Chương 4

16.

Tôi bị đưa đến sân thượng của một cao ốc còn chưa thi công xong, đám lưu manh gọi điện thoại cho Hứa Tị.

Chẳng biết Hứa Tị đã nói gì, đột nhiên tên cầm đầu của đám lưu manh cười xấu xa, đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

“Em gái nhỏ, nói một câu đi nào.”

Tôi biết, hắn chắc chắn muốn lợi dụng tôi để dụ Hứa Tị đến đây.

Trong đầu tôi rối bời, không biết phải làm thế nào.

Nếu Hứa Tị đến, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Nhưng nếu Hứa Tị không đến, bọn họ sẽ không bỏ qua tôi.

Trong lúc tôi còn đang vùng vẫy, tên cầm đầu của đám lưu manh đã tát tôi một cái rất mạnh.

“Con mẹ nó, mở mồm nói chuyện cho ông đây!”

Tôi đau đến mức khóc lên thành tiếng.

Còn chưa kịp nói gì, thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng gầm giận.

“Chu Khải, con mẹ mày, mày dám động vào em ấy, ông đây chơi chết mày!”

Sau đó điện thoại bị cúp.

Hứa Tị đến rất anh.

Nhìn tôi bị bọn họ trói vào cột, anh gần như phát điên, lao đến.

Đám lưu manh muốn chặn anh lại, đều bị anh đẩy ra.

Anh đi đến trước mặt tôi, vội vàng mà cũng dịu dàng nói ——

“Không sao hết, Thẩm Kiều, đừng sợ.”

Tôi khóc, những lời muốn nói lại chẳng thể nói thành lời. Cúi đầu nhìn anh, thấy bàn tay anh run rẩy không ngừng giúp tôi cởi trói. Bộ dạng của anh, anh còn sợ hơn tôi.

Tôi khóc hỏi anh: “Hứa Tị, đến nước này rồi, anh còn không thừa nhận anh thích em à?”

Đôi mắt Hứa Tị đỏ hoe. Anh cúi đầu chẳng chịu trả lời, anh chỉ cắn chặt răng, hoảng loạn cởi dây thừng. Gân xanh nổi đầy trên tay.

Đúng lúc này, cái tên lưu manh tên Chu Khải đột nhiên cầm lấy gậy lao lên đánh anh.

Tôi sợ hãi, hét lên chói tai: “Hứa Tị, cẩn thận!”

Sợi dây thừng trói trên người được nới lỏng. Hứa Tị ôm tôi, khó khăn lắm mới né được đòn tấn công của Chu Khải.

Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi. Giống như trong tưởng tượng của tôi, trong l*иg ngực của Hứa Tị vừa ấm áp lại vừa mềm mại. Mang đến cho người ta cảm giác rất an toàn.

Tiếc là, rất nhanh anh đã buông tôi ra, kéo cổ tay tôi, bảo vệ tôi ở phía sau anh.

“Nói đi, làm thế nào thì mới thả bọn tao đi.”

Anh bình tĩnh nói điều kiện với Chu Khải.

Chu Khải thấy thế thì lộ ra nụ cười gian vì đã đạt được mục đích.

“Quỳ xuống đi, dập đầu với tao ba cái.”

“Đừng nói là thả bọn mày đi, mà tao còn có thể bỏ qua toàn bộ ân oán trong quá khứ.”

Hứa Tị mà mọi người biết là một người cứng rắn từ trong xương.

Đừng nói đến quỳ gối, dập đầu dù chỉ muốn anh cúi thấp đầu nói xin lỗi cũng là điều không thể.

Nhưng lúc này, anh lại hỏi lại Chu Khải lời hắn vừa nói có thật không.

Trong lòng tôi chấn động: “Hứa Tị……”

Vậy mà anh lại đi tin mấy chuyện ma quỷ này của bọn lưu manh thật ư?

Chu Khải cười, nói đương nhiên là thế.

Giây sau, Hứa Tị thả tay tôi ra, không hề do dự một chút nào ——

Quỳ xuống trước mặt Chu Khải.

Sau đó, ba tiếng bộp, bộp, bộp vang lên.

“Hứa Tị!” Mắt tôi đỏ hoe.

Sao anh có thể chịu đựng sự nhục nhã như này?

Rõ ràng anh đã nói, anh không thích tôi.

Rõ ràng, chính miệng anh thừa nhận, không thích tôi!

Vì cái gì, mà phải vì tôi để bản thân rơi vào tình trạng này?

Hứa Tị dập xong 3 cái dập đầu, cũng không đứng lên luôn.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Khải.

“Hài lòng chưa?”

Chu Khải và đám anh em đều ngây ngẩn cả người.

Không ngờ được Hứa Tị sẽ ngoan ngoãn làm theo như thế.

Trong mắt Chu Khải lóe lên sự toan tính.

Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng, Hứa Tị đã nói, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Đừng có mà được voi đòi tiên.”

“Trước khi đến đây, tao đã báo cảnh sát.”

Tiếng xe cảnh sát từ phía xa truyền đến.

Đám người Chu Khải mặt mày biến sắc.

“Lần này tạm tha cho bọn mày, lần sau coi chừng ông đây!”

Chu Khải bỏ lại lời cay nghiệt, rồi đem theo đám anh em chạy trốn.

Bọn họ đi rồi, cả người Hứa Tị lung lay.

“Anh có sao không?”

Tôi lo lắng đỡ lấy anh.

Bây giờ mới thấy trên trán anh bị thương.

Miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, nhìn có hơi đáng sợ.

Hứa Tị né tránh sự đυ.ng chạm của tôi, giọng anh rất nhẹ mang đầy sự mệt mỏi.

“Đi thôi, đưa em về nhà.”