Phú nhị đại nếu không có thẻ tín dụng, chẳng phải thật sự thành người quét đường sao?!
Chu Kiều Ninh rêи ɾỉ: “Không cần đâu chị! Em là em trai ruột của chị mà, chị không thể làm vậy! Máu mủ tình thâm mà!”
“Chị chính vì coi em là em trai ruột, nên mới không nói chuyện em, Chu đại thiếu gia, phải quét rác trên đường cho ba biết. Nếu không, không chỉ tài chính của em bị cắt, mà chân của em cũng chẳng còn nguyên vẹn.”
Chu Kiều Ninh: "..." Thật sự là chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền xa ngàn dặm. Chẳng lẽ hắn mới nhặt rác một chút mà chuyện đã đến tai Chu Giai Di rồi sao?
Chu Giai Di lạnh lùng nói: “Em trai thân yêu của chị, bình thường em có làm loạn thế nào, chị cũng có thể che giấu giúp. Nhưng nếu chị còn nghe thấy em làm chuyện gì bôi nhọ mặt mũi nhà họ Chu, thì em cứ chờ chị là người đầu tiên đến mà đánh gãy chân em!”
Nói xong, Chu Giai Di cúp điện thoại, khiến hai chân Chu Kiều Ninh không tự chủ mà run rẩy. Hắn thật sự là con trai ruột của nhà họ Chu sao?
Nào có khốn khổ như vậy thái tử gia ?
Ôi, xem ra tiếp tục nhặt rác ở đây thì không ổn, nếu không hai chân hắn chắc chẳng giữ được.
Nhưng nếu không nhặt rác, thì hắn không thể tiếp tục bám vào công ty của Tần Hoài, vậy không được trở về liên hôn?
Đúng lúc Chu Kiều Ninh còn đang bận nghe điện thoại, Lâm Việt đã quay về xe, thêm mắm dặm muối mà báo cáo với Giang Tùy về việc Chu Kiều Ninh thô tục và vô lễ thế nào, rằng loại người như vậy căn bản không xứng đứng trước mặt Giang Tùy, tránh bẩn mắt anh ấy.
Nhưng Giang Tùy nghe xong lại không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu lại đi mời, thái độ phải khách khí một chút. Nếu không mời được, cậu cũng đừng quay lại xe, tự mình đi bộ về.”
Lâm Việt: "..." Lão bản, ngài nghiêm túc chứ?
Lâm Việt không còn cách nào khác, đành phải xuống xe một lần nữa đi tìm Chu Kiều Ninh.
"Chu tổng."
Chu Kiều Ninh quay đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày, “Lại là cậu?”
Lần này, Lâm Việt cười nịnh nọt, giọng điệu cung kính hơn: “Thật ngại vì đã làm phiền ngài một chút thời gian quý báu. Giang tổng của chúng tôi thật lòng muốn gặp ngài. Mong rằng Chu tiên sinh có thể nể tình giao hảo giữa hai nhà Giang và Chu mà nhận lời.”
Chu Kiều Ninh vốn không muốn gặp Giang Tùy, nhưng nghĩ lại, hiện giờ hắn rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như thế này, chẳng phải là do Giang Tùy và Tần Hoài, đôi cẩu nam nam kia, gây ra sao?!
Hắn đã không thể sống tốt, thì hai người kia cũng không thể sống tốt được! Giang Tùy muốn gặp hắn ư? Vậy hắn sẽ đến gặp, mắng cho Giang Tùy một trận để xả giận!
Chu Kiều Ninh tự sa ngã nghĩ, dù sao hắn chính là một tên pháo hôi ác độc, vậy cho bọn họ thấy sự ác độc của hắn!
Chu Kiều Ninh vuốt nhẹ khuyên tai, khóe miệng cười đầy bất cần, “Được rồi, anh đã nói đến mức này, tôi còn có thể không gặp sao? Dẫn đường đi.”
Trên đường đi, Chu Kiều Ninh nghĩ ra rất nhiều câu mắng chửi ác độc, nhưng khi Lâm Việt mở cửa xe, hắn nhìn thấy gương mặt của Giang Tùy thì đầu óc lập tức trống rỗng.
Hắn biết mình trông giống Giang Tùy, nhưng không ngờ lại giống đến vậy, đặc biệt là khuôn mặt, ít nhất có đến năm phần tương tự. Năm phần không giống còn lại là khí chất, Giang Tùy có nét cứng rắn, lạnh lùng, trong khi Chu Kiều Ninh thì mềm mại hơn, dung mạo còn tinh tế hơn một chút.
Nếu phải hình dung cụ thể, nếu Giang Tùy là ngọn tuyết trắng phiêu diêu trên đỉnh núi cao, thì Chu Kiều Ninh chính là đóa hoa phú quý nở rộ nơi trần gian.
Nhìn thấy gương mặt giống mình của Giang Tùy, những lời mắng chửi mà Chu Kiều Ninh đã dày công chuẩn bị đột nhiên không thể thốt ra, vì hắn có cảm giác như đang mắng chính mình.
Giang Tùy cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Kiều Ninh, nhưng hắn vẫn trầm tĩnh hơn, dù trong lòng nghĩ gì cũng không để lộ ra trên mặt.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, hai người bắt đầu tinh tế đánh giá đối phương, dĩ nhiên ánh mắt đều không để lộ quá rõ ràng.
Chu Kiều Ninh nhận ra rằng từ đầu đến chân Giang Tùy mặc đồ đều cực kỳ chú trọng, nhưng lại không hề tỏ ra phô trương. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thần thái như bị một lớp sương mù ngăn cách, xa cách và đạm mạc. Nút áo sơ mi của hắn được cài kín đến chiếc trên cùng, tạo nên phong cách cấm dục, đầy sự nghiêm nghị. Vì thế, trong lòng Chu Kiều Ninh đã định nghĩa Giang Tùy là một kẻ "cao lãnh trang bức quái" (kẻ lạnh lùng và tự phụ).
Còn về phần Chu Kiều Ninh, với thân phận là một thiếu gia ăn chơi trác táng nổi danh ở Dư Thành, toàn bộ trang phục của hắn cũng đều là đồ xa xỉ. Đặc biệt là đôi khuyên tai kim cương lấp lánh, chỉ cần đứng cách mười mét là có thể dễ dàng nhận ra. Điều này cho thấy rõ sự kiêu ngạo và phóng túng trong tính cách của hắn.
Giang Tùy có ấn tượng đầu tiên về Chu Kiều Ninh là một "bao cỏ nhị thế tổ" (kẻ chỉ biết dựa vào gia đình mà không có năng lực thật sự).
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, cả hai đều ngầm coi thường đối phương, nhưng họ lại đều sở hữu khả năng ứng xử khéo léo, biết nói lời khôn khéo với người khác.
“Chu tổng, rất hân hạnh gặp mặt.”
“Giang tổng, không dám nhận.”
“Hai người trước xuống xe, tôi có vài lời muốn nói với Chu tổng.” Giang Tùy ngồi ngay ngắn trên ghế, làm một động tác mời, sau đó ra lệnh cho tài xế và Lâm Việt rời khỏi xe.
Chu Kiều Ninh cũng không khách sáo, hai tay đút túi quần, bước lên xe và ngồi đối diện Giang Tùy. Bất kể Giang Tùy có mưu kế gì, Chu Kiều Ninh sẵn sàng đối phó, "giặc đến thì đánh, nước lên thì đắp đê."
Giang Tùy cũng không muốn lãng phí thời gian với những lời khách sáo, thẳng thắn hỏi: “Chu tổng vừa nãy đang làm gì?”
Chu Kiều Ninh lười biếng nhìn hắn, hỏi lại: “Có liên quan gì đến anh?”
Sắc mặt Giang Tùy không thay đổi, hắn khẽ cười, nói: “Xem ra cậu thực sự rất tình sâu nghĩa nặng với Tần Hoài, thậm chí sẵn sàng vì hắn mà hạ mình ra đường nhặt rác.”
“Xin lỗi, tôi nhặt rác không phải vì Tần Hoài.” Chu Kiều Ninh cười lạnh, châm chọc: “Hơn nữa, nhặt rác thì sao gọi là hạ mình? Anh xem thường người quét dọn vệ sinh à? Họ cũng dựa vào đôi tay mà kiếm sống, không hề thấp kém chút nào.”
Giang Tùy tự động bỏ qua những lời sau đầy châm biếm của Chu Kiều Ninh, đôi mắt màu trà hơi co lại, hỏi tiếp: “Cậu ở lại đây không phải vì Tần Hoài?”