Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây, Lâm Giai Ngữ đi ra khỏi phòng thi, rốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi trung học phổ thông cuối cùng, ba người ung dung bước ra cổng trường, ở ngoài cổng trường, bỗng nhiên nghe thấy có người bàn tán.

“Các cậu đã nghe nói gì chưa? Có một thí sinh vỡ đầu chảy máu, một thân bị thương chạy tới phòng thi, còn là xe cảnh sát đưa tới, suýt chút nữa đến muộn không vào được.”

“Có người nói là Giang Đồ của Nhất Trung! Chính là người đứng đầu ba lần trong kỳ thi thử thành phố lần trước! Nghe nói trên đường xảy ra tai nạn xe…”

“Trời ơi! Cậu ấy vẫn có thể làm bài tốt chứ?”

“Đoán là thi trượt rồi, nghe nói nhìn trạng thái không ổn chút nào, lúc ra khỏi phòng thi cả người lung lay sắp ngã, nhưng cậu ấy không cần người đỡ, nghe bảo đã đi bệnh viện rồi.”

Buổi chiều hôm đó, không ai liên lạc được với Giang Đồ, cũng không biết cậu đi đâu, Chúc Tinh Dao và Lâm Giai Ngữ hai người các cô tìm từ trạm y tế đến bệnh viện đều không tìm được người, bọn họ lo lắng sốt ruột đến độ suýt chút nữa báo cảnh sát.

Chúc Tinh Dao đi trên đường hai mắt đỏ hoe, cô biết kỳ thi tuyển sinh đại học này có ý nghĩa như thế nào đối với Giang Đồ.

Chạng vạng 7 giờ, điện thoại của Chúc Tinh Dao rung lên, Giang Đồ đã trả lời tin nhắn của cô!

Giang Đồ: “Không cần tìm tớ, tớ không sao.”

Ngón tay cô khẽ run rẩy, muốn gọi điện thoại cho cậu, bỗng nhiên lại nhịn xuống, cô vội vàng gõ một hàng chữ qua: “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

Giang Đồ: “Ở nhà, không cần phải đến thăm tớ.”

Chúc Tinh Dao cảm nhận được sự từ chối của cậu qua những dòng chữ kia, mắt cô đỏ lên, không biết làm sao, bây giờ cô rất muốn gặp cậu, muốn biết cậu bị thương thế nào. Nhưng mà, cô phải nghe lời cậu hay là tuân theo ý định ban đầu của mình đây?

Lâm Giai Ngữ nhận được một cuộc điện thoại, nước mắt bỗng nhiên trào ra, cô dùng sức lau nước mắt.

Trong điện thoại, âm thanh Giang Đồ mệt mỏi khàn khàn:”Lâm Giai Ngữ, bảo Chúc Tinh Dao về nhà đi, cậu trở lại ngõ Hà Tây, mỗi chữ nghe được nhất định không được phép nói ra.”

Màn đêm trầm lắng, tường gạch đỏ của ngõ Hà Tây cũng trở nên xám xịt, lão Lưu dừng xe ở ven đường, Lâm Giai Ngữ từ trên xe bước xuống, Chúc Tinh Dao nhìn cô ấy đi về phía con ngõ kia, bỗng nhiên cô chạy xuống xe.

Lâm Giai Ngữ quay đầu lại nhìn cô, Chúc Tinh Dao đứng bên cạnh xe do dự một lúc, muốn cùng Lâm Giai Ngữ đi xem Giang Đồ. Lâm Giai Ngữ có chút chần chừ, trong thâm tâm, cô muốn Chúc Tinh Dao đi xem Giang Đồ, hoặc là an ủi cậu…

Thế nhưng, đây không phải là điều Giang Đồ muốn.

Đôi mắt Chúc Tinh Dao đỏ ửng, bước chân không nhúc nhích, nhìn Lâm Giai Ngữ: “Nếu cần giúp đỡ cái gì thì nhớ gọi điện thoại cho tớ.”

Trong con ngõ chật hẹp tối tăm, truyền đến tiếng nói của các hộ gia đình, có người nói Giang Cẩm Huy đánh bạc đến căn nhà cũng không còn, không chỉ căn nhà trở thành nhà của người khác, còn rất nhiều khoản nợ chưa trả, thêm vào trước đây nợ nần linh tinh vụn vặt từ người thân họ hàng, ước chừng lên đến mấy trăm ngàn. Có người nói Giang Cẩm Huy không phải người, hại đứa nhỏ Giang Đồ suýt chút nữa lỡ mất kỳ thi đại học, thi trượt rồi, quá đáng tiếc. Còn có người nói Giang Đồ xém chút nữa đánh chết Giang Cẩm Huy, hai cha con bọn họ kiếp trước khẳng định là kẻ thù, đời này đến trả nợ lẫn nhau. Còn có người nói Trần Nghị quá xấu xa ác độc, chuyên môn chọn thời điểm thi đại học mà đến uy hϊếp người, đời này Giang Đồ coi như bị hủy hoại rồi.

Lâm Giai Ngữ lau nước mắt chạy vào, cô đi hỏi bố rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bố Lâm thở dài thật sâu: “Giữa trưa Trần Nghị dẫn theo đám người đến gây sự, lão Giang không phải người mà, không biết tại sao lại nợ nhiều tiền như vậy, trả không được nên phải bán nhà, bắt buộc ký tên. Không ký tên, lập tức đè Giang Đồ xuống không cho đi thi đại học, bọn họ nhiều người, Giang Đồ liều mạng đánh cũng không lại, giãy dụa cũng không có biện pháp nào…”

Lâm Giai Ngữ đỏ mắt chạy lên sân thượng, Giang Đồ nằm trên mặt đất bẩn, trán cậu quấn băng gạc, trên mặt trên cổ và trên tay đều có vết thương lớn nhỏ, kính mắt của cậu không còn, trên mặt lấm lem máu và đất, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời sao, dường như cả người đã mất đi linh hồn.

Khoảnh khắc đó, Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên có một loại cảm giác.

Giang Đồ hoàn toàn muốn từ bỏ Chúc Tinh Dao, cậu không phải luyến tiếc, là dứt khoát không dám hy vọng nữa.



Buổi tiệc sau khi tốt nghiệp, Giang Đồ cũng không xuất hiện, rất nhiều người đều tiếc nuối cho cậu, vốn dĩ chuẩn bị trở thành Thủ khoa của tỉnh nhưng bây giờ chắc chắn là không thể. Có bạn học nói: “Nếu như lúc trước Giang Đồ tham gia cuộc thi Vật lý thì tốt rồi, được tuyển thằng vào Đại học Thanh Hoa, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Đây đều là vận mệnh quyết định cả, có người nói vậy.

Chúc Tinh Dao không muốn nghe những bàn luận kia, cô đeo túi xách nhỏ, cúi đầu đi ra khỏi phòng VIP.

Cô khai giảng vào tháng 10, nhưng qua hai ngày nữa cô sẽ rời đi, bởi vì đã là sinh viên nộp đơn vào học viện Nghệ thuật Berlin, trước khi nhập học đều phải học một khóa tiếng Đức trong ba tháng tại Học viện Ngôn ngữ Hartnax Berlin mới có thể bắt đầu vào học chính thức.

Mọi người nói muốn tới sân bay tiễn cô.

Chúc Tinh Dao đứng trang điểm trong phòng vệ sinh, lúc rửa tay cô ngẩn ngơ cả người, một lát sau, cô chạy ra khỏi KTV. Cô có một loại cảm giác, cô cảm nhận được Giang Đồ sẽ không ra sân bay tiễn cô.

Nửa giờ sau, cô đứng bên ngoài bức tường gạch đỏ gọi điện thoại cho Giang Đồ, cuộc gọi rất lâu mới được kết nối.

Đầu bên kia yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói: “Giang Đồ, tớ ở bên ngoài tường gạch đỏ, cậu có thể ra đây một lát được không?”

Im lặng trong vài giây, đầu bên kia nói, “Ở bên ngoài chờ tớ.”

Chẳng mấy chốc, một cậu thiếu niên cao gầy bước ra khỏi đầu ngõ tối đen như mực, cậu mặc áo thun cùng quần thể thao màu đen, đi đến trước mặt của cô, cậu không đeo kính, đôi mắt đen láy, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Bữa tiệc kết thúc sớm vậy sao?”

Chúc Tinh Dao nhìn thấy trên đầu cậu còn dán băng gạc, vết thương trên mặt chưa lành, không có cảm giác chật vật, chẳng qua thoạt nhìn cả người càng lạnh lùng càng kiên cường. Khóe miệng cô mím chặt, còn rất khó chịu, cô lắc đầu: “Vẫn chưa, tớ chỉ là muốn đến thăm cậu.” Cô rũ mi mắt, “Hai ngày nữa tớ phải đi rồi.”

Giang Đồ nhìn thiếu nữ trước mặt, cậu thấp giọng nói, “Tớ biết.”

Chúc Tinh Dao nắm lấy dây túi xách, bỗng nhiên không biết nói gì, cô muốn hỏi cậu có phải rất buồn đúng không, muốn hỏi cậu dự định thế nào… Cuối cùng cái gì cũng không hỏi, cô ngẩng đầu hỏi: “Kính của cậu hỏng rồi sao?”

Giang Đồ nói: “Hỏng rồi, bị bánh xe nghiền nát.”

Chúc Tinh Dao muốn hỏi cậu vì sao lại bị đυ.ng xe, đôi môi giật giật, nhịn xuống.

Cô mỉm cười: “Tớ đi chọn kính với cậu nhé.”

10 phút sau.

Bọn họ đứng trong cửa hàng mắt kính giá cả ổn định đó, đã sắp 10 giờ, ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa, thấy bọn họ vào cửa lập tức chào hỏi nồng nhiệt: “Mua kính hả, vào đây xem đi.”

Giang Đồ mặt không thay đổi đứng trước quầy, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu, khuỷu tay chống lên mặt tủ, cúi đầu chọn khung kính. Ngón tay trắng nhỏ của cô lướt qua trên quầy, cuối cùng chỉ vào khung kính viền vàng.

Da của cậu rất trắng, hai năm nay đường nét của cậu càng sắc sảo, khí chất cùng dáng dấp cũng thiên về đàn ông hơn, đeo kiểu gọng kính này hẳn là rất đẹp lại còn phong độ nữa.

Giang Đồ xem thoáng qua giá giọng kính là 330 tệ, cậu nhìn về phía Chúc Tinh Dao, “Cậu chờ tớ một lúc.” Cậu xoay người rời đi, Chúc Tinh Dao ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, cô có chút mơ màng đi theo ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng của cậu.

Giang Đồ đang đứng trước máy ATM, nhìn vào số dư trong thẻ, cậu rút hết toàn bộ 600 tệ. Khi cậu đi ngang qua quảng trường, thấy người bán kẹo bông, cậu nheo mắt lại, đi qua mua một chùm kẹo bông màu hồng.

Chúc Tinh Dao đứng ở cửa hàng chờ cậu, Giang Đồ đi tới, cô mở to hai mắt nhìn kẹo bông trên tay cậu. Cậu đưa kẹo bông qua, bình tĩnh nói: “Thuận tay mua.”

Chúc Tinh Dao có hơi ngạc nhiên, cô nhận lấy kẹo bông, ngẩng đầu nhìn cậu. Giang Đồ xoay người đi vào cửa hàng kính mắt, cô vội vàng đi theo, nghe thấy cậu trực tiếp nói số độ, gấp rút nói: “Nên đo mắt đã, đó là độ cận của lớp 10 rồi…”

Ông chủ cũng cười nói: “Đúng vậy, mua kính làm sao có thể không đo lại, nghe theo bạn gái cậu đi.”

Giang Đồ dừng lại, lạnh nhạt nói: “Không phải bạn gái, là bạn học ạ.”

Ông chủ ngượng ngùng mỉm cười, nói hiểu lầm rồi, còn tưởng rằng là bạn gái chứ, Chúc Tinh Dao cầm kẹo bông, mím môi dưới, cúi đầu cắn một miếng kẹo bông, nhỏ giọng nói: “Ngọt thật đấy.”

Giang Đồ nhìn cô, nội tâm chua xót, cậu xoay người cùng ông chủ đi đo thị lực.

Thị lực của Giang Đồ được duy trì rất tốt, hai bên mắt đều là 3,5 độ, mắt kính được cắt rất nhanh. Cậu đeo kính lên, Chúc Tinh Dao đã ăn hết một nửa kẹo bông, cô nhìn cậu, hé miệng cười: “Khá giống mấy tên cặn bã hiền lành trong phim, cực kỳ đẹp trai.” Bởi vì vết thương trên mặt nên còn mang theo vài phần gợi cảm.

Giang Đồ cười nhẹ, cậu cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Hai người đi ra khỏi cửa hàng kính mắt, cảnh tượng xung vẫn quanh giống như hai năm trước, Chúc Tinh Dao cố gắng ăn hết kẹo bông, bẻ gãy que tăm, ném vào thùng rác. Giang Đồ quay đầu lại, ánh mắt dừng lại nốt ruồi nho nhỏ trên cánh mũi cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn muốn đi đâu nữa không?”

Chúc Tinh Dao đứng bên cạnh thùng rác, vẫn chưa trả lời, điện thoại di động vang lên.

Lê Tây Tây gọi điện hỏi cô: “Cậu chạy đi đâu rồi? Tớ cùng Hứa Hướng Dương đi sang gian phòng bên cạnh tám chuyện một lát đến khi quay lại đã không nhìn thấy cậu đâu nữa.”

“Tớ đã ra ngoài rồi.” Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ nói.

“Cậu trở về rồi sao?”

Lê Tây Tây nói rất lớn, bên kia quá ồn ào.

Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, cô nói: “Tớ ở gần ngõ Hà Tây, đợi lát nữa tớ sẽ quay lại.”

“Cậu nói cái gì?” Lê Tây Tây vẫn đang hét lên, “Cậu về rồi à? Tớ không nghe rõ, Lục Tễ vừa mới đến tìm cậu!”

Bên kia rất ồn, Chúc Tinh Dao nghe thấy có người hô “Lê Tây Tây, đến bài hát cậu chọn rồi kìa, Lê Tây Tây vội vàng đáp “Tớ lập tức tới đây, không được cắt bài đấy”, rồi nói vào điện thoại: “Tinh Tinh tớ cúp máy nha, ngày mai liên lạc.”

Cúp điện thoại, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không đến buổi tụ tập của lớp sao? Sau này mọi người sẽ rất khó gặp mặt.”

Trên mặt Giang Đồ không cảm xúc nói: “Không có khác biệt lắm, vốn dĩ tớ cũng không thân thiết với mọi người.”

Chúc Tinh Dao không cách nào phản bác, tính cách của cậu quá lạnh nhạt, trong lớp ngoại trừ cô và Lê Tây Tây còn có Đinh Hạng, có thể tính thêm cả Hứa Hướng Dương sẽ không còn ai qua lại với cậu. Cô bỗng nhiên khó chịu, với tính tình này của cậu sau khi lên đại học liệu có bạn bè không? Cô nhìn cậu: “Ngày mốt tớ đi, cậu có thể tới tiễn tớ được không?”

Nếu như tối nay cô không đến tìm cậu, Giang Đồ sẽ không đi.

Cậu cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, gật đầu: “Sẽ.”

Nếu cậu muốn tớ đi, tớ sẽ đi.

Hai người không nói gì nữa, đều mất tập trung, lúc đi ra quảng trường nhỏ, chân Chúc Tinh Dao đột nhiên bị vấp suýt nữa ngã xuống.

Giang Đồ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô, kéo người cô trở lại.

Chúc Tinh Dao đυ.ng vào người cậu, tim đột nhiên đập thình thịch, Giang Đồ cúi đầu nhìn về phía đồ vật mà cô vấp phải, cô theo tầm mắt của cậu nhìn sang.

Là người máy cỡ nhỏ.

Có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi từ bên cạnh bước nhanh tới, anh ta ôm người máy lên, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Phía sau anh ta còn có hai người đi cùng, ngồi trên bậc thềm bồn hoa, bên cạnh có mấy chai bia, thoạt nhìn có chút suy sụp.

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên mặt Chúc Tinh Dao: “Thật xin lỗi, em không sao chứ?”

Lúc này, Giang Đồ nhẹ nhàng buông tay Chúc Tinh Dao, lặng lẽ dịch ra xa một chút.

Chúc Tinh Dao mím môi, nói với người đàn ông: “Không sao ạ.”

Người đàn ông ôm người máy, mỉm cười nhìn bọn họ: “Công ty chúng tôi đang bắt đầu kinh doanh, đây là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, em có hứng thú đến kiểm tra giúp tôi được không?”

Cho nên, người máy này là cố ý đυ.ng vào sao? Chỉ để bọn họ giúp kiểm tra sản phẩm thôi sao? Chúc Tinh Dao do dự nhìn Giang Đồ.

Giang Đồ hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Tay người đàn ông sờ vào thân người máy, có lẽ đang bật công tắc nào đó, Chúc Tinh Dao hiếu kỳ nhìn nó, nhưng thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, anh ta lúng túng nói: “Hình như hết điện rồi.”

Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt, “Vậy chúng em đi đây.”

Cô và Giang Đồ vừa bước hai bước, người đàn ông hơi lớn tuổi ngồi trên bật thềm đứng dậy, tay cầm một cái túi, lại ôm lấy người máy từ trong tay người đồng nghiệp, nhét vào tay Chúc Tinh Dao, cười cười: “Cô bé, tặng cho cháu, về nhà sạc điện là có thể chơi được ngay.”

Chúc Tinh Dao “A” một tiếng, người đàn ông kia vẫy tay một cái, cùng hai người khác rời đi.

Cô ôm người máy nhìn bóng lưng của bọn họ, ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Giang Đồ. Trên mặt Giang Đồ vẫn không có cảm xúc, thấp giọng nói: “Có thể là một sản phẩm thất bại, nếu không muốn thì vứt nó đi.”

Một sản phẩm thất bại của một công ty mới khởi nghiệp?

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tớ cầm về xem thử.”

Giang Đồ gật đầu một cái, đi đến ven đường chặn lại một chiếc taxi, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Tớ đưa cậu về.”

Không phải vừa rồi hỏi cô còn muốn đi đâu nữa sao? Chúc Tinh Dao nhìn cậu, không hiểu sao có chút mất mát ôm người máy bước qua, chui vào xe, dịch về phía trong. Giang Đồ ngồi vào, đóng cửa xe lại, nói với tài xế: “Đến biệt thự Tinh Uyển ạ.”

Chiếc xe đi qua bức tường gạch đỏ của ngõ Hà Tây, Chúc Tinh Dao nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại hỏi: “Ngõ Hà Tây sắp phá dỡ rồi, khi nào cậu chuyển nhà thế?

Trong buồng xe mờ tối, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Giang Đồ: “Tìm được nhà sẽ chuyển đi.”

Người tài xế là một ông chú, ông vui vẻ nói: “Cậu sống trong ngõ Hà Tây à? Vậy thì phát tài rồi, bên kia phá dỡ mỗi nhà ít nhất có thể chia được một đến hai trăm vạn, số người trong nhà nhiều hơn có thể chia đến mấy trăm vạn lận đấy, nhà cậu có bao nhiêu miệng ăn vậy?”

Giọng nói Giang Đồ rất lạnh nhạt: “Bốn người.”

Người lái xe ghen tị nói: “Vậy thì cũng được hai trăm vạn tệ nhỉ, có thể đổi sang một ngôi nhà rộng lớn, quá tốt rồi.”

Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ, nhà bọn họ không có cách nào đổi sang được căn nhà rộng lớn, số tiền đó đều để trả nợ. Cô lại nghĩ, trả hết nợ thì tốt rồi, sau này Giang Đồ không cần vất vả làm việc như vậy nữa.

Mười hai giờ đêm, Giang Đồ nhận được tin nhắn của Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao: “Đồ ca, người máy này có thể nghe tớ điều khiển đấy, xem ra không phải là sản phẩm thất bại.”



Hai ngày sau, sân bay quốc tế Giang Thành, Chúc Vân Bình cùng Đinh Du đi làm thủ tục, để lại không gian lại cho Chúc Tinh Dao và bạn bè của cô.

Giang Đồ, Lục Tễ, Lê Tây Tây, Lâm Giai Ngữ, Hứa Hướng Dương, Chu Nguyên, Đinh Hạng, bảy người đều đến, Lê Tây Tây ôm Chúc Tinh Dao không buông tay, cô khóc nói: “Hu hu, tớ không nỡ cách xa cậu đâu.”

Chúc Tinh Dao vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói: “Tớ sẽ trở về mà…”

Giang Đồ đứng ở ngoài cùng, trên mặt không có cảm xúc gì, trầm mặc nhìn cô.

Hứa Hướng Dương kéo Lê Tây Tây qua, trực tiếp lấy tay lau nước mắt của cô, có phần thô lỗ.

Chia tay lúc nào cũng đau buồn, ánh mắt Chúc Tinh Dao cũng đỏ lên, Lục Tễ rút tay ra khỏi túi quần, cậu đi đến phía trước, bỗng nhiên cúi người ôm lấy Chúc Tinh Dao, cậu ôm chặt hơn một chút, Chúc Tinh Dao hơi sững sờ. Lục Tễ nhanh chóng buông cô ra, cúi đầu cười cười: “Phải gần nửa năm không gặp, ôm một lúc.”

Lâm Giai Ngữ chớp mắt nhìn Lục Tễ, chờ Lục Tễ lui ra, cô đi qua ôm lấy Chúc Tinh Dao: “Đúng vậy, phải rất lâu không gặp, tớ cũng muốn ôm một lát.” Cô ấy ôm xong còn quay đầu hỏi, “Các cậu không ôm một cái à?”

Đinh Hạng gãi gãi đầu: “Nữ thần, tớ cũng có thể ôm một cái được không?”

Vốn là bầu không khí có chút buồn phiền, mọi người bị một câu này của cậu ta chọc bật cười.

Chúc Tinh Dao cười: “Được.”

Thế là, Đinh Hạng, Chu Nguyên, Hứa Hướng Dương lần lượt đi lên nhẹ nhàng ôm lấy Chúc Tinh Dao, tay để trên lưng cô lên, một cái ôm chia tay hết sức đơn thuần.

Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Giang Đồ đang đứng ở ngoài cùng.

Lúc này Chúc Vân Bình và Đinh Du trở về, bọn họ đã làm xong thủ tục, bọn họ đứng bên cạnh Chúc Tinh Dao, nhìn thấy ánh mắt mấy đứa nhỏ đều đỏ hoe, Đinh Du nhẹ nhàng cười nói: “Cũng không phải là không trở về nữa đâu, chờ đến kỳ nghỉ, mời các cháu đến nhà cô chú chơi nhé.”

Chúc Vân Bình xoa xoa đầu Chúc Tinh Dao, cúi đầu nói: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Chúc Tinh Dao xinh đẹp như vậy, bố mẹ cô đương nhiên cũng đẹp, một nhà ba người đứng cùng một chỗ, bất kể là khí chất hay là ngoại hình đều vô cùng đẹp mắt. Giang Đồ nhớ tới người cha cờ bạc của mình đã lấy hết tất cả mọi thứ đi đánh bài, một người mẹ nhu nhược, em trai nhỏ tuổi nghịch ngợm, còn nợ nần chồng chất. Cuộc đời của cậu chính là một bãi bùn, mà cô sinh ra trong một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ, cô được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, đơn thuần lương thiện, không ưu phiền không đau khổ.

Ngăn cách giữa hai người, là vực sâu mà cậu không thể vượt qua được.

Chúc Tinh Dao cắn môi nhìn về phía Giang Đồ, cậu còn chưa ôm tạm biệt với cô.

Giang Đồ nhìn Chúc Tinh Dao, cậu sải bước đi tới, khi Chúc Tinh Dao ngẩng đầu lên, cậu tiến lên đưa tay ra ôm lấy bờ vai của cô, Chúc Tinh Dao bị cậu ôm dẫn lên phía trước hai bước nhỏ, chạm vào l0ng nguc của cậu. Cậu dùng hết lực ôm cô, dùng sức đến nỗi Chúc Tinh Dao không thở được. Cằm Giang Đồ vùi vào tóc cô, ngửi thấy mùi thơm từ mái tóc và trên người cô, yết hầu cậu lăn lên lăn xuống, gắng sức nuốt xuống. Cậu thì thầm vào tai cô: “Chúc Tinh Dao, tạm biệt.”

Viền mắt Chúc Tinh Dao nóng lên, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.

Giang Đồ buông Chúc Tinh Dao ra, cậu xoay người rời đi.

Một đám người bước ra khỏi sân bay, Giang Đồ đi ở phía trước, cậu đi rất nhanh, Lâm Giai Ngữ chạy chậm theo phía sau cậu: “Giang Đồ, chúng ta đi xe buýt đi.”

Lục Tễ cùng đám người Hứa Hướng Dương muốn bắt taxi quay về, cậu ta thấy Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đi tới điểm chờ xe buýt, Chu Nguyên đã mở cửa xe, quay đầu nhìn thấy Lục Tễ đang đi về phía Lâm Giai Ngữ, cậu ta hô lên: “Này, cậu đi đâu đấy?”

Lục Tễ không trả lời, cậu ta bước nhanh đến phía sau Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ, cậu ta lạnh lùng gọi: “Giang Đồ.”

Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ quay đầu lại, Giang Đồ lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Lục Tễ cau mày nói, “Nếu cậu không dám theo đuổi thì cũng đừng âm thầm đâm chọc trêu đùa.”

Giang Đồ híp mắt lại, không lên tiếng.

Lục Tễ nhìn cậu như vậy, bỗng nhiên tức giận, cậu ta cười lạnh: “Tôi và Chúc Tinh Dao chưa từng nói lời chia tay, chúng tôi vẫn còn đang ở bên nhau.”

Giang Đồ trầm mặc, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi, cậu lập tức lên xe buýt. Lâm Giai Ngữ đứng tại chỗ, cắn môi nhìn Lục Tễ, rất nhanh xoay người chạy tới, đi theo lên xe buýt.

Gương mặt Lục Tễ tối sầm quay về, lên xe taxi.

Chu Nguyên hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Lục Tễ bực bội nói: “Không có gì.”

Trên máy bay, Chúc Tinh Dao nhìn chằm chằm đường băng ngoài cửa sổ, cô rủ lông mi đang long lánh ánh nước, xem ra rất đau buồn. Chúc Vân Bình xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Tinh Tinh, con người càng trưởng thành thì đối diện với sự chia ly ngày nhiều, có vô số trình tự trong xã hội này, có một số người sẽ dần dần xa cách, nếu có duyên phận, sau này sẽ gặp lại nhau.”



Cuối tháng 6, Giang Đồ nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học H, cậu ép buộc Giang Cẩm Huy và Thư Nhàn ly hôn, Giang Cẩm Huy chỉ vào Thư Nhàn và Giang Đồ nói: “Ly hôn cũng vô dụng, bà là vợ trước trên danh nghĩa của tôi, mày là con trai của tao, bọn mày nghĩ rằng đám đòi nợ kia sẽ không tìm thấy bọn mày nữa sao?”

Đầu tháng 7, Giang Đồ và Thư Nhàn dẫn theo Giang Lộ mười ba tuổi rời khỏi ngõ Hà Tây, bọn họ chuyển đến một căn nhà còn cũ nát hơn so với ngõ Hà Tây.

Đầu tháng 8, Lâm Giai Ngữ cùng bố mẹ cô dọn ra khỏi ngõ Hà Tây, chuyển vào căn nhà mới mua của bọn họ, bố Lâm sau lưng mẹ Lâm, lén lút nhét mười lăm vạn tệ cho Giang Đồ. Giang Đồ thế nào cũng không chịu nhận, bố Lâm vỗ vai Giang Đồ thở dài: “Chú chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi, cháu cầm tiền trả nợ cho bên Trần Nghị trước đi, nếu không tháng sau cháu đi học đại học, mẹ cháu và Tiểu Lộ làm sao bây giờ? Bọn họ đánh không lại, cũng không ai gánh vác cho bọn họ. Cháu là đứa trẻ chú nhìn từ nhỏ đến lúc lớn lên, chú nhìn mà mặc kệ thì lương tâm áy náy lắm, còn tiền à, sau này cháu tốt nghiệp kiếm tiền rồi trả lại cho chú… Cố gắng học hành cho thật giỏi, biết không?”

Hốc mắt Giang Đồ đỏ lên, trầm mặc một lát, cậu nói: “Cảm ơn chú Lâm.”

Mấy tháng đó, là những tháng ngày tối tăm gian nan nhất trong cuộc đời Giang Đồ.

Giang Đồ và Chúc Tinh Dao tựa như hai đường thẳng song song, cậu liều mạng để giao nhau, rồi không cam lòng mà dừng lại, hai đường dần dần song song trở lại.

HẾT CHƯƠNG 40.
« Chương TrướcChương Tiếp »