Chương 32

“Tớ nha!”

“Còn tớ nữa!”

“Tớ tớ tớ! Lê Tây Tây cậu không cần lo lắng đâu, rất nhiều người muốn ngồi cùng bàn với Chúc Tinh Dao lắm đó.”

Không biết là ai cầm đầu, một đám nam sinh cùng nhau ồn ào hô lên, Lê Tây Tây lập tức quay đầu giận dữ quát: “Các cậu đừng có hòng mơ tưởng, tớ còn ở đây một ngày, các cậu cũng đừng nghĩ đến việc dụ dỗ Tinh Tinh của chúng ta!”

Chúc Tinh Dao đánh cô một cái: “Đừng dùng từ linh tinh!”

Đinh Hạng cười hì hì: “Vậy tớ thì sao?”

Lê Tây Tây lườm một cái: “Cậu cũng không được, ai tớ cũng không yên tâm.” Cô ngừng giây lát rồi lại liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Giang Đồ đang cúi đầu gọt bút chì: “Ngoại trừ Đồ ca, chỉ có Đồ ca mới an toàn.”

Chúc Tinh Dao ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Giang Đồ.

Giang Đồ để dao gọt xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với tớ sao?”

Chúc Tinh Dao dừng một chút, mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải…” Nhưng mà Lê Tây Tây nói rất đúng, cảm giác Giang Đồ mang đến cho người khác chính là sự lạnh nhạt, còn có chút quái gở, nhưng vẫn không thể giải thích được tại sao lại khiến cho người khác dễ dàng tín nhiệm và cảm thấy an toàn.

Nếu như ngồi cùng bàn với cậu, Chúc Tinh Dao sẽ không bài xích một chút nào.

Giang Đồ cụp mắt xuống, che giấu đi sự mất mát, không nói gì thêm nữa, kéo tờ giấy nháp mà cô đang giữ, tiếp tục giảng đề cho cô.

Sóng gió của việc đổi chỗ ngồi cứ như thế mà trôi qua, kỳ thi giữa kỳ đúng hạn mà tới, bởi vì thành tích kỳ thi liên quan đến việc chung thân đại sự của giáo viên chủ nhiệm lớp nên ai nấy đều cảm thấy căng thẳng, nghe tin bài kiểm tra đã chấm xong các học sinh đều chạy ngay đến văn phòng.

Tạ Á và Tào Thư Tuấn vừa mới họp chủ nhiệm quay về đã nhìn thấy cửa văn phòng bị học sinh lớp 1, lớp 2 vây kín, cô cau mày gọi: “Các em làm gì ở đây?”

Một nhóm học sinh quay lại, nhìn thấy bọn họ cười cười, từng người từng người đứng thẳng lên, đồng loạt lắc đầu: “Không có gì ạ, không có gì ạ….”

Vừa nhìn đã biết không giống không có gì!

Tạ Á đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Vậy các em vây kín chỗ này làm gì?”

“Dạ muốn xem điểm…”

Ấn đường Tào Thư Tuấn giật một cái, ho khan nói: “Tất cả trở về lớp học đi, bài thi chờ các thầy cô chủ nhiệm lên lớp sẽ phát xuống.”

Một đám học sinh tụ tập góp vui bị đuổi đi, Tạ Á vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mấy giáo viên vừa ngồi xuống, ở cửa sổ bên kia, Chu Nguyên đột nhiên thò đầu lên, hô to: “Cô Tạ cô yên tâm, nếu cô không muốn đi ăn với thầy Tào, cả lớp chúng em sẽ che chở cho cô!”

Tạ Á: “…”

Tào Thư Tuấn: “…”

Chu Nguyên hét xong thì chuồn ngay, Hứa Hướng Dương ở phía sau đạp cậu ta một cước: “Cậu có bệnh à!”

Chu Nguyên phủi bụi trên mông, quay đầu lại nói: “Chúng ta bây giờ không chung một lớp, tình cảm anh em cái gì đấy, tạm thời rạn nứt.”

Tuy rằng Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây không tới bao vây văn phòng mà đứng chờ dưới bóng cây bên cạnh, nghe được lời của Chu Nguyên, Lê Tây Tây trợn mắt: “Lỡ như cô Tạ muốn đi ăn cùng với lão Tào nhưng vì giữ thể diện nên mới chưa đồng ý, sao lớp 2 các cậu không hiểu chuyện vậy? Chuyện này liên quan đến việc chung thân đại sự của cô chủ nhiệm của các cậu đấy!”

Bên cạnh, Trương Thịnh cà lơ phất phơ cười tiếp lời: “Đúng vậy, cô Tạ cũng sắp 32 tuổi rồi nhỉ? Cũng không thấy có người theo đuổi cô ấy, lão Tào nhỏ hơn cô ấy ba bốn tuổi, dáng dấp cũng dễ nhìn, cô Tạ có gì không hài lòng? Cẩn thận sau này già rồi không ai thèm lấy.”

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu ta, cau mày nói: “32 tuổi thì sao? Cô ấy có lấy chồng hay không cũng là chuyện của cô ấy, con người đều sẽ già đi, cậu lấy tuổi tác của giáo viên ra để cười nhạo, có phải hơi quá đáng không?”

Kể từ sau chuyện ngoài ý muốn ở Đại hội Thể Thao của trường, Trương Thịnh cũng biết xấu hổ khi nói nhiều trước mặt Chúc Tinh Dao, lúc này sắc mặt trướng thành màu gan heo.

Lê Tây Tây lắc đầu thở dài: “Bỏ đi, chúng ta quay về thôi.”

Có một số người nói chuyện vẫn cứ như vậy, thực sự đừng hy vọng cậu ta có thể sửa đổi.

Chúc Tinh Dao gật đầu, cùng Lê Tây Tây trở về lớp học.

Trương Thịnh đứng ở nơi đó bực bội một lúc, đạp một cước vào thân cây, mắng một câu: “Mẹ kiếp!”

Tào Minh vỗ vỗ vai cậu ta, thông cảm an ủi vài câu: “Quên đi quên đi, đừng so đo với con gái làm gì.”



Trong văn phòng làm việc, học sinh ngoài cửa đã đi hết, Tạ Á mới quay đầu nhìn Tào Thư Tuấn, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Các giáo viên khác che miệng cười, ám muội nháy mắt với hai người bọn: “Cô Tạ cô vẫn chưa biết sao? Lớp 1 và lớp 2 đang đánh cược đấy! Nói rằng kỳ thi này điểm trung bình của lớp 1 nếu có thể vượt qua lớp 2 thì cô sẽ đồng ý làm bạn gái của thầy Tào.”

Tạ Á: “…”

Cô trợn mắt há miệng nhìn về phía Tào Thư Tuấn, quả thực không thể tin được người này có thể làm càn tới trình độ như thế, mặt Tào Thư Tuấn cũng đỏ lên, anh ho một tiếng: “Không phải làm bạn gái, là đi ăn cùng với tôi.” Anh dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Nếu như cô… đồng ý làm bạn gái, vậy thì càng tốt.”

Tạ Á: “…”

Gương mặt của cô đột nhiên nóng lên, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 này, quả thật là người vô liêm sỉ mà.

Mấy giáo viên cố ý trêu đùa: “Đúng vậy, dứt khoác đồng ý làm bạn gái đi.”

Tào Thư Tuấn: “Được không?”

Tai Tạ Á đỏ lên, rõ ràng đã là người 31 tuổi rồi, vậy mà giống như cô gái nhỏ bỗng nhiên xấu hổ, cô cắn răng: “Dù sao lớp 1 cũng không thi qua được lớp 2 đâu.”

Không biết câu nói này truyền ra ngoài như thế nào, trên hành lang, hai lớp lại vùng lên, học sinh lớp 2 nói: “Cô Tạ nói đúng, dù sao lớp các cậu vẫn luôn đứng cuối bảng, lần nào điểm trung bình của lớp chúng tôi đều đứng nhất, còn sợ các cậu sao?”

Đinh Ngõ dựa vào lan can kêu: “Vì hạnh phúc của hai giáo viên chủ nhiệm, lớp các cậu thả nước(*) một chút có được không?”

*Thả nước (放水):nhường hoặc nương tay.

Lục Tễ nghiêng đầu cười: “Thả nước như nào? Đi vệ sinh xả sao?”

Hứa Hướng Dương cười: “Đệch!”

Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đi ngang qua, ánh mắt Lục Tễ hướng vể Chúc Tinh Dao, ho khan một tiếng, hai cô gái nhỏ tươi cười đi vào lớp học. Đến buổi chiều, điểm trung bình kỳ thi giữa kỳ phát xuống, lớp 2 yên vị đứng thứ nhất, lớp 1 đứng thứ hai từ dưới lên, khoảnh khắc biết được thành tích, Hứa Hướng Dương thở dài: “Thôi xong, không có cuộc hẹn nào của lão Tào cùng với bạn gái rồi.”

Lê Tây Tây quay đầu nói: “Vẫn còn có kỳ thi tháng và thi cuối kỳ nữa mà.”

Hứa Hướng Dương nhìn cô: “Tớ nói này Lê Tây Tây, do cậu kéo chân sau đấy, bảo cậu qua ngồi cùng bàn với tớ để tớ bổ túc cho mà cậu không muốn, nếu như điểm trung bình thi Vật lý và Toán của cậu hơn 20 điểm nữa, nói không chừng điểm trung bình sẽ tăng lên.”

Đinh Hạng quay đầu nói: “Lớp trưởng, tại sao cậu lại nhất định muốn ngồi cùng bàn với Lê Tây Tây thế?”

Có nam sinh ồn ào: “Đúng đó! Tại sao thế?”

Lại có người cười: “Cậu thích cậu ấy đúng không?”

Mọi người xung quanh bật cười, đều quay lại xem kịch.

Lê Tây Tây: “…”

Vành tai cô nóng lên, vội vàng giải thích: “Các cậu đừng nói hưu nói vượn! Ai thích cậu ta chứ!”

Hứa Hướng Dương chậc chậc một tiếng: “Lê Tây Tây, đừng nói lung tung, sau này lại vả mặt đấy.” Cậu nói xong rồi nhìn mọi người, cười: “Các cậu đừng nói nhảm nữa, tớ đây là vì điểm trung bình của lớp mà thôi.”

Mọi người cười ha hả, Lê Tây Tây tự cảm thấy da mặt cô dày như tường thành, lúc này mặt cũng đỏ lên, cô quay lại, nói thầm với Chúc Tinh Dao: “Hứa Hướng Dương bị gì vậy? Tại sao trước kia không phát hiện cậu ta vô lại như thế…”

Chúc Tinh Dao nhìn cô, chớp mắt: “Vậy cậu có muốn ngồi cùng bàn với cậu ta không?”

Lê Tây Tây do dự một chút, liền nói: “Không muốn.”

Chúc Tinh Dao vạch trần cô: “Tớ thấy hình như cậu rất muốn thì phải, nếu cậu muốn chuyển, vậy thì đi đi, tớ cùng bàn với ai cũng được. Hứa Hướng Dương nói rất đúng, cậu ta có nhiều thời gian, có thể bổ túc cho cậu là một chuyện tốt.”

Lê Tây Tây có hơi khó chịu, cô và Chúc Tinh Dao ngồi cùng bàn gần hai năm, đột nhiên chuyển đi, luôn cảm thấy bản thân mình trọng sắc khinh bạn… Cô hừ một tiếng: “Không cần đâu, cậu và Đồ ca cũng có thể giảng bài cho tớ mà, làm gì phải cần đến cậu ta chứ.” Suy nghĩ một chút, nhỏ giọng bổ sung: “Nếu như thi cuối kỳ, chúng ta không vượt qua lớp 2, vậy thì… hơn nữa, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc lão Tào theo đuổi vợ có phải hay không?”

Chúc Tinh Dao không lật tẩy cô, phối hợp nói: “Đúng đúng đúng.”

Lê Tây Tây đỏ mặt, đẩy cô: “Cậu đừng cười nữa!”

Tiết sinh hoạt lớp, chính sách vòng vo của Tào Thư Tuấn lại xuất hiện, anh cười nói: “Các em cố lên, điểm trung bình thi cuối kỳ nếu có thể vượt qua lớp 2, cô Tạ các em đã hứa sẽ làm bạn gái của thầy rồi, có thể thành công hay không đều dựa vào các em đấy.”

Phía dưới thêm một trận “wow” nữa, tất cả mọi người cười ha ha.

Hứa Hướng Dương làm lớp trưởng, đảm bảo nói: “Lão Tào thầy yên tâm, em giúp thầy giám sát các cậu ấy.”

Từ sau kỳ thi giữa kỳ, lớp 1 và lớp 2 nâng cấp đối đầu với nhau, tinh thần học tập của hai lớp hăng hái hơn trước. Vốn dĩ chủ nhiệm Lưu còn muốn mắng Tào Thư Tuấn vài câu, nói anh làm thầy giáo mà làm việc không đàng hoàng, vừa nhìn điệu bộ của hai lớp, lại lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, tôi đã thấy các em ấy học hành rất chăm chỉ, việc này qua rồi thì thôi, lần sau đừng có làm càn như vậy nữa! Nhưng… Tiểu Tạ này, Tiểu Tào rất tốt, cô đang do dự điều gì vậy?”

Tào Thư Tuấn cười cười, Tạ Á trừng mắt nhìn anh một cái.

Buổi sáng nọ, Chúc Tinh Dao nhìn thấy Đinh Hạng còn đang chép bài tập về nhà, nhịn không được nhỏ giọng: “Đồ ca, cậu đừng cho cậu ấy chép bài tập nữa, để cậu ấy tự mình làm đến lúc thi còn thêm được vài điểm, bằng không thầy Tào sẽ không theo đuổi được bạn gái đâu.”

Thời tiết đã nóng lên, học sinh đều thay đồng phục mùa hè, cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn của Chúc Tinh Dao đặt trước bàn Giang Đồ, ánh mắt của cậu từ cánh tay chuyển lên gương mặt cô, nói một câu: “Ừm.” Cậu đưa tay rút vở bài tập ở trước mặt Đinh Hạng.

Đinh Hạng: “…”

Cậu ta sững sờ nhìn Giang Đồ, vẻ mặt đau khổ nói: “Đồ ca, không phải chứ?”

Sắc mặt Giang Đồ không chút thay đổi nói: “Chúc Tinh Dao nói đúng, cậu nên tự mình cố gắng, cho dù không phải thẩy chủ nhiệm, nhưng thi cuối kỳ liên quan đến việc chỉnh lý lại lớp học, nếu cậu không muốn bị chuyển sang lớp bình thường thì lo làm nhiều bài tập hơn đi.”

Từ trước đến nay cậu luôn lãnh đạm, còn có chút quái gỡ, không thích quản chuyện người khác, nhưng thỉnh thoảng tâm tình sẽ mềm lòng, ví dụ như bây giờ.

Chúc Tinh Dao nhìn cậu, mỉm cười: “Đồ ca nói đúng đấy.”

Cô xoay người ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Đồ nhìn gò má của cô, nếu như cậu và cô cũng có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, thi cử đứng thứ nhất, hoặc là cậu giành được suất cử đi học trong cuộc thi Vật lý thì có thể kề vai sát cánh với cô hoặc chiến thắng được cô.

Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Thế nhưng, hiện thực luôn tàn nhẫn.

Ngày 12 tháng 5 năm 2008 Vấn Xuyên xảy ra động đất, các tòa nhà cao tầng Giang Thành cũng cảm nhận được rung chấn, Chúc Tinh Dao đang đi học nhận được điện thoại của Chúc Vân Bình, ông ấy đã từ văn phòng chạy xuống lầu, lập tức gọi điện thoại cho con gái.

Chúc Tinh Dao chạy đến hành lang lớp học nghe điện thoại, cô có chút mơ hồ: “Con không sao.”

Chẳng bao lâu, toàn bộ trường học trở nên hỗn loạn, bởi vì lần lượt có người nhận được điện thoại của phụ huynh hoặc người thân, có người khóc rống lên, nói bố tôi ở bên kia không liên lạc được…

Trong hai ngày đó, mỗi khi xem hay đọc tin cứu trợ thiên tai ai nấy đều trầm mặc, hai mắt Đinh Hạng đỏ hoe nói: “Vốn dĩ tớ chẳng có ước mơ gì nhưng sau này sẽ đi lính, làm lính rất đẹp trai, rất ngầu.”

Giang Đồ nhìn cậu ta một cái, nói: “Rất đẹp trai, cố lên.”

Đinh Hạng ngẩn người, nói: “Đồ ca, hình như đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu nói người khác cố lên.”

Sau đó, trường học tổ chức quyên góp, Giang Đồ từ trong túi quần lấy ra 500 tệ nhét vào, lúc Hứa Hướng Dương ghi vào sổ, có hơi ngạc nhiên, Trương Thịnh nhìn thấy, nói một câu: “Giang Đồ, cậu không cần quyên góp nhiều như vậy? Chính cậu cũng sắp nghèo đến nỗi cần phải nhận tiền quyên góp của người ta kia mà, đừng có giả bộ hào phóng…”

Giang Đồ quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh như băng: “Cậu nói tiếng người đấy à?”

Những người khác cũng nhìn về phía Trương Thịnh, Trương Thịnh đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi, đặc biệt nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt Chúc Tinh Dao, cậu ta đẩy người bên cạnh ra, bước nhanh ra khỏi lớp học. Chúc Tinh Dao và Hạ Cẩn đều quyên góp một khoản tiền rất lớn, Hạ Cẩn nhìn thấy số tiền Chúc Tinh Dao quyên góp dường như muốn phân cao thấp lại bỏ thêm một khoản nữa.

Quay về chỗ ngồi.

Lê Tây Tây nhỏ giọng với Chúc Tinh Dao: “Có đôi khi cảm thấy Đồ ca ngầu thật, thật đẹp trai.”

Chúc Tinh Dao gật đầu: “Đúng vậy đó.”

Cô quay đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm của Giang Đồ, cậu dựa vào ghế, ngước mắt nhìn cô, Chúc Tinh Dao mím môi, cúi đầu xoay lại, nghĩ thầm 500 tệ đối với cậu mà nói hẳn là một khoản tiền rất lớn, nhưng cậu đã quyên tặng không một chút do dự nào.

Tháng năm trôi qua, trọng tâm của mọi người dần dần chuyển sang kỳ thi cuối học kỳ.

Thi cuối kỳ được lên lịch vào ngày 5, ngày 6 tháng Bảy, một ngày trước kỳ thi, vừa vặn là thứ sáu.

Chúc Tinh Dao nhận được một bức thư tình từ bạn học J.

“Thi cuối kỳ cố lên” được viết bằng tiếng Đức.

Cô nhìn chằm chằm câu tiếng Đức kia sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên lôi kéo Lê Tây Tây, thấp giọng hỏi: “Lục Tễ biết tiếng Đức sao?” Gần đây học tiếng Đức với cô chỉ có Giang Đồ và Lê Tây Tây, Đinh Hạng đã sớm không học nữa, Lê Tây Tây thỉnh thoảng học vài câu.

Chỉ có Giang Đồ vẫn đang nghiêm túc học tập.

Lê Tây Tây cũng hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút viết giấy cho Hứa Hướng Dương, Hứa Hướng Dương trả lời: “Gần đây cậu ấy có mua mấy quyển từ điển và sách…”

Chúc Tinh Dao nhíu mày, đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn Giang Đồ, đối diện với ánh mắt đen láy của cậu, cô cảm thấy cái gì đó kỳ lạ mà không thể giải thích được. Sắp hết giờ học, quỷ tha ma bắt cô lật ra những nét chữ cậu lưu lại trên cuốn sách tiếng Đức của cô để so sánh với nhau.

Chữ Giang Đồ mạnh mẽ gọn gàng, so với nét chữ của J không giống một chút nào…

Điều đó là không thể.

Cô mím môi, đóng sách lại.

Giang Đồ ở phía sau nhìn thấy bờ vai thiếu nữ hơi sụp xuống, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Đó là lần đầu tiên Chúc Tinh Dao hoài nghi thân phận của bạn học J, cuối cùng sau khi nghe những gì Hứa Hướng Dương nói, cô từ từ loại trừ và cũng bỏ qua ý nghĩa đó.

Sinh nhật của Lê Tây Tây đúng lúc vào ngày 5/7, mọi người hẹn kết thúc kỳ thi cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cô, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, cậu cũng đi chứ?”

Giang Đồ ngẩng đầu: “Ở đâu?”

Chúc Tinh Dao hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Tây Tây nói muốn ăn thịt nướng, chính là quán thịt nướng của anh Lương, cậu ấy cũng muốn tớ kéo đàn cello nhân ngày sinh nhật của cậu ấy.”

HẾT CHƯƠNG 32.