Chương 38: Phiên ngoại 1: tuần trăng mật

Bích đã quay lại sau một tuần cật lực, nhớ cả nhà *thả tim bay phấp phới*

***************************

Đêm tân hôn, hai người đi vào phòng tiến hành công đoạn động phòng hoa chúc, Trúc Đình tiếp rượu của bậc phụ huynh cùng với đám Nhật Băng từ sáng đến giờ, men say bắt đầu làm hắn cảm thấy mơ màng. Tại bọn Nhật Băng cứ bắt hắn phải uống, nói chú rể trong tân hôn không thể không say, Thân Bích cũng có uống nhưng chỉ là một chút thôi, tại Trúc Đình không muốn cậu uống nhiều, như vậy không tốt. Cuối cùng trên đường về, ngồi trên xe hắn cứ ôm ôm hôn hôn Thân Bích, mặc dù người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng Thân Bích cũng không đẩy hắn ra. Mãi đến khi vào phòng hắn cũng không buông, hắn bế cậu lên đem lên giường, chen vào giữa hai chân Thân Bích đè xuống mà hôn. Thân Bích cũng phối hợp vòng tay qua cổ hắn mở miệng ra để hắn len vào.

Ý thức của Trúc Đình đã sớm bị men say làm mơ màng, làm nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, Thân Bích cảm nhận được hương vị rượu vang trong miệng, chiếc lưỡi nóng bỏng hòa vào vị nồng của rượu làm nụ hôn càng thêm sắc tình, hai người day dưa một hồi thì kết thúc một nụ hôn dài, Thân Bích nằm trên giường thở hộc hộc, Trúc Đình trườn tới vuốt mặt cậu: "Vợ à, hôm nay em đẹp lắm"

Thân Bích thấy hắn khao khát vậy thì trêu hắn, nắm lấy cà vạt để hai chiếc mũi cọ vào nhau: "Nhìn anh kìa, không khác gì con sắc lang chết đói, muốn đến vậy sao?" Còn nháy mắt đầy dụ hoặc với hắn.

Nhìn người trước mặt cứ khıêυ khí©h không ngừng như vậy làm sao mà nhịn cho được, đã vậy men say làm trí óc hắn mơ hồ nảy trong đầu hắn những hình ảnh không dành cho trẻ em dưới 18. Hắn nằm đè lên Thân Bích, mυ"ŧ lấy đôi môi câu dẫn hắn, cái người này vốn dĩ bình thường đã làm hắn chết mê chết mệt, trong đầu không ngừng khắc sâu hình ảnh của cậu, bây giờ còn khıêυ khí©h hắn, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu ý tứ của cậu.

"Suốt ngày cứ câu dẫn anh thế này là thế nào, anh phải thao em đến độ không lết thân xuống giường để trừng phạt cái tội mị hoặc" - Trúc Đình tùy ý nói.

"Thế thì phải xem khả năng của anh đã" - Nói rồi nhoài người tới hôn hắn, mở khoang miệng của hắn mà khuấy động, xoay người đè hắn xuống nằm trên người hắn. Nói là đè chứ thân hình Thân Bích mảnh mai hơn hắn, nhìn giống như con thỏ nhỏ nằm lên một con sói ánh mắt tràn đầy thèm thuồng. Hắn cũng tùy ý nằm yên để cho cậu chủ động, mọi khi toàn là hắn chủ động, hôm nay có lộc hưởng không ngại gì mà không hưởng. Thân Bích cởϊ áσ vest ngoài ra, rồi từng nút từng nút cởi ra, hắn vốn nổi bật với thân hình như người mẫu, Thân Bích nhìn đến tùy ý vuốt từ ngực hắn, hôn nhẹ lên hai điểm nổi trên đó, nhéo nhẹ hai điểm cho bỏ tật có thân hình đẹp hơn người khác. Vuốt xuống đến cái bụng có cơ bụng vừa mắt thẩm mỹ của hắn, ghét chọt chọt vài cái. Nãy giờ hắn nhìn cậu cứ nhìn cơ thể của mình mà chọt lấy chọt để làm hắn nhịn cười, đây cũng đâu phải là lần đầu hắn lõa thể trước mặt cậu mà lại có thái độ vậy nhỉ, mà nhìn cái biểu cảm đó của cậu hắn lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, hắn cũng ngưng suy nghĩ đó tiếp tục tận hưởng.

Thân Bích dò la đến thứ đã nổi cộm trên cái quần tây kia, mặc dù cách đến hai lớp quần nhưng cái độ căng phồng của nó cũng đủ làm cậu làm thấy hoang mang. Thân Bích kéo dây kéo xuống, lấy tay vuốt ve, xoa xoa cái thứ đang nổi dưới qυầи ɭóŧ, hắn hừ hừ vài tiếng. Thân Bích nổi ý xấu trêu chọc hắn, lôi cái thứ đang cần tự do ra khỏi chốn giam cầm nó, khi cái thứ đó bật ra Thân Bích mới cơ hồ bần thần vài giây, đây là thứ đã từng trong cơ thể mình sao, sao nó to hơn tưởng tượng của mình nhỉ. Nhưng nghĩ lại, nó lại mang lại cho mình sinh nhật đáng nhớ nhất, mặc dù ban đầu có chút đau nhưng mà về sau lại thoải mái cực kì. Tỏ ý sủng nịnh nó, Thân Bích vuốt ve nhẹ nhàng dọc thân đến đỉnh, búng nhẹ. Trúc Đình nhíu mắt nhìn xuống, Thân Bích biết hắn căng cứng nãy giờ rất khó chịu, cười một cái rồi cúi xuống ngậm lấy thứ cứng rắn kia, do cậu không thuần thục việc này nên thỉnh thoảng có cạ trúng răng vào. Trúc Đình sau n lần bị cạ trúng thì lật người đè lại, cười gian manh: "Em cứ cạ răng vào như vậy, nó mà có bị làm sao là em khổ nhất a"

"Thì em sẽ làm chồng anh" - Thân Bích không ngại ngùng thẳng thắn.

Trúc Đình cười trêu chọc: "Có thật sự là em có khả năng đó không?"

"Dĩ nhiên là có" - Thân Bích vẫn kiên quyết.

"Thật sự?"

"Tất nh...iê....n...a....ưʍ..." - Chưa nói hết lời đã bị hắn dùng ngón tay len vào huyệt đạo.

Hắn ngừng động tác hỏi: "Còn khả năng hay không?"

"Có a....a....a..." - Hắn xấu xa tiến tay sâu hơn, cật lực ra vào.

Hắn cười gian: "Còn hay không?"

Liên tục bị hắn dùng ngón tay thọt ra thọt vào, nhịn nãy giờ dịch làm ẩm ướt không ít, lại bị hắn trêu chọc như vậy dịch cứ tiết ra làm ngón tay hắn ướt đẫm: "Kh...ô...n...g....a......a....."

Hắn hài lòng gật đầu hỏi tiếp, ngón tay vẫn không ngừng thọt vào: "Nói, ai là chồng em?"

"Là...Trúc...Đình...a.aaaaa.." - Thân Bích không thể nói trọn câu.

"Sau này còn có ý định đè anh nữa hay không?" - Hắn đã dò ra được điểm quen thuộc ở sâu trong cúc huyệt, liên tục công kích vùng đó.

"Aaa....a.... không....a...."

Hắn vươn tới hôn lên đôi môi đã đỏ nhuộm, ngón tay vẫn trêu chọc điểm kɧoáı ©ảʍ: "Nhìn em kìa, không thành thật gì cả, cả đời này em chỉ thích hợp làm vợ anh thôi, tốt nhất cứ nằm dưới mà hưởng thụ huynh đệ của anh nghe không, vậy mới ngoan"

Thân Bích bị hắn chọc chọc ngứa ngáy vô cùng: "Aaaa....ân.... Đình, em khó chịu, mau đút cho em"

Nhìn cậu đã không còn khả năng chống cự, hắn cũng ngưng trêu đùa: "Có ngay, anh sẽ cho em ăn no"

Hắn đưa tiểu huynh đệ cạ cạ ở miệng cúc huyệt rồi đẩy vào, Thân Bích cảm nhận được có cự vật to lớn đang dần lẻn vào, nhíu chặt mày cho nó vào.

"Thả lỏng nào, em căng cứng như vậy là gãy luôn tiểu huynh đệ của anh đó" - Hắn hôn cậu trấn an, hắn biết lần này mới chỉ là lần thứ hai nên cúc huyệt vẫn còn rất chặt.

Thân Bích được động viên như vậy thì cố gắng bình tĩnh, nằm yên, thấy cậu cũng đã thả lỏng, hắn bắt đầu nhấp vài cái. Cảm nhận được cự vật đang chầm chậm luật động trong cơ thể mình, Thân Bích vẫn chưa thỏa mãn, nó cứ cạ cạ vào thành trong ngứa ngáy vô cùng, mà đã ngứa thì phải gãi mới đã, thế mà tên này cứ làm như vậy rõ ràng trả thù mình mà, mặc dù vậy nhưng cũng phải lấy lòng hắn, nếu không chỉ có mình chịu thiệt: "Đình a, anh nói cho em mà, mau cho em đi, xin anh đó"

Nhìn người ở dưới khẩn cầu nhìn mình thật không đáp ứng chỉ có kẻ ngốc nhưng hắn vẫn nổi ý xấu: "Mau kêu ông xã cho em nhiều hơn, thao chết em, thao cho em tê tâm liệt phế anh sẽ cho em, thành khẩn vào"

Biết tính tên này được đằng chân lân đằng đầu, Thân Bích nhíu mày, lúc nãy chưa đủ thành khẩn a. Nhìn biểu tình kia hắn vờ dỗi rút ra: "Thế thôi vậy, nếu em đã không muốn anh cũng không ép"

Thấy hắn có vẻ muốn không làm, Thân Bích lòng dậy sóng, làm sao bây giờ mình cũng muốn, nhưng mà cầu xin như vậy thật không giống tính cách cậu tí nào, đắn đo suy nghĩ, Trúc Đình ở kế bên thấy cậu có vẻ do dự rồi, tiếp tục tấn công: "Em nếu không muốn cũng không sao, anh cũng không muốn bắt ép em, làm vậy bị tội cưỡng bức thì tội cho anh"

"Em....em nói mà" - Thân Bích ngăn hắn.

Hắn chờ cậu nói, Thân Bích ấp úng nói rất nhỏ: "Ông xã, cho em nhiều hơn, thao chết em, thao cho em tê tâm liệt phế"

Hắn thấy bộ dáng của cậu đỏ đến độ bốc cháy, cũng không muốn trêu chọc cậu nữa, nếu không là lại bị đá xuống giường không chừng: "Ừ, vậy mới ngoan, nhìn em kìa, nói như vậy thôi mà cũng đỏ mặt nữa"

Thân Bích không kháng cự mà cúi mặt xuống, hắn hôn lên môi cậu rồi đâm vào lại như cũ, lần này hắn không trêu cậu nữa mà thành thành thật thật đâm vào, ra vào không ngừng, đâm thật sâu vào trong điểm kɧoáı ©ảʍ rồi rút ra, sau đó lại đâm vào thật sâu nữa, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Thân Bích dưới thân được như ý muốn, rêи ɾỉ ư ư a a. Sau một hồi ra vào đâm thọt, hai người cùng hòa quyện vào nhau cùng bắn ra luồng trắng. Trúc Đình nằm lên người Thân Bích cùng thở hồng hộc, hắn nhìn cậu càng thêm yêu thương càng nhiều, vuốt lấy gương mặt làm hắn chết mê chết mệt này, Thân Bích cũng tùy ý để cho hắn sờ, xong nhoài lên hôn nhẹ hắn một cái.

Trúc Đình đáp lại nụ hôn đó nồng nhiệt hơn, hôn một lúc Thân Bích cảm nhận có cái gì đó lại trỗi dậy, dở khóc dở cười nhìn hắn: "Làm như vậy mà còn muốn nữa?"

Hắn đè xuống lưu manh nói: "Bao nhiêu đây thì ăn nhằm gì, chẳng phải anh nói là làm em đến độ không thể xuống giường sao?"

Thế là hắn lại tiếp tục sự nghiệp "làm đến độ không thể xuống giường", hậu quả là sáng hôm sau quả thật Thân Bích không thể xuống giường, nằm trên giường mà oán hận nhìn hắn, để tôi đây bỏ lơ anh cả ngày hôm nay, cho anh chừa cái tội không biết tiết.

Trúc Đình tỏ vẻ vô tội nhìn cậu, chỉ tại hôm qua em câu dẫn anh mà. Mặc dù vậy nhưng hắn cũng hạ mình xin lỗi: "Vợ à, do anh không tốt, việc này cũng không thể trách mình anh được, một phần cũng do em câu dẫn anh nên anh không kiềm chế được". Thân Bích đắp kín chăn bất mãn nhìn hắn, có phải nếu như bây giờ tôi tung chăn ra anh liền nhào đến làm nữa đúng không.

Trúc Đình lại dở khóc dở cười, anh đâu phải cầm thú, hắn quay qua ôm cậu cọ cọ như một con cún bự to xác: "Vợ à, cho anh xin lỗi, anh hứa lần sau, lần sau, lần sau và lần sau nữa sẽ tiết chế không vô độ nữa"

Thân Bích hoang mang nhìn hắn: "Cái gì? Vậy là ban đầu anh có ý định lần sau, lần sau, lần sau và lần sau nữa sẽ làm tôi không thể xuống giường, cả ngày nằm trên giường mà để anh mang đồ ăn đến chăm sóc cuộc sống kiểu tiểu thư đài các khuê môn hồng hạnh bất xuất gì gì ấy hả. Anh biết tôi một ngày mà không đi chơi thì sẽ như mười năm mọc nấm mốc khắp nơi không, người gì mà không biết tiết chế, lúc nào cũng làm làm, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không được vào phòng, cách xa tôi mười mét, nếu tôi có việc gì thì sẽ gọi, nhưng mà nếu không có tuyệt đối không được lại gần. Anh mà lại gần đừng trách tôi tại sao tiểu huynh đệ của anh không cánh mà bay, không bị nhân tố thần bí nào làm hại mà vẫn suốt đời không thể cương lên nổi không?" - Thân Bích tức giận làm một tràng.

Trúc Đình đứng im để cho Thân Bích xả giận, hắn biết tính của người này chỉ cần giận lên là trong đầu như sách chửi mắng

tuôn ra ào ào, mắng không ngừng nghỉ, mắng không điểm dừng, càng mắng càng sắc bén, nếu cậu mà không muốn ngừng thì có thể mắng từ sáng đến chiều, từ ngày này qua tháng nọ, từ mùa quýt năm này đến mùa quýt năm sau, cho nên hắn phải nhường một bước để yên lành một bữa: "Ngoan ngoan, để anh nấu cho em cháo trắng, sẽ có hồng trà mật ong nữa, chịu không?"

Thân Bích thấy nãy giờ giáo huấn hắn như vậy cũng đủ nên không mắng nữa, tha cho anh đấy. Sau khi Trúc Đình đóng cửa xuống bếp làm thức ăn, Thân Bích nằm trên giường tủm tỉm cười hoài tưởng. Thân Bích vẫn luôn uống hồng trà mật ong, ngày xưa khi mà cùng đi tấp vào quán nước nào, Thân Bích gọi nước không bao giờ cố định, lần đó cậu đang phân vân không biết nên uống cái nào, Trúc Đình mới nói uống hồng trà mật ong đi uống ngon lắm. Lúc đó Thân Bích cũng gọi ra uống thử, sau khi uống xong hương vị thanh khiết của trà hòa cùng vị ngọt hoàn mĩ của mật ong, cậu liền nổi lên thiện cảm với nó, từ đó về sau Thân Bích gán cho nó biệt hiệu là "món nước tình yêu" của cậu.

Khoảng ba mươi phút sau, Trúc Đình mang cháo trắng cùng với hồng trà lên. Thân Bích nhìn hắn tấc bậc làm thì vô cùng sung sướиɠ, thật ra lúc trước hắn không biết làm gì đâu, nhưng mà từ lúc ở chung đến nay, hắn ngày nào cũng ráo riết học nấu ăn, mặc dù chỉ là mấy món đơn giản nhưng lại rất thuần thục, ăn vào rất vừa khẩu vị, thật khiến người ta gọi hắn là người chồng hiếu thuận của thời đại.

Trúc Đình đỡ Thân Bích nằm dựa lưng lên giường, đem cháo sang: "Cháo đã nấu xong, em ăn đi nào, ăn xong rồi thoa thuốc giảm sưng lên, nếu không sưng lên thì nguy lắm"

Thân Bích để hắn bón cho, nhấp vài ngụm hồng trà.

"Vợ à, tuần sau mình đi hưởng tuần trăng mật nha" - Hắn vừa bón vừa hỏi.

"Ân, em cũng định hỏi đây, em có đọc qua truyện kia thấy tiểu thụ được tiểu công dẫn đi hưởng tuần trăng mật ở Maldives nên cũng muốn đi thử" - Thân Bích hí hửng kể lại.

"Để nghỉ mát sau này mình đi luôn, anh thì lại muốn dẫn em đến Hà Lan" - Hắn chầm chậm nói.

Thân Bích chỉ cười không nói, Trúc Đình nhìn nụ cười đó thì cũng leo lên giường ôm cậu mà hôn hôn, nụ cười đó ý nghĩa của nó chính là chỉ cần nơi nào có anh thì em sẽ đi đến nơi đó.

Một tuần sau, hai người đã chuẩn bị đầy đủ có mặt ở sân bay, bắt đầu chuyến bay đến Hà Lan.

Đập vào mắt của Thân Bích là nơi đây có một cánh đồng hoa rộng lớn đầy đủ màu sắc, mỗi dãy một màu sắc khác nhau, trước mặt là những cái cối xay gió, mang đậm bản chất của nơi đây. Thân Bích hí hửng chạy trên con đường rẽ ra, Trúc Đình nhìn người trước mặt mình vô tư đến độ làm hắn nhớ lại tuần trước động phòng, hắn muốn làm cậu không còn thuần khiết, làm cậu đến độ dục tiên dục tử mới thôi. Nhưng hắn lại không thể, con người này vô tư vô ưu chính là ưu điểm, lúc trước hắn đã làm cậu chịu khổ rồi nên bây giờ hắn muốn bù đắp, mặc dù bao nhiêu đây vẫn không đủ nhưng hắn vẫn luôn cố gắng.

Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng có một cánh tay kéo hắn đến cánh đồng, nhìn lại thì là Thân Bích đang vui vẻ cầm tay hắn, lấy từ trong túi quần ra điện thoại rồi để ra chụp hình hai người. Thân Bích hôn lên đôi môi hắn, rồi tách một cái chụp lại. Hắn có hơi ngỡ ngàng một chút nhưng không nói gì, để cho cậu vui vẻ đi.

Hai người tận hưởng không gian ở đây xong rồi đi đến một con đường hoa, hai bên là hai hàng hoa màu trắng, ở giữa là một con đường hoa màu tím, nhìn đến hoa lệ vô cùng. Thân Bích lần đầu tiên được ngắm nhìn những phong cảnh mà trước giờ cậu chỉ được nhìn qua TV, bây giờ được tận mắt nhìn có một chút háo hức. Đi đến cuối con đường hai người gặp được một điều quen thuộc. Nhật Băng và Diệp Kì.

Có một chút kinh hỉ: "Hai cậu đi du lịch à?"

"Không, bọn tớ đi hưởng tuần trăng mặt" - Nhật Băng trả lời.

Hai người ồ ồ một chút, rồi lại nhìn nhau, cái gì, tuần trăng mật. Sau đó nhìn hai người họ, hoang mang: "Tuần trăng mật?"

Nhật Băng gật gật, Diệp Kì cũng gật gật. Thân Bích cùng Trúc Đình hoang mang thật đó, không ngờ hai người họ giấu kĩ đến vậy, Nhật Băng cười cười hỏi: "Hai người cũng hưởng tuần trăng mật à?"

Thân Bích gật đầu, hỏi: "Hai cậu ở chung khi nào?"

Nhật Băng bắt đầu kể lại, thật ra hai người họ đã biết tình cảm của nhau từ khi học xong cao trung rồi, lúc đó Nhật Băng chủ động làm quen, Diệp Kì cũng không ngần ngại mà đồng ý, từ đó hai người bắt đầu hẹn hò, cuộc sống hai người hòa hợp vô cùng, mặc dù ban đầu khi ra mắt người nhà thì có một chút sóng gió nhưng về sau do người trong nhà cũng rất thoáng nên không còn trở ngại gì mà đến với nhau luôn, hai người lên đại học thì vừa mở quán nước vừa đi học, trang trải sống với nhau. Khi hai người đám cưới thì cũng chỉ là đứng trước bàn thờ tổ tiên mà làm một chút nghi lễ nhỏ với nhau, hôm nay đi hưởng tuần trăng mật thì không ngờ gặp được hai người này cũng đi hưởng tuần trăng mật. Quả thật, Trái Đất này vốn dĩ rất tròn nga.

Bốn người không hẹn mà cười, nhớ lại đoạn kí ức tươi đẹp, quãng thời gian xinh đẹp khi ở chung với nhau, một khoảng thời gian những chuyện vui buồn hòa lẫn, từ là bạn thân rồi lại thành người yêu, bây giờ đi đến một kết thúc vô cùng viên mãn. Bọn họ thật sự cảm ơn số phận đã đưa đẩy họ đến với nhau, những con người khác nhau nhưng có một điểm chung đó là thấu hiểu nhau.

Nói đi nói lại, mọi người lại nhớ đến Thiên Hàn, bọn họ cũng hay tin là cô đã cùng người kia của cô đi qua bên Mĩ rồi, người kia của Thiên Hàn bọn họ có biết, là nữ nhân tính cách vô cùng kiên cường, hòa đồng, vui vẻ, tài năng, có thể nói là hoàn mĩ tên là Thiên Song. Bọn họ cũng rất kín đáo như hai người này, chỉ riêng Thân Bích Trúc Đình là đa số đều biết, nhưng dù vậy bọn họ cũng chúc phúc cho họ.

Câu chuyện của bọn họ xoay quanh nhau, người này là xúc tác của người kia, không có người này thì người kia không thể xảy ra phản ứng, đó là quy luật. Cũng như lời tuyên hệ trước đó, bọn họ dù khác nhau nhưng câu chuyện của họ vẫn mang tên Cho anh được yêu em.