Chu Kiều Ninh rút tay ra từ trong túi quần, chạm lên ngực, khóe miệng nhếch lên với một nét khinh thường, "Đương nhiên không phải. Anh yên tâm, tôi đã không còn hứng thú với Tần Hoài nữa, sẽ không tranh giành đàn ông với anh."
Giang Tùy kinh ngạc, "Vì sao?"
Chu Kiều Ninh kỳ quái đánh giá anh ta một cái, người này có bị bệnh không? Mình đã hứa sẽ không dính dáng đến Tần Hoài nữa, vậy tại sao Giang Tùy lại trông như tiếc nuối vậy?
Chu Kiều Ninh vốn định đối đầu với Giang Tùy, nhưng lúc này anh đã bình tĩnh lại. Vì chuyện công ty mà anh đã lo đến mức gần như kiệt sức, nếu lại thêm Giang Tùy làm kẻ thù, làm sao anh có thể ứng phó được?
Liệu Giang Tùy có tin rằng anh thực sự đã hết tình cảm với Tần Hoài hay không?
Chu Kiều Ninh nhanh chóng suy nghĩ và tìm ra một lý do có thể khiến Giang Tùy tin tưởng.
"Bởi vì tôi và Tần Hoài không hợp cỡ, tôi cũng là 1."
“Anh cũng biết, chuyện này phải dựa vào sự đồng ý của cả hai bên, miễn cưỡng không thể hạnh phúc, nếu không hợp nhau thì chẳng có cách nào ở bên nhau.” Chu Kiều Ninh bày ra vẻ mặt chân thành để Giang Tùy tin mình.
Thực ra hắn không lừa Giang Tùy, hắn đúng là số 1, hơn nữa còn tự cho mình là một đại mãnh số 1.
Giang Tùy: “……”
“Vẫn không tin sao?” Chu Kiều Ninh nhấc tay, nới lỏng cà vạt, cười đầy thách thức nhìn Giang Tùy, “Không lẽ anh muốn tôi chứng minh cho anh xem?”
Sắc mặt Giang Tùy ngay lập tức tối sầm lại.
Chu Kiều Ninh trong lòng đầy đắc ý. Hắn đã đoán được Giang Tùy tìm hắn là vì chuyện của Tần Hoài, và giờ hắn đang tỏ rõ lập trường, để xem họ Giang còn dám làm gì hắn.
Không ngờ phải không? Lão tử đã đoán trước cả rồi!
Giang Tùy âm thầm quan sát Chu Kiều Ninh, thầm suy đoán tính thật giả trong lời nói của hắn. Đột nhiên, ánh mắt của Giang Tùy hạ xuống và lướt qua đôi giày của Chu Kiều Ninh, chú ý thấy chúng dính chút bùn đất, có lẽ do vừa rồi khi nhặt rác vô tình bị bẩn. Mặt Giang Tùy càng thêm u ám.
Giang Tùy có thói quen sạch sẽ nghiêm trọng, không chỉ bản thân rất ưa sạch sẽ mà còn đặt yêu cầu khắt khe với mọi thứ và mọi người xung quanh. Ví dụ như chiếc xe mà anh thường ra vào, tài xế phải dọn dẹp và khử trùng mỗi ngày, cả bên trong lẫn bên ngoài xe đều phải đảm bảo không có chút bụi bẩn nào, ngay cả một sợi tóc cũng không được phép có.
Tấm thảm lông lạc đà thủ công mà Giang Tùy mang về từ Italy trải dưới sàn xe, và khi thấy đôi giày bẩn của Chu Kiều Ninh dẫm lên thảm, Giang Tùy cảm thấy như có lửa đốt trong lòng. Nếu không phải chính tay anh đã mời Chu Kiều Ninh lên xe, chắc chắn anh đã ném thứ dơ bẩn này ra ngoài rồi!
Nhìn chằm chằm Chu Kiều Ninh, Giang Tùy nghiến răng tức giận. Cái gương mặt trông giống anh kia thật sự lãng phí khi lại nằm trên thân xác của một tên vô dụng như vậy. Dù sao cũng là con nhà giàu, sao lại chẳng hề chú ý đến hình tượng cá nhân chút nào?
Dọn đường cũng được, nhưng còn để bản thân dơ bẩn thế này, thật khiến Giang Tùy cảm thấy xấu hổ thay cho hắn!
Giang Tùy dời mắt, cố gắng không để ý đến sự khó chịu khi nhìn thấy đôi giày bẩn của Chu Kiều Ninh. Anh thầm nghĩ, nếu Chu Kiều Ninh không ở đây vì Tần Hoài, vậy thì còn vì điều gì nữa?
Đột nhiên Giang Tùy lên tiếng, quyết định đánh lừa Chu Kiều Ninh: “Cậu đến đây vì công ty sao?”
“Cái gì?” Chu Kiều Ninh không đề phòng nên hơi sững sờ.
Này sửng sốt, Giang Tùy liền biết mình đoán đúng rồi.
Này sửng sốt, Giang Tùy liền biết mình đoán đúng rồi.
Thật không ngờ, tên bao cỏ này lại có chút chí hướng sự nghiệp, Giang Tùy thầm cười nhạo, hắn nghĩ rằng chỉ cần nhặt nhạnh rác rưởi là có thể cướp lại công ty từ tay Tần Hoài sao? Đúng là một kẻ ngu xuẩn không có đầu óc.
Nhưng cũng hay, kẻ không có đầu óc thì hắn càng dễ dàng sắp đặt.
“Chu tổng, chúng ta làm một giao dịch thế nào?” Giang Tùy thay đổi dáng ngồi thoải mái hơn, hai chân dài giao nhau. Với dáng người cao lớn, dù đang ngồi, hắn vẫn tạo cho người khác một cảm giác áp lực mạnh mẽ. Toàn thân tỏa ra khí chất vừa tao nhã vừa nguy hiểm.
Chu Kiều Ninh giật nhẹ mí mắt, biểu cảm đầy nghi hoặc, “Anh muốn làm giao dịch với tôi sao?”
“Tôi có thể giúp cậu đối phó Tần Hoài, giúp cậu lấy lại công ty từ tay hắn.” Giang Tùy cười nhạt, giống như một thợ săn tài tình đã bày xong bẫy, dẫn dụ con mồi bước vào.
Chu Kiều Ninh cũng hiểu rõ rằng trên đời này không có bữa trưa miễn phí, Giang Tùy không thể nào giúp hắn một cách không công. Nếu là giao dịch, thì chắc chắn sẽ có điều kiện, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn cậu ——” Giang Tùy nhếch môi mỏng, đôi mắt màu hổ phách thoáng lên vẻ lạnh lẽo, “Khiến Tần Hoài thích cậu.”
Chu Kiều Ninh ngạc nhiên đến mức miệng mở lớn, “Hả?”
Ngốc nghếch, Giang Tùy thầm mắng trong lòng.
Lần đầu nhìn thấy, hắn đích thực có chút kinh ngạc vì sự giống nhau về ngoại hình của hai người, nhưng càng nhìn hắn càng thấy khác biệt, ít nhất trên mặt hắn sẽ không bao giờ hiện lên cái biểu cảm ngốc nghếch như thế này.
“Nghe không hiểu à?” Giang Tùy đưa ngón tay thon dài, trắng nõn gõ nhẹ lên đầu gối, không nhanh không chậm lặp lại một lần nữa, “Tôi giúp cậu lấy lại công ty, cậu giúp tôi thu phục Tần Hoài.”
Chu Kiều Ninh: “……”