không?”
Giang Đồ nói: “Coi như vậy đi.”
Lâm Giai Ngữ có mối quan hệ rất tốt với Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây, nhưng mà bởi vì cậu nên mối quan hệ cũng ít liên lạc hơn.
Ngày hôm sau, Giang Đồ còn nói: “Cứ tiếp tục giúp đỡ bỏ phiếu, buổi tối mời các cậu ăn khuya.”
Viên Dương hỏi: “Cần giúp đỡ kéo phiếu không?”
Giang Đồ ngừng một lát, nói: “Phiền phức.”
Trong suốt hai năm qua Giang Đồ giúp đỡ mọi người không ít việc, điểm chuyên ngành của cậu rất cao, khi hỏi bài cậu sẽ kiên nhẫn giải thích, bình thường ở bên ngoài làm thêm sẽ thuận tiện mua đồ giúp, hiếm khi thấy cậu nhờ người giúp đỡ, đám người Viên Dương và Đỗ Vân Phi sử dụng tất cả các mối quan hệ của mình lôi kéo bình chọn cho Lê Tây Tây.
Lê Tây Tây tiến vào vòng chung kết toàn quốc.
Đầu tháng Chín, trận chung kết đêm đó được phát sóng trực tiếp, Viên Dương bật máy tính lên ấn vào đường link kia, ngoại trừ Giang Đồ, ba người kia đều tụ lại cùng nhau xem, dù sao bọn họ đã cống hiến rất nhiều tấm vé “Fan”, trước mặt bọn họ bày ít thịt nướng cùng với bia, vừa ăn vừa xem.
Giang Đồ cầm theo một lon bia dựa vào bên cạnh cánh cửa ban công, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, có chút ngây người, không biết bây giờ Chúc Tinh Dao đang làm gì. Bỗng nhiên, phía sau truyền đến âm thanh của lão Viên, bọn họ gọi Viên Dương là lão Viên, lão Viên kêu lên: “Ai da, cô gái kéo đàn cello kia thật là xinh đẹp!”
Cậu bỗng dưng quay đầu, nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Ống kính trực tiếp đã lướt qua, cậu không nhìn thấy.
Cậu đi tới phía sau lão Viên, ảnh mắt thẳng tắp nhìn chăm chí màn hình máy tính, Lê Tây Tây hát bài ||Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm|| vừa được Escape Plan phát hành vào tháng 4 năm nay, ống kính nhoáng qua một cái, lại chiếu vào người kéo đàn cello.
Thiếu nữ, không, cô đã 20 tuổi rồi, lớn hơn một chút so với thời còn học cấp ba. Cô mặc một chiếc váy màu đen được đặt làm riêng, vẫn đeo dây chuyền hình ngôi sao, xương quai xanh thẳng đẹp, khí chất nổi bật, so với năm mười mấy tuổi càng tỏa sáng và xinh đẹp hơn nhiều.
Lê Tây Tây vẫn để tóc ngắn, gầy gầy, cô vòng quanh sân khấu, đi tới bên cạnh Chúc Tinh Dao, hát đầy cảm xúc:
“Oh ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm liệu có còn nhớ chứ?Bóng hình từng bước đi cùng tôiHòa theo làn gió dần dần tan biếnTôi nguyện cầu rằng mình có tâm hồn không vẩy đυ.cVà đôi mắt ướt đẫm lệ rơiHãy cho tôi thêm thật nhiều dũng khí để một lần nữa tin tưởngOh để đạp lên trên mọi dối lừa chạy đến ôm chầm lấy em…”….
Giang Đồ nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, yết hầu dùng sức lăn lộn một hồi, điếu thuốc đang cháy làm phỏng tay mới bỗng dưng hoàn hồn trở lại.
Đỗ Vân Phi chỉ vào máy tính: “Ơ, cô gái kia là ai vậy? Cảm giác đẹp hơn rất nhiều so với mấy ngôi sao nổi tiếng lận đấy, tôi lên Baidu kiểm tra có tên cô ấy hay không, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là nữ thần của tôi.”
Lão Viên cười ha ha, quay đầu hỏi Giang Đồ: “Như thế này có xinh không?”
Cô hoa khôi kia vẫn chưa đủ xinh đẹp, cho nên cô gái này xinh đẹp toàn diện rồi chứ?
Vốn dĩ chỉ là nói đùa mà thôi, lão Viên không ngờ Giang Đồ sẽ trả lời, nhưng Giang Đồ nhỏ giọng nói một câu: “Đẹp.”
Cùng lúc đó, Lâm Giai Ngữ cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp, cô nghe thấy bài hát mà Lê Tây Tây hát, nhìn thấy Chúc Tinh Dao bỗng nhiên xuất hiện trên sóng truyền hình trực tiếp, mắt cô bất chợt đỏ lên, cô không biết Giang Đồ có nhìn thấy hay không.
Nếu như nhìn thấy được thì sẽ có tâm tình như thế nào?
Giang Đồ làm rất nhiều việc cho Chúc Tinh Dao, đối với bất kỳ người nào khó mà quên được, càng không cam lòng, hơn nữa cậu thích cô như vậy.
Giang Đồ đứng trên ban công, ngửa đầu uống một hớp bia lạnh, cậu đã 21 tuổi rồi, dáng dấp thiếu niên không còn nữa, hoàn toàn trở thành người đàn ông trưởng thành, đường nét lạnh lùng cứng rắn hơn. Điện thoại di động của cậu vang lên, là Lâm Giai Ngữ gọi tới, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Giai Ngữ mang theo giọng mũi hỏi: “Vừa nãy tớ nhìn thấy Chúc Tinh Dao trên TV.”
Khóe miệng cậu nhếch lên: “Ừm, tớ cũng nhìn thấy.”
Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên không biết nói cái gì, cô thở dài.
Mấy ngày sau, Lâm Giai Ngữ đăng ký một bút danh trên trang web của Văn học Tấn Giang, ban đầu cô có lúc cách quãng viết về một câu chuyện thầm mến chân thực, tên sách ||Chờ Ánh Sao||, quyển sách này không hot, lục tục một vài độc giả vào xem.
Năm 2012, Chúc Tinh Dao ngừng gửi tin nhắn cho Giang Đồ. Năm đó, cô tổ chức hai buổi diễn tấu cá nhân, cũng được mời hợp tác diễn xuất cùng với dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng từ nhiều quốc gia khác nhau, có người nói cô là một ngôi sao mới trong giới cello.
Giang Đồ search “Chúc Tinh Dao” trên thanh tìm kiếm, lập tức nhảy ra một loạt tin tức về cô.
Ngày 1 tháng 1 năm 2013, Cung thể thao Hà Tây mở cửa cho người dân, phá dỡ toàn bộ ngõ Hà Tây để xây dựng thành sân vân động này, là cung thể thao có diện tích lớn nhất tỉnh thành. Đầu tháng 2, Chúc Tinh Dao về nước đón Tết Âm Lịch, vào một buổi chiều nào đó, cô sắp xếp lại những đồ vật cũ, tìm thấy con robot bị hỏng nên không thể nói hoặc nghe người ta điều khiển, còn có một túi đựng đồng xu chơi game, cô nhìn hai thứ này bỗng nhiên nhớ đến Giang Đồ. Nghĩ đến Giang Đồ, tâm tình cô suy sụp, cuối cùng, cô quàng một chiếc khăn quàng cổ thật dày, nửa khuôn mặt chôn bên trong chiếc khăn, nhờ lão Lưu chở cô đến cung thể thao.
Chúc Tinh Dao đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh cung thể thao huy hoàng kia, nơi này đã không còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ngõ Hà Tây nữa. Từ trước đến giờ cô không nhớ rõ đường, đi lung tung không có mục đích về phía trước, cô đứng trước một dãy cửa hàng trên phố, từ xa nhìn thấy một người đàn ông có phần quen thuộc, một người phụ nữ đứng trước mặt hắn ta, hai người không biết đang tranh cãi vì cái gì, người phụ nữ bỗng nhiên bật khóc.
Người đàn ông kia hóa ra là Trần Nghị.
Hắn ta thô bạo kéo người phụ nữ kia rời đi.
Chúc Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn chặm mặt với Trần Nghị, cô đi về phía trước, quay đầu nhìn thấy một quán bán canh tiết vịt. Bảng hiệu nhìn rất quen mắt, tên là Tào Ký, trước kia mở ở ngõ Hà Tây, cô vui mừng đi vào.
“Mấy năm gần đây Trần Nghị thực sự càng ngày càng khốn nạn, đối xử với bạn gái vẫn thô bạo như thế, cũng không biết cô gái đó với hắn ta đang mưu tính cái gì nữa đây?”
“Hắn ta lúc nào mà chẳng khốn nạn? Nói tới làm người ta tức giận nhất là kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2009 kia, bây giờ tôi nhớ lại đều cảm thấy đứa bé Giang Đồ kia quá đáng thương, bị Trần Nghị ấn xuống không cho đi thi, còn đánh đến nỗi thương tích đầy người, bỏ lỡ kỳ thi đại học. Nếu không phải vì chuyện xảy ra bất ngờ đó, nói không chừng thủ khoa đầu vào đại học năm ấy chính là nó, nhưng cuối cùng lại đi tới đại học H.”
“Chuyện này tôi cũng nhớ rõ, tôi nhìn thấy xe cảnh sát chạy như bay suốt chặng đường, chở đứa bé kia đến phòng thi. Ôi chao, đánh bạc hại cả một đời, tuyệt đối đừng chạm vào, anh nhìn những hộ gia đình trong ngõ Hà Tây của chúng ta đi, ngoại trừ nhà họ Giang, nhà nào mà không sống trong một căn nhà mới, cầm tiền sống sung sướиɠ hạnh phúc đúng không?”
Chúc Tinh Dao đứng ở cửa, đầu óc ong ong ong, giống như đột nhiên bị ù tai, chỉ mơ hồ nghe được vài từ then chốt – Giang Đồ thi đại học xảy ra chuyện bất ngờ không phải do tai nạn xe cộ, mà là cậu bị Trần Nghị uy hϊếp đe đọa, vết thương của cậu không phải do tai nạn xe, là bị đánh, cậu không cầm được khoản bồi thường phá dỡ, căn nhà thì bị đem đi thế chấp, còn gánh một thân nợ nần…
Một chú lớn tuổi ngồi ở cửa dường như hoảng sợ nhìn Chúc Tinh Dao.
Có người hỏi: “Này, cháu gái, tại sao cháu khóc thế?”
HẾT CHƯƠNG 42.