Chương 6
Mạnh Hòa Bình hiển nhiên đối với chuyện này không hề chuẩn bị tâm lý. Đông tử như thế này hắn chưa quen thuộc , mị hoặc, liêu nhân, toàn thân đều tản ra hơi thở kí©h thí©ɧ mãnh liệt. Y lúc này như là một sứ giả tìиɧ ɖu͙©, từ ánh mắt đến động tác đều tràn đầy tính
ám chỉ.
“Hòa Bình, anh có vẻ thực khẩn trương.”
Mạnh Hòa Bình có điểm mất tự nhiên cười cười, “Đông tử.”
Nguyễn Chính Đông như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói, “À, em thiếu chút nữa đã quên, anh từ trước đến nay phản đối hành vi làm trước hôn nhân, có phải không?”
“Đông tử, anh cảm thấy
–”
Đôi môi Nguyễn Chính Đông dán lên môi Mạnh Hòa Bình, ngăn lại lời của hắn. Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng ma xát nhau, hấp thu hơi thở tối ấm áp của đối phương.
Mạnh Hòa Bình nhẹ nhàng ôm hông của y, hơi trúc trắc lại thật tình chân ý đáp lại Nguyễn Chính Đông. Đây không phải là cái hôn đầu tiên giữa bọn họ, cũng là lần đầu tiên nhẹ nhàng êm đềm như vậy , tâm ý tương thông.
Nguyễn Chính Đông thấp giọng cười nói, “Hòa Bình, kỹ thuật hôn của anh thật tệ, so với tính cách em còn tệ hơn, tiếp tục như vậy thì không xong, cần luyện tập nhiều hơn mới được.” Y cởi bỏ từng nút một áo sơ mi,
“Bất quá, đó là chuyện sau này,
đêm nay, chúng ta động phòng trước.” Dứt lời ném quần áo Mạnh Hòa Bình xuống, đưa tay cùng mười ngón tay hắn đan nhau, dẫn hắn đi tới trước giường, chậm rãi ấn hắn xuống giường.
L*иg ngực trần nóng bỏng gắt gao tiếp xúc nhau, Mạnh Hòa Bình cảm giác hơi thở mình đều nóng lên,hắn tự tay nhẹ nhàng vén tóc dài của Nguyễn Chính Đông rồi xoa khuôn mặt y, “Đông tử.”
Nguyễn Chính Đông mỉm cười ở trên l*иg ngực trần của hắn ấn lên một cái hôn ẩm ướt, “Đừng khẩn trương, em dạy cho anh.”
Mặc dù biết bây giờ không phải là lúc nói lời này, Mạnh Hòa Bình vẫn nhịn không được hỏi, “Em từng làm với nam nhân khác?”
Nguyễn Chính Đông cười sâu xa với hắn, cúi đầu hôn sâu, thẳng khi Mạnh Hòa Bình hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên, trong lúc nhất thời không tiếp tục lo lắng chuyện khác.
Nguyễn Chính Đông ngồi chồm hỗm , hạ thân khẽ cọ phần hông hắn, dương v*t ngủ say
giữa bắp đùi Mạnh Hòa Bình không bao lâu thì có phản ứng.
“Hòa Bình, anh có vẻ cương.” Nguyễn Chính Đông tà khí cười, một bên mở khóa kéo đũng quần hắn, đem tay phải duỗi đi vào, cách qυầи ɭóŧ
Mạnh Hòa Bình
nhẹ nhàng mà xoa bóp vài cái.
Trên mặt Mạnh Hòa Bình như bị thiêu đốt, hạ thân lại càng thêm cứng rắn, bị bó ở bên trong trong qυầи ɭóŧ cực không thoải mái. Nguyễn Chính Đông ngồi dậy, đem quần áo còn lại trên người của hai người cởi sạch, lập tức đem Mạnh Hòa Bình đặt ở dưới thân, hai tính khí đang ngẩng đầu cùng an ủi, bản năng ma sát lẫn nhau, trên đỉnh tràn ra chất lỏng ẩm ướt chậm rãi chảy xuống, thẳng đến khi nhập vào trong đám lông rậm rạp.
Nguyễn Chính Đông thở khẽ bên tai Mạnh Hòa Bình hỏi, “Thoải mái chứ?”
Tiếng thở dốc của Mạnh Hòa Bình tựa hồ lớn hơn nữa, thậm chí đã muốn nói không ra lời, chỉ gật gật đầu.
“Em sẽ làm anh càng thêm thoải mái.” Nguyễn Chính Đông cười nhẹ đứng dậy nhặt lên caravat một bên vừa rồi ném , bịt kín hai mắt Mạnh Hòa Bình, ở trên miệng hắn hôn một chút, “Phúc lợi đêm động phòng.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Không cho phép tháo xuống.”
Mạnh Hòa Bình sau khi bị bịt kín mắt cảm giác sâu sắc gấp bội ,hắn rõ ràng
cảm nhận được cái hôn ẩm ướt của Nguyễn Chính Đông ở cổ mình ,trước ngực, trên bụng , bên hôn bên liếʍ, một đường xuống phía dưới. L*иg ngực của hắn kịch liệt phập phồng , trong miệng ngẫu nhiên bật ra một ít rêи ɾỉ khó nhịn.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được hạ thân mình bị vây trong một nơi nóng ướt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến không thể chịu đựng được. Đầu óc mê loạn trong mấy giây, hắn bỗng kịp phản ứng, cố gắng ngồi dậy, vươn hai tay ra phía trước sờ soạng, ý đồ ngăn cản Nguyễn Chính Đông, “Đông tử, em đừng, đừng như vậy. . . . . .”
Nguyễn Chính Đông cầm tay hắn, phun ra tính khí, ở trên qυყ đầυ hôn một chút, thanh âm có chút khàn khàn nói, “Đừng nhúc nhích. Em tặng cho anh phúc lợi, chỉ được đêm nay.Anh muốn ngồi cũng được, nhưng hưởng thụ thì nằm vẫn là tốt hơn.”
Mạnh Hòa Bình chần chờ một lát, cuối cùng thở dài, giống như buông tha một lần nữa nằm thẳng ở trên giường, “Đông tử. . . . . .”
“Thực thoải mái có phải không?” Nguyễn Chính Đông nhẹ giọng cười, “Thả lỏng, một hồi bắn trong miệng em.” Dứt lời ngậm tính khí to và dài mới vừa rồi đã bị mình liếʍ ẩm ướt ,
chậm rãi phun ra nuốt vào.
Trong tai Nguyễn Chính Đông nghe thấy rõ ràng, hạ thân lại đang lâm vào vô cùng vô tận
kɧoáı ©ảʍ, khoang miệng nóng rực gắt gao vây lấy, đầu lưỡi mềm mại bất chợt ở đỉnh đầu lưu luyến, Mạnh Hòa Bình quả thực bị cái tên vùi đầu giữa hai chân hắn ép tới phát điên. Nguyễn Chính Đông đem tính khí ngậm đến ở chỗ sâu thật mạnh khẽ mυ"ŧ vào, Mạnh Hòa Bình thở gấp tới cao triều, hắn một phen kéo ra caravat che khuất ánh mắt hắn, vùng vẫy ngồi dậy, nhìn thấy một màn Nguyễn Chính Đông nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, khóe miệng còn mơ hồ
sót lại chất lỏng bạch trọc .
Hắn như là mất khống chế đem Nguyễn Chính Đông đẩy ngã ở trên mặt thảm đỏ sậm, nhào tới hung hăng
hôn đối phương, hung ác
xâm nhập môi của y, đầu lưỡi nóng hầm hập đảo qua mỗi một tấc trong miệng y .
Không biết qua bao lâu, kịch liệt
hôn môi dần dần trở nên kiều diễm triền miên, Mạnh Hòa Bình mυ"ŧ lấy cánh môi Nguyễn Chính Đông nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau, thẳng đến khi Nguyễn Chính Đông khẽ cười đưa tay chống trước ngực hắn, ngăn cản hắn hôn môi tiếp, “Em còn chưa súc miệng.”
Mạnh Hòa Bình”Ừm” một tiếng, lại cúi đầu trên miệng y cắn một ngụm.
Nguyễn Chính Đông vươn một bàn tay che ở trước mắt hắn, “Đã bảo anh không được phép tháo xuống.”
Mạnh Hòa Bình nhẹ nhàng đem tay y nắm trong lòng bàn tay, “Anh muốn nhìn em.”
“Trên mặt đất so với ở trên giường càng đẹp mắt?” Một bên khóe miệng Nguyễn Chính Đông hơi hơi cong lên.
Mạnh Hòa Bình như ở trong mộng mới tỉnh lại, đỡ y lên, “Anh rót cho em cốc nước.”
Nguyễn Chính Đông lười biếng ngồi dựa ở đầu giường, tiếp nhận ly nước ấm trong tay súc súc miệng, quệt quệt mồm, trên mặt tựa hồ là vẻ mặt mãn nguyện.
Mạnh Hòa Bình từ phía sau lưng ôm y, khẽ nói bên tai y ,
“Đến lượt anh .”
Nguyễn Chính Đông quay đầu cười với hắn, xoay người ngồi vào trên người của hắn, bắt được tay phải của hắn đè lại phân thân ngẩng cao chưa phóng thích của mình, “Lấy tay là được rồi, ” tay kia thì ngả ngớn nâng cằm Mạnh Hòa Bình, khiến cho hắn hơi hơi ngẩng đầu lên, đón nhận môi của mình, “Miệng của anh, chỉ cần chuyên hôn môi em là được.”
“Nhưng –” Mạnh Hòa Bình muốn tranh luận, bị Nguyễn Chính Đông không nói lời gì hôn sâu, giữa hai người lại là một phen triền miên, thẳng đến khi Nguyễn Chính Đông tận hứng mới buông hắn ra, “Em nói, miệng của anh, chỉ cần chuyên hôn em là được. Loại chuyện này, không cần làm miệng sát phong cảnh.”
Mạnh Hòa Bình không biết là, Nguyễn Chính Đông xưa nay ở trên giường
chuyên chế cùng khống chế dục đều rất mạnh, mặc kệ đùa giỡn dạng tình thú nào,
đều phải tất yếu làm cho hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của y. Mà y cũng quả thật có một loại năng lực
trời sinh hoặc là nói khí chất, làm bạn trên giường không tự chủ được
phục tùng mỗi một yêu cầu của y.
Mạnh Hòa Bình hôn lên xương quai xanh y,
tay trái ôm hông y, tay phải có chút mất tự nhiên
nhẹ nắm lấy tính khí ướŧ áŧ của Nguyễn Chính Đông, khuấy động lên xuống. Nguyễn Chính Đông hôn hôn trán của hắn, trêu đùa hắn, “Anh chưa làm một mình bao giờ?”
“Sao, làm sao có thể.”
“Vậy trên tay anh sức lực nhẹ như vậy, là muốn cho em ngứa hay cho em thoải mái?”Nguyễn Chính Đông phát hiện mình càng ngày càng thích xem Mạnh Hòa Bình bị mình đùa giỡn đỏ bừng cả mặt, y nhẹ nhàng cười, “Đùa anh thôi. Được rồi, không đả kích anh nữa, kỳ thật chỉ cần vừa nghĩ tới Mạnh Hòa Bình đang thân thiết với em, cả người em liền kích động , anh tùy tiện sờ chỗ này của em một chút em liền bắn ra.”
“Đông tử, ” Mạnh Hòa Bình nhìn Nguyễn Chính Đông khàn giọng kêu một tiếng, động
tác trên tay
thoáng gia tăng độ mạnh yếu cùng biên độ, ngón cái ma sát qυყ đầυ ướŧ áŧ .
“Hòa Bình, anh . . . . gọi em lần nữa.”
“Đông tử.”
“Lại. . . . . . Lại gọi em . . . .” Hơi thở Nguyễn Chính Đông dần dần
bất ổn, tựa vào trong lòng Mạnh Hòa Bình , vịn bờ vai của hắn, trong miệng bắt đầu rêи ɾỉ.
“Đông tử, Đông tử, Đông tử. . . . . .” Mạnh Hòa Bình một bên hôn lấy mặt của y, một bên càng không ngừng kêu tên của y.
“Hòa Bình. . . . . . Nói, nói anh là của em
. . . . .”
“Anh là của em, vẫn luôn .”
Mạnh Hòa Bình vừa dứt lời trong nháy mắt, tay Nguyễn Chính Đông khoác trên vai hắn bỗng thêm lực, tiếng rêи ɾỉ bỗng nhiên xướng cao,lập tức đạt tới cao triều. Bạch dịch bắn ra tung toé , thấm ướt bụng Mạnh Hòa Bình .
Mạnh Hòa Bình đem y ôm vào trong ngực,
rút khăn chà lau thân thể hai người. Nguyễn Chính Đông thở hổn hển tựa vào đầu vai hắn, “Hòa Bình.”
“Hửm?”
Y lắc đầu, cười cười, “Không có gì.”
Y vừa rồi kỳ thật muốn nói, Hòa Bình, em yêu anh. Nhưng nghĩ lại, dù sao Mạnh Hòa Bình đã là của y, trước khi nói “Em yêu anh” thì còn rất nhiều chuyện thú vị có thể làm. Đối với người bạn trai này, từ từ tiến mới thú vị.