11.
Ngay khi tôi sắp hôn được anh, đột nhiên anh đứng dậy, nói giọng lạnh lùng.
“Em đi đi, anh không cần em thương hại.”
Nhất thời, tôi không biết phải làm sao: “Đây không phải thương hại, Hứa Tị, em thích anh.”
“Nhưng ông đây không thích em!”
Hứa Tị đột nhiên nổi giận.
Anh nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt tôi, động tác thô lỗ kéo tôi lên.
“Cút, đừng để anh lại nhìn thấy em.”
Mắt tôi đỏ hoe.
Vừa giãy giụa, vừa hét lên với anh: “Anh nói dối!”
“Hứa Tị, anh thích em, nhưng anh không dám thừa nhận thôi!”
Mọi người đều nói Hứa Tị vừa lạnh lùng vừa vô tình, sẽ không đối xử dịu dàng với bất kỳ ai.
Nhưng trước mặt tôi, anh không như thế.
Dù lần nào anh cũng nói lời hung dữ, nhưng chưa từng làm tôi bị tổn thương.
Làm gì có ai dám tụt quần Hứa Tị.
Nhưng tôi không những tụt quần anh, còn không bị anh ghét.
Hứa Tị nói: “Đấy là do da mặt em dày!”
“Lần trước em tỏ tình với anh thì sao?”
Tôi bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm: “Lần trước, rõ ràng anh có thể mặc kệ em tiếp tục đánh nhau với người ta, tại sao lại đưa em chạy theo anh?”
Hứa Tị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi nói: “Sao ông đây phải nói với em!”
Đúng.
Anh không còn lời nào để nói.
Tôi đắc ý giúp anh giải thích lý do.
“Vì anh thích em.”
Sắc mặt Hứa Tị cứng đờ, lúc xanh lúc trắng.
Bộ dáng điển hình của việc bị chọc thủng tâm tư.
Cuối cùng, mặt anh tối sầm, vớ lấy quần áo ở đầy giường.
“Anh lười nói với em, em không chịu đi, thì anh đi.”
Tôi nắm lấy vạt áo của anh.
“Không, em đi, anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu không em sẽ đau lòng.”
12.
Tôi ra khỏi nhà anh với tâm trạng vui vẻ.
Vừa mới đi, đã mong chờ đến ngày nghỉ tuần tới.
Hôm thứ tư.
Dì cả (kinh nguyệt) của tôi đến, đau đến mức không thẳng lưng được, cả người đổ mồ hôi lạnh, nằm trên bàn.
Đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt.
“Mới thay nước nóng, ôm cho ấm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Hóa ra là hạng nhất lớp chúng tôi, Lục Châu Viễn.
Cậu ấy mặc đồng phục, nhìn rất sạch sẽ, lời nói tràn đầy quan tâm.
Tôi và cậu bình thường không tiếp xúc nhiều, chỉ ở chung một nhóm học tập.
Thấy bảo hoàn cảnh của cậu rất tốt, bố mẹ đều là giáo sư đại học.
Nhưng cậu ấy rất ít khi giao tiếp với người khác, nên sau lưng các bạn học đều bảo cậu ấy thanh cao (trong sạch cao thượng).
Tôi không ngờ cậu ấy sẽ quan tâm tôi, nhất thời có hơi ngây ngốc.
Lúc định nói cảm ơn cậu ấy, thì cô bạn thân ở lớp bên cạnh vừa kêu vừa chạy đến.
“Kiều Kiều, người trong lòng của cậu đang làm loạn ở KTV!”
Bạn thân biết tôi thích Hứa Tị.
Cô ấy luôn không ủng hộ việc này, còn bảo Hứa Tị và bọn tôi không phải người cùng một thế giới.
Giờ cô ấy kích động đưa điện thoại cho tôi xem, trong điện thoại là một bức ảnh.
Tôi vừa nghe thấy mấy từ “Hứa Tị” với “làm loạn”, thì sự quan tâm đã rời đi.
Nên cũng không thấy bàn tay Lục Châu Viễn hơi khựng lại.
Trong điện thoại của bạn thân có bức ảnh mà người khác chụp rồi gửi cho cô ấy.
Trong ảnh, Hứa Tị dựa vào ghế sô pha, hút thuốc.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang ngồi trên đùi anh.
Vừa mới được chụp.
Trong ảnh rất tối, tôi không thấy rõ biểu cảm của Hứa Tị.
Nhưng tôi nhận ra người phụ nữ đó,
Từ Mạn Lâm.
Hứa Tị từng bảo cô ta ngực to mông vểnh, là loại mà người đàn ông nào cũng thích.
Nhìn hai người thân mật, trong lòng tôi đau như bị tạt acid.
“Tớ muốn xin nghỉ, đi tìm anh ấy.”
Kìm nén sự khó chịu, tôi đứng dậy khỏi chỗ của mình.
Không ngờ Lục Châu Viễn giữ chặt tôi lại.
“Cậu điên à? Không đau bụng nữa?”
Cậu ấy hơi chau mày, vừa trách móc vừa lo lắng.
Bạn thân dùng ánh mắt ám muội nhìn qua nhìn lại, đánh giá hai bọn tôi.
Tôi hất tay cậu ấy ra.
“Xin lỗi, đây là chuyện của bản thân tớ.”
So với việc khó chịu vì đau bụng kinh, tôi càng không chịu được việc Hứa Tị ở bên người khác.
Con người tôi luôn là đứa bướng bình, chuyện đã quyết thì nhất định phải làm.
Cuối cùng, tôi xin nghỉ, trực tiếp bắt taxi đến KTV.
Dựa theo tin tức bạn thân cung cấp, bọn Hứa Tị ở phòng bao số 999.
Khi tôi đi tìm, trong phòng bao mọi người đang hò reo.
Bọn họ muốn Hứa Tị hôn Từ Mạn Lâm.
Hứa Tị không nhúc nhích.
Từ Mạn Lâm cố ý dựa hẳn lên người anh.
Nghe là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Tôi nghẹn ngào gọi “Hứa Tị”.
Trong phòng bao rơi vào yên tĩnh.
Người ngồi trên sô pha nhìn tôi.
13.
Ánh mắt Hứa Tị chợt lóe.
Nhưng trên mặt anh không có sự kinh ngạc, cũng không hoảng loạn.
Anh chỉ bình tĩnh thờ ơ nhìn tôi.
Giống như tôi chỉ là một người xa lạ.
“Tìm anh có việc gì?”
Nếu không phải giọng nói và ngoại hình của anh không đổi, tôi còn nghi ngờ người trước mặt tôi không phải anh.
Tôi cố nén nỗi buồn: “Về nhà với em được không?”
Mọi người xôn xao, hỏi Hứa Tị xem tôi là ai.
Từ Mạn Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù địch.
Hứa Tị kẹp một điếu thuốc giữa những ngón tay, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh mới từ từ nói: “Ông đây đi tán gái vô cùng vui vẻ, về nhà cái gì mà về?”
Từ Mạn Lâm nghe những lời này, đắc ý nhìn tôi, sau đó lại dựa người lên người Hứa Tị.
Nhìn thấy cả người cô ta dính lên tay Hứa Tị, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật khóc.
“Hứa Tị anh là đồ khốn nạn!” (王八蛋:Vương bát đản)
“Coi như anh muốn chứng minh anh không thích em, cũng không cần phải dùng cách này chứ?”
Động tác hút thuốc của Hứa Tị cứng đờ.
Nhìn xem.
Tôi hiểu anh nhiều hơn cả anh.
Dù anh làm cái gì, tôi đều có thể đoán ra mục đích của anh.
Nhưng mà, anh tình nguyện hôn một người anh không thích, cũng không muốn thừa nhận mình thích tôi.
Chuyện đó khó thế sao?
Hứa Tị rất nhanh khôi phục lại như bình thường, cười lạnh nói: “Không sai, Ông đây muốn cho em biết ông đây không thích em.”
“Nên từ nay về sau em cũng đừng quấn lấy ông đây.”
“Cút đi!”
Hứa Tị gầm lên giận dữ, ném một cái chai về phía này.
Cái chai ở vỡ nát bên cạnh tôi.
Dù không ném trúng tôi, nhưng lại khiến trái tim tôi rơi xuống đáy vực trong nháy mắt.
Tôi biết vì sao Hứa Tị không chịu thừa nhận anh thích tôi.
Vì trong lòng anh, anh là tên lưu manh với hai bàn tay trắng, anh không xứng với tôi.
Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng hỏi tôi có để ý không.
Tôi vẫn luôn nỗ lực tiến về phía anh.
Tôi tưởng chỉ cần đi xong 100 bước, là có thể ở bên anh.
Nhưng anh lại luôn lui bước về phía sau, kéo dài khoảng cách của chúng tôi hết lần này đến lần khác.
Thời gian dài, tôi cũng sẽ mệt.
Nhìn Hứa Tị phẫn nộ, tôi lau khô nước mắt.
“Được, nếu đấy là điều anh hy vọng……”
“Vậy em sẽ không theo đuổi anh nữa.”
Nói xong, tôi muốn quay người rời đi.
Nhưng mà đúng lúc này, bụng tôi đau đến mức đứng không vững,
Trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã ra đất.
Tôi nhìn thấy Hứa Tị biến sắc.
Anh đẩy Từ Mạn Lâm ra, định lao tới.
Trước khi anh kịp lao đến, tôi đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Không biết Lục Châu Viễn cũng đến đây từ khi nào.
Cậu ấy dùng cánh tay mạnh mẽ bế tôi lên, giọng nói dịu dàng kiên nhẫn.
“Nhắm mắt lại, tớ đưa cậu đến viện.”
14.
Tôi được Lục Châu Viễn đưa đi.
Hứa Tị vẫn luôn đứng yên tại chỗ, nhìn bọn tôi rời đi.
Giây phút cửa phòng bao đóng lại.
Tôi và anh giống như cách nhau hai thế giới.
Bệnh viện.
Lục Châu Viễn ngồi cạnh tôi.
“Sao cậu lại thích anh ta?”
Có lẽ do chán, nên hạng nhất mới hóng chuyện tình cảm của tôi.
Tôi nằm trên giường, vẫn còn kim truyền trên tay.
Chợt tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi thấy Hứa Tị.
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, từ bé đã không lo ăn, không lo uống.
Váy công chúa mặc không hết, còn có người hầu người hạ.
Nhưng tôi không vui một chút nào.
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bố mẹ tôi đã cãi nhau cả ngày.
Do tích cách của mẹ tôi mạnh mẽ, độc lập, ghét bố tôi kém cỏi ở nhà.
Bản thân mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn muốn khống chế tất cả.
Thời gian lâu dần, hai người đều chán ghét nhau.
Sau đó, bố tôi yêu một cô giáo.
Cô giáo đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ có tính cách dịu dàng.
Nên bố tôi cương quyết ly hôn với mẹ.
Đấy là lần đầu tiên tôi thấy ông mạnh mẽ.
Giống như ông đã sớm chịu hết nổi những chuyện này rồi.
Để thoát ra, ông thậm chí sẵn sàng từ bỏ đứa con gái duy nhất của mình.
Năm đó, tôi mười tuổi.
Sau khi tan học về, thì không thấy người cha tôi yêu nhất đâu cả.
Trong nhà, mọi đồ vật liên quan đến ông cũng biến mất.
Mẹ bảo tôi, bố tôi không cần tôi.
Tôi khóc lóc, không tin, nhân lúc mẹ không để ý chạy ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Hứa Tị.
Anh mặc đồ tang màu đen, gương mặt trắng bệch.
Mà đôi mắt lại hồng hồng tràn đầy sự bướng bỉnh và không cam lòng.
Tôi khóc lóc xông vào “Căn cứ bí mật” của anh.
Anh không trách tôi, ngược lại hỏi tôi bị làm sao.
Tôi kể anh nghe chuyện của bố mẹ.
Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi.
“Đừng khóc, ít nhất em còn có mẹ. Anh cái gì cũng không có.”
Lúc đó tôi còn nhỏ, chẳng hiểu cái chế* là gì.
Sau tôi mới biết, bố mẹ của Hứa Tị đã mất do gặp tai nạn xe.
Để lại cậu bé 13 tuổi và bà nội tuổi đã cao sống nương tựa lẫn nhau.
Sau đó, mẹ tôi tìm thấy tôi, bà khóc rồi đưa tôi về.
Tôi nằm trên vai mẹ, nhìn Hứa Tị vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh lẻ loi, nhìn chúng tôi, trong đôi mắt chứa đầy hoài niệm.
Rồi, tôi dần trở nên yên lặng, chẳng nói với ai rằng tôi đã mất đi bố của mình.
Tết nhất lễ lạc, mẹ tôi luôn bận chuyện của công ty, tôi cũng nghe lời, hiểu chuyện bảo rằng “Không sao”.
Tôi đã quên anh trai từng dịu dàng an ủi tôi.
Tôi chỉ nhớ ánh mắt anh nhìn tôi và mẹ ngày hôm đó.
Tôi nghĩ, mình khác anh, tôi may mắn.
Năm thứ ba, học cấp hai.
Tôi nghe nói ở chỗ chúng tôi có một tên côn đồ lúc đánh người rất tàn nhẫn, thậm chí còn từng giế* người.
Người lớn đều dạy con cái nhà mình cách xa loại người như thế một chút.
Mà mẹ tôi bận chuyện công ty quanh năm, tất nhiên không nhớ phải dặn dò tôi.
Lúc đó tôi rất tò mò, muốn đi xem thử kẻ từng gϊếŧ người kia trông như thế nào
Nhưng tôi lại thấy Hứa Tị.
Anh ngậm điều thuốc, khom lưng nhặt rác trên mặt đất bỏ vào thùng rác.
Từ đó tôi biết, lời đồn đại không nhất định đã là sự thật.
Chàng thiếu niên nho nhỏ đã từng an ủi tôi, không có khả năng là người xấu trong lời mọi người nói.
Từ đó về sau, tôi sẽ bí mật quan sát Hứa Tị khi buồn chán.
Tôi luôn thấy anh một thân một mình bận hết cái này đến cái kia.
Thi thoảng rảnh rỗi, sẽ ngồi trên sân thượng trong khu chung cư cũ nát của họ hút thuốc.
Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy anh đang khao khát hướng đến tự do.
Có lẽ cảm thấy bản thân và anh cùng bệnh (bản gốc 同病相怜: Đồng bệnh tương liên – cùng một bệnh nên đồng cảm thấu hiểu), hoặc có lẽ từng được hưởng sự ấm áp của anh.
Tóm lại, tôi thích Hứa Tị.
Thích chàng thiếu niên nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra lại cô đơn và dịu dàng.
Không ai biết anh tốt thế nào,
Tôi cũng không muốn cho mọi người biết,
Vậy thì, anh có thể là của tôi.
15.
Cuối cùng, tôi cũng không trả lời câu hỏi của Lục Châu Viễn.
Tôi đoán được có lẽ cậu ấy thích tôi, nên dứt khoát cự tuyệt cậu ấy.
Lục Châu Viễn nói: “Tình cảm không phải cứ hai người có tình cảm với nhau là được.” (bản gốc: 两情相悦:Lưỡng tình tương duyệt – hai bên đều có tình cảm với nhau)
“Cậu và anh ta cách nhau vạn dặm, dù có dựa vào một thân nhiệt huyết đến với nhau, cuối cùng cũng chưa chắc đã có một kết thúc đẹp.”
Không thể không thừa nhận, tư tưởng của hạng nhất đúng là khác biệt.
Tôi hiểu ý của cậu ấy.
Hứa Tị có tốt bụng đến đâu, thì vẫn còn mác côn đồ, bỏ học ở nhà.
Cuộc sống của anh có khả năng vĩnh viễn chẳng trốn thoát khỏi nơi địa phương nhỏ bé này của chúng tôi.
Mà tôi thì khác.
Ở trường tôi là một trong hai học sinh xuất sắc nhất, tương lai tiền đồ rộng mở.
Gia đình của bọn tôi cũng một trời một vực.
Trong mắt người khác, đây là môn không đăng hộ không đối (không xứng).
Hứa Tị bởi vì những điều này, mới hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa.
Giống như mọi người đều hiểu.
Trừ một mình tôi, luôn một thân nhiệt huyết cho rằng tình yêu đích thực có thể vượt qua muôn vàn khó khăn.
Say khi đuổi Lục Châu Viễn đi, tôi tự mình làm thủ tục xuất viện.
Cũng chỉ là đau bụng kinh mà thôi, tôi cũng không bảo mẹ.
Lúc xuống giường, đầu có hơi choáng váng.
Khi sắp ngã, một đôi bàn tay đỡ lấy tôi.
Mùi hương quen thuộc sộc vào trong khoang mũi.
Là Hứa Tị.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh,
Chỉ thấy anh cau mày, đầy vẻ sốt ruột.
Tôi nói cảm ơn, rồi rút tay ra khỏi tay anh.
Hứa Tị đột nhiên mở miệng gọi tên tôi.
“Thẩm Kiều.”
Trong lòng tôi run lên, chỉ nghe thấy anh nói: “Đừng vì anh mà tra tấn bản thân, không đáng.”
“Còn nữa, nhân lúc còn sớm, hãy quên đoạn tình cảm này đi.”
Lòng tôi đau đến tê dại, cố tỏ vẻ trấn tĩnh, bình tĩnh nhìn anh.
“Anh đang quan tâm em à?”
Nếu không, thì tôi chịu tra tấn hay không có liên quan gì đến anh?
“Anh chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi.”
Quả nhiên Hứa Tị sẽ không thừa nhận.
Anh luôn mạnh miệng, tôi cũng lười phải cãi nhau với anh.
“Nếu đã như thế, thì bớt quản chuyện của em lại.”
Tôi bước qua anh, rời khỏi bệnh viện.
Căn bản tôi không ảo tưởng (bản gốc:自作多情 - tự mình đa tình) cho rằng anh đến vì tôi.
Bà nội Hứa Tị cũng nằm viện, tôi nghĩ chắc là anh tiện đường.
Lại hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Hai ngày trước tôi còn háo hức đợi đến ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ, tôi và Hứa Tị cãi nhau lớn đến chia tay.
Cuối tuần đối với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa quá lớn.
Tôi vừa mới làm xong bài tập về nhà, thì cảm thấy trống rỗng.
Chẳng biết phải làm gì để vượt qua hai ngày tới.
Mẹ tôi bận chuyện công ty cả ngày, căn bản không có thời gian về nhà.
Hôm nay, tôi đi dạo một mình ở siêu thị rồi về nhà.
Mấy tên lưu manh chặn trước mặt tôi.
“Anh cả (bản gốc老大:lão đại), là cô ta, người trong lòng của Hứa Tị!”
“Em nghe lão già Triệu ngựa non nói, Hứa Tị vì con nhóc này mà từ chối Từ Mạn Lâm.”
“Chỉ cần chúng ta bắt cô ta lại, em không tin tên Hứa Tị không đến quỳ gối dập đầu với anh!”
Trong lòng tôi kinh hãi, nhận ra đám người đối diện có thù oán với Hứa Tị.
Tôi nhìn bốn phía, tỏ ra bình tĩnh nói: “Hứa Tị là ai, tôi không quen biết anh ta.”
Xung quanh thưa thớt, tôi chẳng tìm được ai để xin giúp đỡ.
Người đàn ông dẫn đầu cười xấu xa: “Cô không cần biết nó là ai, chỉ cần nó biết cô là được rồi.”
Nói rồi, người đàn ông đưa mắt ra hiệu với đàn em.
Tôi còn chưa kịp hét lên, mấy người đó đã xông lên tóm lấy tôi.
Còn nữa.