Giang Tùy giơ tay nhéo nhéo giữa mày, khuôn mặt vô cùng anh tuấn mang theo chút sắc thái mỏi mệt, “Không có gì, chỉ là tối qua không ngủ ngon.”
Lâm Việt gật đầu, hỏi: “Tần tổng đã đợi ngài, ngài có muốn xuống xe ngay không?”
Giang Tùy nghe tên Tần Hoài, giữa mày khẽ nhíu lại, khói mờ chợt lóe qua trong mắt, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm, nói một chữ, “Xuống.”
Lâm Việt tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe mở cửa cho Giang Tùy, nhưng Giang Tùy vô tình quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bỗng gọi lại Lâm Việt, “Từ từ, người kia là ai?”
Lâm Việt không hiểu, nhìn quanh một lượt, “Anh nói ai?”
Giang Tùy: “Người bên tay trái, đứng ngơ ngác cạnh thùng rác kia.”
Lâm Việt nhìn kỹ hai lần, nhận ra người đó, bỗng cười nói: “Đó chẳng phải là Chu đại thiếu gia sao, con trai Chu Cẩm Giang, nổi tiếng là nhị thế tổ của Dư Thành. Công ty hắn vừa phá sản tháng trước và bị Tần tổng thu mua. Nhưng đường đường là Thái tử gia nhà Chu, sao lại lưu lạc đến mức quét rác ven đường?”
“Thì ra là hắn.” Giang Tùy nheo mắt, như thể đang suy ngẫm gì đó.
Lâm Việt ngạc nhiên, “Giang tổng, ngài quen hắn à?”
Giang Tùy lạnh lùng nhếch môi, “Không quen.”
Lâm Việt: “……” Nhưng giọng điệu của ngài vừa rồi rõ ràng giống như biết hắn.
Giang Tùy cúi mắt, như đang suy nghĩ điều gì, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn vài cái, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Lâm Việt: “Lâm đặc trợ, tôi muốn nói chuyện với hắn, cậu đi mời hắn lại đây.”
Lâm Việt ngạc nhiên một chút, Boss của cậu xưa nay luôn cao ngạo, sao tự dưng lại muốn gặp Chu Kiều Ninh? Hơn nữa, Giang Tùy và Chu Kiều Ninh, một kẻ ăn chơi trác táng, có gì để nói?
Hay là… nghe những tin đồn bên ngoài rồi?
Nghe nói Chu Kiều Ninh có vẻ ngoài khá giống Giang Tùy, lại còn có quan hệ mập mờ với Tần Hoài. Sau khi Giang Tùy và Tần Hoài đính hôn, Tần Hoài mới cắt đứt với Chu Kiều Ninh. Nhưng chuyện trước đây giữa hai người có xảy ra điều gì, thì không ai rõ.
Lâm Việt, làm thư ký cho Giang Tùy nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Giang Tùy.
Với tính cách kiêu ngạo như Giang Tùy, tự nhiên sẽ không cho phép có người nào lợi dụng vẻ ngoài tương tự để dính dáng đến vị hôn phu của mình. Nên có lẽ lần này Giang Tùy gọi Chu Kiều Ninh tới là để dằn mặt?
Nhưng Lâm Việt nghĩ rằng Giang tổng cao quý của cậu thật không cần phải so đo với một kẻ phá gia chi tử như Chu Kiều Ninh, người mà chẳng đáng để Giang Tùy bận tâm. Vì thế, anh khuyên: “Giang tổng, ngài có hẹn với Tần tổng lúc 11 giờ, hiện tại đã đến giờ rồi…”
“Để hắn chờ.” Giang Tùy lạnh lùng ngắt lời, tăng thêm giọng, lặp lại một lần nữa, “Mời hắn qua đây.”
Lâm Việt không còn cách nào, đành xuống xe mời Chu Kiều Ninh.
Chu Kiều Ninh vừa mới tra trên điện thoại xem khăn ướt thuộc loại rác gì, sau đó ném vào thùng rác, đang định phủi tay rời đi thì bị Lâm Việt chặn đường.
“Chào Chu tổng, tôi là thư ký của Giang tổng, Lâm Việt. Giang tổng của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài vài câu, không biết ngài có thời gian không?”
Chu Kiều Ninh đang không vui, bị người chặn đường, giọng không khỏi mất kiên nhẫn, “Giang tổng? Giang tổng nào?”
Vờ giả ngu à, Lâm Việt cười nhạt, “Vị hôn phu của Tần tổng, Giang Tùy Giang tổng.”
Lâm Việt cố tình nhấn mạnh ba chữ “Vị hôn phu,” như thể đang tuyên bố chủ quyền thay cho Boss của mình. Chu Kiều Ninh nghe xong, mí mắt khẽ nhướng lên, hắc diệu thạch sáng ngời con ngươi ánh lên chút khinh thường.
À, thì ra là cái tên bạch nguyệt quang đoản mệnh của Tần Hoài.
Giang Tùy tối hôm qua có một giấc mộng. Trong mộng, hắn phát hiện ra mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết, nhưng vai chính không phải là hắn.
Vai chính là vị hôn phu của hắn, Tần Hoài, người mà hắn vừa đính hôn cách đây hai tháng. Còn hắn, chỉ là một nhân vật phụ, có nhiệm vụ tôn vinh tình yêu sâu đậm của Tần Hoài. Hắn là bạch nguyệt quang của Tần Hoài, nhưng chỉ sau khi chết.
Trong giấc mộng, Giang Tùy vì là vị hôn phu của Tần Hoài nên bị đối thủ của Tần Hoài bắt cóc để uy hϊếp hắn. Tần Hoài không thể cứu Giang Tùy thành công, cuối cùng Giang Tùy bị những kẻ bắt cóc gϊếŧ hại một cách thảm thương tại một nhà xưởng bỏ hoang.
Tần Hoài cảm thấy sâu sắc áy náy vì cái chết của Giang Tùy, và từ đó nhận ra mình thật sự yêu hắn. Nhưng lúc đó Giang Tùy đã qua đời, nên tất cả đã quá muộn. Tần Hoài trở nên lạnh lùng, không còn động lòng với bất kỳ ai cho đến khi gặp được người định mệnh của mình.
Người đó là một chàng trai trẻ ngập tràn năng lượng như ánh mặt trời, tựa như diễn phim thần tượng, anh ta giống như một tinh linh thiên chân vô tà bước vào Tần Hoài sinh hoạt.Anh ta đã dùng tình yêu chân thành để chữa lành trái tim tan vỡ của Tần Hoài, và cả hai đã cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn để sống hạnh phúc bên nhau.
Khi đó, Tần Hoài đã có người bạn đồng hành mới, tự nhiên cũng chẳng còn nhớ Giang Tùy là ai.
Giang Tùy giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh đầm đìa. Cốt truyện trong mộng quá chân thật, khiến hắn không phân biệt được mình đang ở thực tại hay ảo giác. Chẳng lẽ, hắn thật sự chỉ là một vai phụ trong tiểu thuyết, một công cụ để chắn đao hộ nhân vật chính?