Năm tôi mười tuổi, tôi gặp được Hạ Phương Ngôn, khi đó, anh mười lăm tuổi.
Một đứa nhóc mười tuổi, khi đó còn đang chìm đắm trong những câu truyện cổ tích, mơ màng về một vị hoàng tử vừa đẹp trai vừa dịu dàng, có thể nắm tay công chúa nhỏ, dìu nàng đến trên xe ngựa xinh đẹp, mang nàng đi đến thế giới thần tiên.
Mà anh, khi đó là một thiếu niên xuân xanh, anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ như điêu khắc, mà còn dịu dàng mỉm cười với tôi. Trong mắt tôi khi đó, anh giống như một thiên sứ mà thượng đế phái xuống, cũng giống như một vị hoàng tử, hẹn ước với tôi sẽ nắm tay suốt cả cuộc đời.
Khi đó, tôi không biết, sự dịu dàng của anh, bất kì ai cũng có thể nhận được.
Khi đó, tôi cũng không hay, vận mệnh của anh và tôi, vốn nên là hai đường thẳng song song không có giao điểm.
Từ ngày nhìn thấy anh, tôi mỗi ngày đều đến khoảng sân sau nhà, treo lên cây, nhìn sang sân nhà đối diện. Quả nhiên, anh là hàng xóm của tôi, là một anh trai hàng xóm dịu dàng thân thiện.
Lớn hơn một chút, tôi mỗi ngày đều bám lấy anh, anh học trường phổ thông bên cạnh trường tôi, vì vậy, mỗi ngày, tôi đều lẽo đẽo theo anh đi học, còn mặt dày leo lên xe đạp của anh, bắt anh đưa đi.
Khi đó anh nói, nhà tôi có xe riêng, vì sao còn muốn ngồi xe đạp, vừa chậm lại không an toàn.
Nghe anh hỏi như vậy, tôi khanh khách cười đáp, chỉ cần có anh, cho dù đi bộ tôi cũng đi.
Năm anh học đại học, anh chuyển đến một nhà trọ gần trường, vì vậy tôi không nhìn thấy anh nhiều nữa, mỗi tuần, tôi chỉ có thể thấy anh trở về một lần vào ngày chủ nhật. Cũng chỉ có ngày này, tôi mới có thể tìm mọi lý do để bám riết lấy anh, bắt anh đưa tôi đi chơi.
Tôi biết, anh luôn coi tôi như em gái mà đối đãi, ba mẹ anh cũng đối xử với tôi như con, mỗi khi thấy tôi, bọn họ đều hòa ái mà cười, gọi anh mang tôi đi chơi.
Bất quá, trong lòng tôi, anh là người tôi yêu nhất.
Năm anh hai mươi hai tuổi, anh cùng bạn thân lập nghiệp, mở một công ty nhỏ ở Tây thành. Tôi vì muốn được ở gần anh, mới cố gắng thi vào một trường đại học danh tiếng ở Tây thành. Chỉ là, tôi học hành không tốt lắm, điểm thi cũng rất tệ hại, rốt cuộc, vẫn phải nhờ tài lực của ba ba, mới có thể đến trường nghệ thuật ở Tây thành học.
Mặc dù không thi được vào trường anh từng học, nhưng tôi vẫn vui vẻ. Khi đó, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là đến Tây thành, sống gần anh, để anh phải chăm sóc tôi.
Quả thực, khi biết tin tôi sẽ đến Tây thành học tập, ba mẹ anh lập tức gọi cho anh, nói anh nhất định phải sắp xếp cho tôi ổn thỏa, cũng chăm sóc tôi thật tốt.
Vì thế, tôi rất vui sướиɠ mà sống cùng một nhà với anh, mỗi tối đều được ăn cơm do anh nấu, nhìn anh làm việc, tiễn anh rời đi.
Trong thâm tâm tôi âm thầm thỏa mãn vì cuộc sống hiện tại. Tôi giống như một cô vợ nhỏ, mỗi ngày tiễn chồng ra khỏi nhà, đến tối chờ chồng trở về, cùng ăn bữa cơm gia đình.
Ôm suy nghĩ đó, tôi vui sướиɠ hạnh phúc đến phát điên, mỗi ngày đều cười đến phát ngốc.
Chỉ là, anh càng ngày càng về muộn, mỗi ngày trở về, thân thể đều ngập tràn mùi rượu. Tôi mỗi ngày đều vất vả đến gần đêm khuya mới giúp anh sắp xếp tốt trên giường, sau đó mới đi ngủ.
Có một ngày, tôi cùng nhóm bạn đại học đi chơi, tình cờ nhìn thấy anh cùng một người phụ nữ ăn tối tại một nhà hàng tây sang trọng. Tôi dõi theo anh, thấy hai người thân mật nắm tay.
Tiết trời thật lạnh, anh dịu dàng nắm tay người phụ nữ kia, cho vào trong túi áo khoác, giúp người kia sưởi ấm.
Mà cô gái kia, cũng thực hạnh phúc mỉm cười, khẽ dựa vào vai anh... Hai người, một người tuấn tú dịu dàng lại ấm áp, một người xinh đẹp có chút u tĩnh, điềm đạm, hai người đi bên nhau, giống như một bức tranh xinh đẹp mà tạo hóa vẽ nên, hài hòa lại chói mắt.
Cho dù bức tranh kia có đẹp, cho dù hai người họ thật xứng đôi, tôi vẫn muốn xé rách bức tranh kia, xé rách khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của hai người, khiến người phụ nữ kia đau khổ, còn anh, mãi mãi thuộc về tôi.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gọi điện cho anh hai.
Anh hai tôi lớn hơn tôi mười tuổi, sớm đã tiếp quản tốt sản nghiệp Lâm gia. Lâm thị chuyên về mảng kinh doanh bất động sản và khách sạn, là một tập đoàn lớn, có thể nói là thâu tóm kinh tế thành S trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thì ra sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế lại tiện nghi như vậy, tôi thích ai, có thể dùng tiền đè bẹp người đó, khiến người đó nhất định phải yêu thích tôi.
Quả thực, tôi chính là làm như vậy.
Tôi cầu xin anh hai khiến công ty của anh phá sản. Anh nợ ngập đầu, người bạn của anh chạy trốn. Anh hai tôi thuận lý thành văn trở thành đấng cứu thế, mang đến cho anh một cơ hội tốt. Anh có thể trở thành giám đốc Lâm thị, chỉ cần anh cưới tôi.
Tôi biết, người có đầu óc thông minh nhanh nhạy như anh, nhất định sẽ biết được bên trong có uẩn khúc. Chẳng mất nhiều thời gian, anh quả thực phát hiện.
Anh đến gặp tôi, nói rằng anh quá thất vọng, cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với tôi. Khi đó tôi chỉ cười, tôi nói chắc chắn, anh nhất định phải cưới tôi, mà tôi nhất định sẽ khiến anh yêu thương tôi như trước.
Sau đó, quả thực anh phải cưới tôi.
Khoản nợ quá lớn, mà anh lại không cách nào vay đủ, bố mẹ anh lớn tuổi, không thể chịu cảnh mỗi ngày đều bị người ta đến cửa đập phá.
Rốt cuộc, tôi thỏa mãn nguyện vọng, tôi với anh bước vào lễ đường, cùng nhau thề nguyền, trao nhẫn cưới. Suốt cả quá trình, anh không hề nở một nụ cười, anh lạnh nhạt đến mức khiến tôi hoảng sợ.
Cũng trong lễ cưới, tôi lần nữa nhìn thấy người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia mặc váy đen, dáng vẻ u buồn cô tịnh, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh tôi, tràn ra bi thương sâu sắc.
Tôi lúc đó cười thầm, cười nhạo người phụ nữ kia không có khả năng giúp anh, thì cũng chẳng có khả năng có được anh.
Thế nhưng, tôi đã nhầm. Thứ tôi có là thân xác anh, còn trái tim anh, là dành cho người phụ nữ đó.
Ngay trước mắt khách nhân, người phụ nữ kia ôm lấy thắt lưng anh, rưng rức khóc nhỏ, mà anh không hề đẩy người phụ nữ ấy ra, để mặc người khác nhìn ngắm.
Cũng từ đó, tôi trở thành trò cười, trở thành một nhân vật trong câu chuyện tiếu lâm mà các vị quý phu nhân thường kể trong buổi trà chiều, bất quá tôi không ngại mang tiếng xấu, tôi vẫn còn mang đầy niềm hi vọng, rằng có một ngày, anh sẽ quay đầu nhìn tôi, sau đó, tôi và anh sẽ nắm tay nhau đi đến bến bờ hạnh phúc.
Chỉ tiếc, này cũng là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Anh ngày một hờ hững, mỗi ngày đều không trở về nhà. Bố mẹ anh cũng không đếm xỉa đến tôi nữa, mỗi khi thấy tôi, trong mắt họ đều chỉ có ngại ngùng, tránh né và hối hận. Tôi biết, có lẽ họ hối hận vì đã để tôi và anh thân thiết với nhau, họ vốn là người tốt, họ biết tôi làm chuyện đáng giận, nhưng lại không nhẫn tâm đối xử với tôi tàn nhẫn, vì vậy chỉ có thể mỗi ngày đều ngượng ngùng tránh né, không nói chuyện với nhau.
Thế là, cuộc sống hôn nhân đầy hạnh phúc trong tưởng tượng của tôi, trở thành thứ mà tôi không muốn đối mặt nhất. Tôi mỗi đêm đều vùi mình trong chăn lạnh, chiếc giường to lớn lúc này không hề thoải mái, ngược lại khiến tôi càng thêm trống trải sợ hãi. Lâu dần, tôi sợ bóng tối.
Tôi thường ngồi một mình đến đêm khuya, nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng cánh cửa biệt thự vẫn đóng chặt, không có ánh sáng của ô tô, không có tiếng mở cửa, anh đi biền biệt không trở về, mà tôi thì chỉ có thể ngồi ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi sáng thức dậy đều phát hiện mình ngủ gục bên bậu cửa, da thịt lạnh lẽo đến phát run.
Có đôi khi, ba ba gọi điện hỏi cuộc sống hôn nhân của tôi thế nào, tôi không dám nói thật, chỉ có thể nói tôi sống rất hạnh phúc, anh đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng đã béo thêm mấy cân.
Khi ngắt điện thoại, tôi nhìn người ngồi trước gương, chỉ thấy một bóng dáng xanh xao, khuôn mặt trắng bệch gầy gò, chẳng khác gì một cái xác.
Tôi khẽ cười tự giễu.
Có một ngày, tôi đột nhiên nghĩ, thật ra tôi yêu anh, cũng không nhất thiết phải trói buộc anh bên cạnh, tôi có thể để anh tự do, ly hôn với anh, như vậy, anh nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, mà tôi cũng không giống như một kẻ điên suốt ngày ngồi bên cửa sổ, nhìn về một hướng không có bất kì cái gì như thế này.
Rốt cuộc, tôi lựa chọn buông tay, tôi lái xe rời khỏi nhà vào buổi chiều, muốn thừa lúc anh tan tầm, tôi sẽ gặp anh một chút. Tôi không nói với anh tôi sẽ đến, tôi sợ anh sẽ bỏ chạy nếu biết tôi đến công ty.
Chỉ là đi được nửa đường, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Là người phụ nữ kia, cô ấy gọi tôi đến một nhà hàng gần công ty anh, nói rằng có chuyện muốn nói cho tôi.
Tôi thầm nghĩ, có chuyện gì mà cô ấy phải hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Cô ấy hiện tại không chỉ có được trái tim anh, mà còn có cả thân xác anh, mà tôi thì chẳng có gì, chỉ có danh phận. Hay là, cô ấy ngay cả cái danh phận này cũng muốn đoạt lấy? Tôi khẽ cười, cũng không từ chối.
Khi đến nơi, tôi mới phát hiện cô ấy có thai. Bụng cô ấy cũng đã nhô cao, chắc cũng được ba bốn tháng rồi. Tôi thầm trách cứ anh vì sao khiến cô ấy có thai, lại không nói cho tôi biết, thảo nào cô ấy gọi điện, chắc là vì đứa trẻ trong bụng.
Cô ấy khi nhìn thấy tôi, cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Tôi biết, bộ dáng hiện tại của tôi rất dọa người, tôi cũng không phải muốn ra ngoài dọa người khác, ít nhất cũng không thể dọa phụ nữ có thai sợ hãi được, như vậy có phải rất độc ác không?
Tôi cười khẽ một tiếng, khi đến trước mặt cô ấy, đột nhiên có ai đó đẩy mạnh tôi, khiến tôi ngã về phía trước. Thật không may là, tôi thế mà lại ngã về phía người trước mắt. Tôi sợ hãi, tôi muốn né tránh, nhưng lại né tránh không kịp, rốt cuộc, tôi xô cô ấy ngã, bụng cô ấy đập vào ghế tựa, còn tôi kinh hoàng ngã ngồi trên đất.
Máu tươi ồ ạt chạy ra từ hạ thân cô ấy, tôi lại hoảng sợ đến mức run rẩy. Lúc này, tôi không nghĩ được bất cứ thứ gì, trong lòng tôi chỉ không ngừng gào thét, tôi vừa làm cái gì? Tôi vừa làm ra chuyện thương thiên hại lý gì?
Trong lúc tôi kinh hoàng, một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ lao đến bên cạnh cô gái kia.
Anh không còn dáng vẻ nho nhã dịu dàng như anh trai nhà bên nữa, mái tóc anh vuốt gọn gàng, mặc vest, đeo lên cravat, trông anh phong độ giống như những người đàn ông thành đạt thường xuất hiện trong phim ảnh. Bất quá lúc này, anh bày ra vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng gọi xe cấp cứu, sau đó bế người phụ nữ kia lên, lúc này anh mới bố thí ánh mắt cho tôi.
"Tôi ước gì chưa từng gặp cô." Anh nói như thế, rồi vội vã rời đi.
Trong cửa hàng, rất nhiều người chứng kiến, có người tức giận chửi rủa, có người dùng điện thoại chụp hình, có người thậm chí còn chán ghét bỏ đi, giống như tôi là dòi bọ phá hỏng bữa ăn của họ.
Tôi vẫn ngẩn người ngồi trên sàn, máu tươi vẫn còn loang lổ trước mắt tôi. Cho đến khi có người gọi bảo vệ lôi tôi ra ngoài, tôi mới có thể động đậy thân thể cứng đờ.
Anh nói, ước gì chưa từng gặp tôi....
À, nói ra thì, nếu không có tôi xuất hiện, có lẽ anh đã không cần nhục nhã vứt bỏ tình yêu của mình, cũng không cần bán rẻ thân thể mình để trả nợ.
Nếu không có tôi xuất hiện, anh cũng chẳng cần phải cưới một người như tôi.
Giá như, tôi không gặp được anh thì tốt rồi.
Tôi không biết mình làm thế nào mở khóa, làm thế nào khởi động xe. Tôi chỉ vô thức lái xe trên đường, cảm nhận hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào mặt mũi, có chút đau rát, cũng tê dại.
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy được, là một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt tôi. Tôi đưa tay che mắt, sau đó liền phát hiện thân thể giống như con rối nhồi bông lao về phía trước, đầu đập vào kính xe, sau đó lại lộn ngược mấy vòng, cuối cùng rơi đến trần xe.
Ngay cả khi sắp chết, tôi vẫn còn cảm thấy buồn cười.
Cái chết của tôi lãng xẹt như vậy, thật giống thảm cảnh của nữ phụ trong mấy bộ phim tôi từng xem.
Ừ, đến bây giờ tôi mới nhận ra, thì ra mình là nữ phụ.