- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Chờ Anh Nói Yêu Em
- Chương 4
Chờ Anh Nói Yêu Em
Chương 4
Căn hộ thứ hai mà tôi để ý là một căn hộ thuộc một khu nhà tập thể. Khu nhà này chủ yếu cho sinh viên cho thuê, hoặc là cho các hộ gia đình trẻ chưa có nhiều tiền mua dùng, tương đối nhỏ, nhưng sạch sẽ.
Tôi đi trên cầu thang bằng sắt, đi đến tầng bốn, còn chưa kịp gõ cửa thì đã có người từ phía trong mở cửa đi ra.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ.
Dương Minh Khiết khi nhìn thấy tôi đứng trước cửa cũng tỏ ra khá bất ngờ, sau đó lập tức tức giận. Dung mạo cô ấy vốn nhu mì ôn nhã, lúc tức giận không có chút nào đanh đá chanh chua, ngược lại có một loại vẻ đẹp khác khiến người ta không cách nào rời mắt. Tôi thầm nghĩ, quả nhiên nữ chính trong tiểu thuyết, cho dù có làm gì cũng rất đẹp.
Dương Minh Khiết lạnh nhạt nhìn tôi nói:
"Cô đến đây làm gì?"
Hiển nhiên, Dương Minh Khiết không muốn mời tôi vào trong. Tôi cũng không định nán lại. Nhìn phía sau lưng Dương Minh Khiết thùng lớn thùng nhỏ, có lẽ căn hộ này quả thực là muốn chuyển nhượng, Dương Minh Khiết hẳn là chuyển tới nơi do anh sắp xếp, như vậy, hai người mới có thể sống với nhau trong bóng tối.
Tôi nghĩ như vậy, kiềm chế trong lòng âm ỷ đau, khẽ cười nói:
"Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà."
Lời này vừa nói ra, lại nghe từ trong phòng có tiếng nói vọng ra:
"Khiết Tử, cậu xem khách mua phòng đã tới chưa? Rõ ràng hẹn năm giờ, hiện tại trễ nửa tiếng rồi."
Dương minh Khiết giật mình, đang muốn đáp lại, lại quay đầu nhìn tôi.
"Cô mua nhà?" Dương Minh Khiết ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi cũng không muốn giấu giếm, khẽ gật đầu thừa nhận.
Dương Minh Khiết nhìn tôi một lúc. Người bạn kia của cô ấy rốt cuộc chạy ra, là một người phụ nữ rất cao, thân thể rắn chắc, da thịt màu lúa mạch khỏe khoắn. Cô ấy chạy ra định tìm cái gì đó trong đống thùng giấy, thấy tôi đứng ở đó liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Cô mua nhà?" Giọng nói không xác định.
Tôi lại lần nữa xác nhận: "Vâng."
Cô gái kia là người sảng khoái, vừa nghe thấy tôi nói muốn mua nhà, lập tức không khách khí đẩy người cản trở là Dương Minh Khiết ra, hắc hắc cười với tôi nói:
"Vào đi, tôi còn cho rằng cô không đến."
Tôi có chút ngại ngùng, nửa muốn vào nửa không. Dương Minh Khiết đứng bên cạnh đột nhiên nói chen vào: "Đừng mời nữa, đại tiểu thư nhà người ta đời nào muốn sống căn nhà thế này."
Bạn của Dương Minh Khiết khó hiểu, gãi gãi đầu nói: "Khiết Tử, tôi còn chưa thấy cậu nói móc ai bao giờ, sao cảm thấy có chút chua ngoa."
Dương Minh Khiết trừng bạn thân, lạnh nhạt nói: "Đối với loại người dùng thủ đoạn cướp người yêu của người khác, còn cần khách khí sao?"
Cô gái kia kinh ngạc, còn tôi thì vừa xấu hổ vừa nhục nhã.
Sau đó, cửa phòng đóng sập lại trước mũi tôi, tôi còn nghe loáng thoáng bên trong có tiếng lầm bầm, nói tôi là loại người mặt dày, vô liêm sỉ.
Tôi thở dài rời đi, cũng không còn tâm trạng đi tìm phòng nữa, sau khi trở lại làm thủ tục bàn giao với bà cụ họ Trần, tôi cũng không đi đâu nửa, tự mình trở về nhà.
Vì không muốn ai biết tôi ở nơi nào, tôi bảo với bác Trương tôi có hẹn với bạn, khi trở về bạn tôi sẽ mang tôi trở về. Bác Trương đương nhiên không chút nghi ngờ, còn nói tôi nên kết bạn nhiều một chút.
Tôi lần đầu tiên ngồi chờ xe bus, khi lên xe, tôi phải mất rất nhiều thời gian đứng ở trước cửa ra vào, mới được bác tài nhắc nhở bỏ tiền lẻ vào trong hòm.
Tôi không có tiền lẻ chỉ có thẻ.
"Tôi trả giúp em ấy." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, tôi hơi ngẩng đầu, lần nữa nhìn thấy Lâm Ý. Tôi rất không hiểu, vì sao tôi với anh ta lại có duyên như vậy, gặp nhau ở chung cư, gặp nhau ở trường học, rồi lại gặp nhau trên xe bus. Mỗi lần, anh ta đều giúp tôi, mỗi lần, tôi đều rơi vào ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi khẽ nói cảm ơn, sau đó lập cập đi sâu vào trong xe bus.
Ban đầu, xe bus khá vắng, thế nhưng đi một lúc lại trở nên đặc biệt đông đúc. Tôi ngồi một lúc thì nhường ghế cho một cụ bà, sau đó Lâm Ý định đứng lên nhường ghế cho tôi, một cụ ông lại vừa đúc lúc chen xuống dưới.
Lâm Ý khẽ cười với tôi, rồi dìu cụ ông vào ghế ngồi.
Rốt cuộc tôi và anh ta đều đứng.
Thật ra, Lâm Ý mặc dù có chút cổ hủ và nghiêm khắc trong lúc giảng dạy, nhưng anh ta có cử chỉ rất giống văn nhân ngày xưa, nho nhã lễ độ. Vì trên xe đông người, tôi lại không quen đứng cùng nhiều người như vậy, vì vậy đứng một lát, tôi bị người ta xô đẩy mấy lần trực ngã, quần áo cũng có chút nhàu nát xộc xệch, đứng cũng không được thoải mái.
May mắn thay, Lâm Ý giúp tôi che chắn.
Tôi hơi cúi đầu, chóp mũi quẩn quanh một mùi hương trà xanh tươi mát. Tôi thầm nghĩ, trên người đàn ông còn có thể có mùi hương như vậy sao? Tôi từng ngửi trên người anh hai, đều là mùi thuốc lá, còn trên người anh, là mùi gì?
Tôi không biết, bởi vì anh chưa bao giờ gần sát bên tôi.
Tôi xuống xe ở trạm gần cuối, Lâm Ý cũng vậy. Tôi hơi tò mò hỏi anh ta:
"Không phải anh sống ở chung cư sao? Tới đây thăm người thân?"
Anh ta cười cười, ánh mắt nhìn tôi có chút dịu dàng: "Cũng gần như thế."
Tôi nhìn anh ta một cái, cảm thấy anh ta quả thực là một người đàn ông tiêu chuẩn khiến bất kì người phụ nữ nào điên đảo. Nếu ánh ta dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn cô gái nào, có lẽ cô ấy sẽ chìm đắm trong ánh mắt của anh ta thôi.
Đi đến cửa nhà tôi, Lâm Ý thấy tôi dừng lại, cũng chợt dừng.
Tôi không khỏi nghiêng đầu, cười trêu anh ta: "Đừng nói với tôi anh có người quen trong này?"
Lâm Ý lắc đầu, nói tôi vào trong trước.
Tôi cũng không nói gì thêm, nói một câu tạm biệt với anh ta, sau đó đi vào.
Trong sân nhà không bất điện, chỉ có ánh trăng mờ rọi xuống, có chút mờ mịt.
Tôi cảm thấy có chút sợ, ban nãy đi cùng với Lâm Ý, nên không phát hiện bóng tối bao quanh, lúc này ở một mình, khiến toàn thân tôi cứng đờ phát lạnh.
Chứng sợ bóng tối thật ra vẫn theo tôi đến đời này.
Tôi đi đến cửa, liền ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt, vừa ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện có người đang tựa đến cửa ô tô hút thuốc.
"A?" Tôi hơi kinh ngạc, nhìn kĩ lại mới thấy được thì ra là anh.
Tôi lúng túng ôm túi xách, không biết nên chào một tiếng hay là lập tức đi vào.
Rốt cuộc Hạ Phương Ngôn vẫn lên tiếng trước:
"Đi với ai?"
Tôi nghe anh hỏi như vậy, suy nghĩ chậm hơn một nhịp, nhưng vẫn đáp:
"Là giảng viên ở trường, tiện đường đi qua nơi này."
"Nơi này là tiểu thu, không có nhà dân." Hạ Phương Ngôn ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày da di di mấy cái, khiến tàn lửa tắt ngóm. Không nghe thấy tôi nói, anh lại nói tiếp: "Sau này đừng gặp anh ta nữa."
Tôi hơi ngẩn người, đột nhiên cảm thấy tức giận.
Anh vì cớ gì còn muốn quản tôi? Tôi cũng không phải là em gái anh, càng không phải con, tôi muốn giao du với ai là quyền của tôi, đúng không? Hơn nữa, không phải anh vẫn còn dây dưa không dứt với tình cũ sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi nghẹn khuất, nhưng vẫn dùng thái độ bình thường mà nói chuyện với anh:
"Anh ấy là giảng viên, tôi không quyết định được." Nói xong liền đi vào bên trong.
Bác Trương vừa thấy tôi trở về, vui vẻ gọi tôi vào ăn cơm tối. Tôi không muốn ăn cùng anh, vì vậy bảo bác Trương mang lên phòng một phần, còn tôi tự mình đi lên phòng trước.
Ba mẹ Hạ lúc này cũng ngồi trong phòng bếp.
Sau khi yên tĩnh ngồi trong phòng, tôi mới nghĩ mình lại thể hiện tính tình đại tiểu thư. Tôi khẽ thở dài, sau đó đi tắm. Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ thay đổi tính tình vì anh, nhưng xem ra, bản tính rất khó rời.
Hôm sau, tôi vẫn đi học như thường lệ, chẳng qua mang theo một cái vali nhỏ, tôi định sau khi học xong sẽ lập tức đến chung cư, không cần về nhà nữa.
Anh đã sớm đi làm, trong nhà không có một tiếng động. Bác Trương vừa thấy tôi đi ra, liền để lại cây chổi lông gà trong tay xuống, đi đến bên cạnh tôi. Đang định nói gì, liền nhìn thấy vali tôi cầm trên tay, nụ cười thoáng cứng nhắc, bác ấy vội hỏi:
"Tiểu thư, cô với cậu chủ cãi nhau?"
"Không phải đâu." Tôi lắc đầu, tự mình đính chính: "Cháu đã mua một căn nhà ở gần trường, rất tiện đi lại, cũng không cần bác mỗi ngày đều đưa đón."
Bác Trương nghe như vậy, cũng không khuyên giải nữa, chỉ quan tâm hỏi tôi:
"Đã sắp xếp ổn thỏa chưa, có cần bác đến dọn dẹp không? Có cần thuê người giúp việc không? Việc này gấp như vậy, thuê người giúp việc tốt cũng tốn ít thời gian."
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, hôm qua cháu đã thuê người đến dọn dẹp, người lau dọn cũng định kì đến quét dọn mỗi ngày."
Bác Trương nghe thế cũng an tâm hơn, sau đó lại nói với tôi:
"Việc này, cậu chủ biết không?"
"Không ạ." Tôi lắc đầu, buồn buồn nói: "Có lẽ anh ấy cũng không quan tâm."
Bác Trương nhìn tôi như thế, chỉ có thể thở dài. Bác ấy định nói cái gì, liền bị tôi chặn lại, nói vội đi học.
Tôi biết, bác Trương lại định khuyên nhủ về việc này. Trước kia, khi tôi còn nhỏ, bác Trương đã từng nói với tôi, tôi với Phương Ngôn thật ra không hợp nhau, tôi quá nhiệt tình, còn anh lại lãnh đạm, thường thì, hai người đối lập nhau sẽ hút nhau, nhưng bác Trương nói, thật ra muốn bên nhau trọn đời trọn kiếp, thì tiền đề nên là thấu hiểu và sẻ chia, mà không phải là một người luôn cho và người kia luôn nhận.
Tôi khi đó còn nhỏ, không hề để ý đến lời nói của bác Trương, đến bây giờ nghĩ lại, thật ra lời bác Trương nói cũng không sai, chúng tôi là hai mảnh đối lập, có lẽ mãi mãi không thể bên nhau.
Hôm nay, tôi lại học lớp của Lâm Ý.
Nhìn qua, Lâm Ý còn rất trẻ tuổi, bất quá theo lời bạn học, anh ta cũng đã gần ba mươi, bằng tuổi anh tôi, thế nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy còn rất trẻ.
"Có phải cậu với thầy Lâm quen nhau không?" Một bạn học nữ ngồi bên cạnh tôi khanh khách cười nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, là một cô gái có khuôn mặt tròn, mắt to, nhìn qua rất đáng yêu hoạt bát. Tôi cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, vì vậy mỉm cười lắc đầu:
"Không phải, chỉ tình cờ gặp mấy lần."
"Ai nha, cậu có thể tình cờ gặp được, thật quá lợi hại rồi." Cô gái kia nhăn nhở cười, để lộ ra một núm đồng xu nhỏ xinh ở dưới khóe miệng, cô ấy nói tiếp: "Quên mất, tôi gọi là Hàn Nguyệt, cậu tên gì?"
"Lâm Kiều." Tôi thuận miệng đáp, lại khiến Hàn Nguyệt cùng một nữ sinh khác trừng to con mắt.
"Trời ơi, đừng nói cậu là em gái của thầy Lâm."
Tôi nghe cô ấy nói như vậy, cũng cảm thấy buồn cười. Không phải ban đầu, tôi cũng bị sự trùng hợp này làm cho bất ngờ, còn trêu đùa rằng chúng tôi là anh em thất lạc sao.
Tôi lắc đầu nói: "Chúng tôi không phải đâu."
Hàn Nguyệt nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn người đàn ông vẫn đang nghiêm túc đứng trên bục giảng giảng bài, đánh giá một lúc, mới nói:
"Không giống, quả nhiên không phải." Nói xong, lại quay sang cô bạn ngồi phía sau, rất thoải mái nói với tôi: "Cậu ta là Mạn Nhi, là một con mọt sách."
Tôi ngước mắt nhìn cô gái kia, mắt kính to dày, khuôn mặt nhỏ, ngay cả mặt cũng bị ẩm sau tấm kính dày cộm, quả thật là hình tượng mọt sách điển hình.
Tôi cười với cô ấy, cô ấy lập tức đỏ mặt cười đáp lại tôi.
Cũng từ lúc đó, bên cạnh tôi có thêm hai người bạn.
Hàn Nguyệt thật ra tên cùng người không quá liên quan, cô ấy là người thích nói, cũng nói nhiều. Mà Mạn Nhi lại tương đối yên lặng, những lúc Hàn Nguyệt gặp phải vấn đề về bài học, cô ấy mới lên tiếng giải đáp mấy câu.
Mỗi câu đều đúng trọng tâm.
Tôi ở một bên yên lặng nghe, lần đầu tiên cảm thấy thì ra cuộc sống đại học cũng không tồi tệ như tôi nghĩ. Trước đây, tôi luôn cho rằng chỉ cần có anh, tôi nhất định có thể bỏ quên cả thế giới, chẳng qua, lúc này mới biết, tôi dường như bỏ lỡ rất nhiều.
Sau khi hết tiết học, tôi đi bộ về nhà, vừa hay, Lâm Ý cũng phải trở về.
Tôi cảm thấy, mấy ngày gần đây, tôi gặp Lâm Ý còn nhiều hơn cả gặp Hạ Phương Ngôn. Xem ra, quả thực tôi cùng với anh vô duyên, cho dù đã là vợ chồng, thì cũng không thay đổi.
Chúng tôi đi một lúc, Lâm Ý đột nhiên nói với tôi:
"Em đói không?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Chờ Anh Nói Yêu Em
- Chương 4