Chương 4
Editor: Qing Yun
Anh nói: “Đừng gây chuyện ở chỗ này.”
Sáu chữ rõ ràng.
Trong không khí như có mùi thuốc lá và bạc hà hỗn tạp, rất nhạt, giống y như lúc ở trước cửa bách hóa anh Mông.
An An quay đầu lại.
Ngõ hẹp dài mà tối, bóng tối kéo dài tới tận đêm cuối, Lục Ngang tùy ý tựa người vào tường, vóc người cường tráng. Trên người anh không có một tia sáng, nhập vào một thể với bóng đêm.
Giống như thú ngủ đông chợt giật nhẹ móng vuốt.
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy.
Dáng người cao lớn mà nhẹ nhàng.
Lục Ngang đi tới.
Đi đến dưới ánh trăng, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt cương nghị lạnh nhạt của anh.
Đao Sẹo nhanh chóng cảm nhận được áp bách, gã oán giận giơ dao nhỏ, không vui nói: “Mẹ nó, mày là thằng nào?”
“Lục Ngang.”
Anh trả lời đơn giản.
Cho tới giờ, Đao Sẹo chưa từng nghe đến cái tên này, gã cười lạnh, chỉ chính mình rồi hỏi Lục Ngang: “Biết ông mày là ai không?”
“Không biết.”
“Không có hứng thú.”
Lục Ngang trả lời rõ ràng.
Đao Sẹo lập tức cảm thấy mất mặt, mặt mũi trướng đỏ bừng, gã nhe răng hung ác nói: “Mẹ nó, bớt xía mõm vào việc người khác!”
“Không muốn quản, mày làm ồn đến tao.”
Lục Ngang lười biếng đứng chỗ đó, giọng điệu vẫn đạm mạc như trước.
Giày leo núi dẫm trên mặt đất, đôi chân dài có lực, bên hông hơi rũ, hai tay cắm vào túi quần, cả người lười nhác như chẳng hề để ý.
Đàn ông nhìn đàn ông, cái nhìn ấy không lời nào diễn tả được chính xác. Tỷ như người đàn ông trước mặt này, trong xương lộ ra sự hung hãn không biết sợ. Xuyên thấu qua đôi mắt anh, thâm tâm sâu thẳm không ai nhìn rõ.
Nếu không đoán rõ được lai lịch của đối phương, Đao Sẹo do dự không dám lỗ mãng.
Lục Ngang ngước mắt, không nói lời nào, chỉ chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh trăng giăng mờ ngõ nhỏ, giày nhấc lên hạ xuống, kéo theo từng đợt tiếng vang nho. Đây là tiết tấu thuộc về anh, không ai quấy rầy. Đi qua người An An, Lục Ngang cũng không dừng lại, anh nhìn thẳng phía trước không chớp mắt. Đúng như anh nói, không có hứng thú, không muốn quản, chỉ là bị tiếng ồn làm phiền mà thôi.
Anh đi qua, cuốn theo một cơn gió. Gần đây thời tiết hơi nóng, không biết có phải Lục Ngang vừa uống trà lạnh hay không, An An ngửi thấy mùi đắng của thuốc đông y thoang thoảng trên người anh.
Suy nghĩ chợt xẹt qua đầu, An An nhanh chóng kéo lại góc áo anh.
Lục Ngang dừng lại, liếc mắt nhìn.
“Anh Ngang.” An An nói: “Không phải anh nói muốn dẫn em ra sân khấu à?” — cô không thể để anh rời đi, anh đi rồi, cô càng nguy hiểm hơn.
Lục Ngang mím môi nhìn chằm chằm An An, mặt không chút thay đổi.
An An không trốn: “Ngại đắt à?” Cô còn khích anh một câu.
Ha.
Lục Ngang bị chọc cười, anh khẽ cười ra tiếng.
Anh nâng tay, ôm lấy cổ An An. Khoác tay lên vai cô, ngón tay tùy ý buông xuống.
“Chỉ em nói nhiều.”
Lục Ngang nói một câu ra vẻ oán giận, đầu ngón tay khẽ gảy dây choker trên cổ An An, giống như tùy tiện chơi thứ gì đó trong tầm tay.
Anh ôm An An đi về phía trước.
“Chó này. Mẹ mày!” Đao Sẹo thẹn quá thành giận: “Chúng mày kết phường đùa giỡn ông đúng không?”
Lục Ngang không quay đầu lại, căn bản không thèm để ý.
An An bị anh ôm cũng không quay đầu lại, còn có phần không thở nổi. Người này nhìn cũng không cường tráng, không ngờ cánh tay có thể nặng như thế, khoác lên vai cô giống như một ngọn núi cứng rắn đè lên. Cách lớp vải đơn bạc, An An có thể cảm nhận được sự cứng rắn của cơ tay anh, còn có mạch máu lưu thông nóng hổi, giống như bàn ủi.
An An không vui khẽ cử động cổ, vừa định giãy ra bên ngoài, Lục Ngang đã buông cô ra, ấn mạnh đầu Đao Sẹo đang tiến lên đánh lén ở phía sau lên tường—
Bốp một tiếng.
Vừa nhanh vừa chuẩn lại còn ác.
Lục Ngang giận tái mặt: “Tao không muốn đánh nhau.”
Mặt mày nghiêm nghị, giọng điệu lạnh băng.
“Biết rồi biết rồi…” Đao Sẹo đau đến nhe răng trợn mắt, gật đầu liên tục, lúc này Lục Ngang mới buông tay ra: “Cút!”
Đao Sẹo lảo đảo bước chân, vừa mắng An Quốc Hoành vừa đi ra ngoài: “Đều là lão già ông mang ông đây đi vòng quanh!” Gã hung thần ác sát đẩy An Quốc Hoành một phen. An Quốc Hoành quay đầu muốn nói gì đó với An An, Đao Sẹo cũng thuận thế quay đầu liếc nhìn An An một cái. Trong bóng đêm, An An vẫn đứng yên tại chỗ. Dáng người cô cao ráo, mặc một thân đen, khiến đoạn eo lộ ra ngoài càng thêm trắng nõn. Đao Sẹo hung hăng phun nước bọt, đá An Quốc Hoành một cái: “Mẹ nó, đi mau đi mau!”
Gã biết rõ có Lục Ngang ở đây, hôm nay gã xác định không đòi được chỗ tốt nào của An An cả, chỉ có thể chờ sau này.
Gã không cam lòng liếc nhìn An An, lúc này Đao Sẹo mới hùng hùng hổ hổ rời đi.
Liếc nhìn bóng dáng người này, tâm tư An An vòng vo mấy vòng, cô đi qua nói cảm ơn Lục Ngang: “Anh Ngang, cảm ơn anh.”
Lục Ngang không để ý đến cô. Anh cúi đầu châm điếu thuốc, đi thẳng vào câu lạc bộ Ý Hưng Lan San.
An An cũng nhấc chân vào theo.
Tiếng ồn ào của câu lạc bộ đêm lập tức ập tới, Lục Ngang dừng bước, rốt cuộc cũng quay lại: “Nhóc con, chỗ này không hợp với cô.”
“Có cô nhóc nào lớn như tôi sao?” An An ưỡn ngực, ngờ vực hỏi: “Quản nhiều như vậy, không phải anh nhìn trúng tôi đấy chứ?”
Lục Ngang xoa huyệt thái dương. Anh giơ ngón tay đang kẹp thuốc lá chỉ vào bên trong: “Một ngàn, Mập Mạp muốn cô ngủ cùng gã.”
Đối với tin tức này, An An lại khá bình tĩnh. Cô nhìn thẳng Lục Ngang, hỏi: “Lo lắng cho tôi? Hay là… Anh ngủ tôi nhé? Chẳng qua tôi là lần đầu tiên, phải ra giá cao một chút.”
Thản nhiên hoàn toàn không biết xấu hổ.
Lục Ngang chậm rãi nheo mắt.
Ý tứ này… Rõ ràng là không có hứng thú.
Bên kia, một người nũng nịu đi tới: “Anh Ngang, em tìm anh lâu lắm đấy, anh bỏ lại em đi đâu vậy?” Khi nói chuyện, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn. Sức lực kia, nghe như rất sợ miếng thịt béo Lục Ngang này bị cướp đi.
An An theo tiếng nhìn sang—
Người tới là một phụ nữ mặc váy bó sát.
Bộ ngực lộ ra một nửa, trước cao sau vểnh, dáng người đầy đặn, nhiệt tình lại sεメy, mái tóc uốn xoăn dài đến eo. Dáng vẻ đi đường tràn ngập phong tình.
Trên ngực có một thẻ tên: Tô Đình.
Vừa đến nơi, cô nàng Tô Đình này đã hận không thể dính luôn lên người Lục Ngang.
Thật ra hôm nay là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lục Ngang, Hồ Mập Mạp nói cô ta chiêu đãi khách quý cho tốt. Làm ở vũ trường lâu rồi, Tô Đình nhìn đàn ông cực chuẩn, biết loại nào là cực phẩm.
Chính là giống kiểu như Lục Ngang, khắp người trên dưới đều là hương vị đàn ông, mạnh mẽ còn hung hãn. Dù chỉ một lần cũng đủ để luyến tiếc không muốn rời đi.
Tô Đình ôm tay đề phòng nhìn An An, dáng vẻ phòng ngự rõ ràng: “Em gái, xin lỗi nhé, anh này là khách của chị.”
An An không để ý đến cô ta, cô chuyển tầm mắt lên Lục Ngang lần nữa.
Lạnh lùng nhìn người đối diện, An An hỏi anh: “Đây là kiểu anh hứng thú à?”
Tô Đình nghe thế, lập tức dậm chân nói: “Cô có ý gì?”
Lục Ngang chỉ cười nhẹ với An An, hỏi lại: “Không được à?”
An An không nói chuyện nữa, cô trực tiếp phủi tay rời đi,
Cô gầy, dáng vẻ dứt khoát đi không quay đầu lại tạo ra loại khí thế bá đạo.
Trong phòng vẫn còn đầy đủ người.
Có lẽ bởi vì Lục Ngang rời đi một lúc cho nên không khí trong phòng rõ ràng dịu hơn vài phần. Mập Mạp rất biết điều tiết bầu không khí, gã lại gọi quản lý dẫn vài cô gái đi vào. Trong lòng lập tức đầy ắp tiếng cười hi hi ha ha cùng tiếng môi lưỡi dây dưa.
Người lúc trước nổi giận đang một tay một cô. Nhìn thấy Lục Ngang quay lại, gã chậm rãi ngồi thẳng, vẫn là dáng vẻ cao ngạo ấy: “Tiểu Lục à, cậu vừa đến đây nên không biết làm ăn khó tới mức nào.”
Lục Ngang cười nói: “Cho nên Khôn Tử mới để tôi đến đây giúp đỡ.”
Người nọ lắc đầu: “Cậu đừng lấy La Khôn ra áp tôi. Hôm nay dù cậu ta ở trước mặt tôi cũng phải gọi tôi một tiếng chú Ngũ.”
Lục Ngang ấn diệt tàn thuốc, anh không tiếp những lời này.
Người tự xưng “chú Ngũ” kia gọi điện thoại, sau đó đưa cho Lục Ngang: “Tôi để La Khôn nói với cậu.”
Lục Ngang nhận máy. Đầu bên kia là núi đêm lạnh lẽo, có tiếng hòa thượng niệm kinh mơ hồ truyền đến.
“Anh Ngang.” Người bên kia vẫn khá thân thiện.
Lục Ngang cười, gọi anh ta: “Khôn Tử.”
La Khôn nói: “Lúc trước chú Ngũ đã nói với em rồi. Anh Ngang, anh mới đến được mấy ngày, tạm thời nghỉ ngơi trước, em làm xong pháp sự bên này sẽ trở về.”
Lục Ngang chỉ nói: “Ừ.”
Nói vài câu đơn giản xong, Lục Ngang bèn cúp điện thoại.
Phía đối diện, chú Ngũ cong môi cười, là nụ cười thắng lợi. Ông ta “khách khí” nói: “Tiểu Lục, tôi kêu người đưa cậu đến vùng xung quanh chơi nhé? Gần đây tôi đào được một suối nước nóng ở trong núi, cái này tốt cho cơ thể, cậu đến thả lỏng chút?”
“Được đó.” Lần này Lục Ngang không từ chối nữa, anh sảng khoái đồng ý.
Chú Ngũ nhìn sang Tô Đình: “Để Tô Đình đi cùng cậu, được chứ?”
Lục Ngang lười biếng dựa vào sô pha, rũ mắt nói: “Tôi không có ý kiến.”
*
Buổi tối tan cuộc, Mập Mạp tự mình lái xe đưa Lục Ngang đến khách sạn. Xe dừng lại trước khách sạn tốt nhất, Mập Mạp đưa cho Lục Ngang một cái chìa khóa phòng, gã nói: “Anh Ngang, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì gọi điện thoại cho em. Anh La đã dặn rồi, nói anh là anh em tốt nhất của anh ấy.”
Lục Ngang không tiếp lời, thản nhiên liếc nhìn khách sạn một cái.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Anh nói: “Có chỗ khác không? Tôi ngủ ở đây không yên được.”
Mập Mạp gãi đầu, nói: “Em có một căn phòng, chẳng qua nó cũ rồi.”
“Đi chỗ đó đi.” Lục Ngang nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Nhà cũ mà Mập Mạp nói quả thật rất cũ.
Trong sân có một đống đồ sắt vụn cũ nát, trong phòng cũng bụi bặm không chịu được. Tô Đình đánh giá xung quanh, sờ lớp bụi trên bàn, cô ta không khỏi oán giận: “Chỗ này ở thế nào được?!”
Lục Ngang hờ hững nhìn cô ta, anh nói: “Ai muốn cô ở đây?”
Tô Đình: “…”
Lục Ngang thả ba lô, ngồi xuống mép giường.
Không bật đèn, anh lấy đồ trong túi ra đặt trên tủ đầu giường, một hộp dầu cù là, một bao thuốc lá, còn cả một ít tiền lẻ.
Theo thường lệ, anh bôi một ít dầu cù là lên thuốc, làm xong rồi mới chậm rãi châm lửa.
*
Mập Mạp lái xe quay về Ý Hưng Lan San, gã là giám đốc, lúc này chính là thời điểm bận rộn nhất, cần phải có mặt trấn tiệm. Tô Đình bị Lục Ngang đuổi đi cũng không hề nổi giận, lúc này cô ta xám xịt về nhà, Mập Mạp sẽ không đưa cô ta đi.
Dừng xe, ngâm nga đoạn nhạc nhỏ, Mập Mạp đi vào Ý Hưng Lan San.
Bỗng nhiên, một người chặn đường gã.
Mập Mạp nhìn lên, cười nói: “Đây không phải người đẹp Ti Ti à?” Nói xong, gã mới nhớ tới chuyện phải cho cô một ngàn. Gã nhìn chằm chằm eo nhỏ của An An, vẫy tay nói: “Cô đi vào lấy tiền với tôi.”
An An không đi, chỉ hỏi gã: “Rốt cuộc Lục Ngang là ai?”
Mập Mạp không khỏi nhíu mày, gã còn chưa không biết xấu hổ đi gọi thẳng tên Lục Ngang đâu, cô nàng này lại không khách khí chút nào.
“Làm sao? Nhìn trúng anh ta à?” Mập Mạp cố ý trêu chọc.
An An căn bản không biết Lục Ngang là ai, cô chỉ biết người này rất giỏi, là kẻ tàn nhẫn. Cô không thể từ bỏ cái đùi này được.
Cho nên, An An gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nhìn trúng anh ấy.”
------oOo------