Chương 18
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Mạnh Hòa Bình làm hắn tỉnh lại đúng sáu giờ, một tay Nguyễn Chính Đông khoát lên trước ngực hắn ngủ say, hắn vẫn như xưa mỗi ngày trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc , hạnh phúc hơn là hôm nay thứ Bảy, hắn có đầy đủ thời gian ôm lấy người yêu, thưởng thức nét mặt khi ngủ của đối phương.
Nhiệt độ cơ thể của người yêu làm hắn lại ngủ lần nữa, mãi đến giữa trưa mới hoàn toàn tỉnh lại, cũng coi như lần ngủ dậy trễ hiếm thấy, còn vừa vặn cùng Nguyễn Chính Đông giảm bớt một bữa điểm tâm. Hai người ở trên giường thương lượng trưa nay ăn cà ri cua, lúc này mới không nhanh không chậm đứng lên mặc quần áo rửa mặt.
Xe chạy đến trước tiệm rửa xe, Mạnh Hòa Bình bình thường cuối tuần đều đi rửa xe một lần.Tiệm rửa xe này là kiểu dây chuyền trong tầng ngầm, bởi vậy tuy rằng xe xếp hàng chờ rất nhiều, nhưng phí không mất bao nhiêu thời gian. Mạnh Hòa Bình đem xe chạy đến chót hàng, theo dòng xe cộ chậm rãi tiến lên.
Nguyễn Chính Đông ngồi ở phụ lái, chán đến chết ngáp một cái.
Mạnh Hòa Bình quay đầu nhìn y một cái, mỉm cười nói, “Vừa rồi ngủ thẳng tới mười một giờ, còn chưa tỉnh ngủ?”
Nguyễn Chính Đông lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn hắn không nói lời nào. Mạnh Hòa Bình còn nói thêm, “Đừng ngủ nữa, lên tinh thần một chút, chúng ta tán gẫu .”
“Được ,” Nguyễn Chính Đông cười cười, “Nói chuyện của anh đi.”
“Nói cái gì?”
“Có thể nói chuyện, tỷ như. . . . . .” Nguyễn Chính Đông đưa tay sờ sờ đũng quần của Mạnh Hòa Bình,”Đây.”
Hô hấp Mạnh Hòa Bình cứng lại, dưới chân đột nhiên phanh xe, “Đông tử, đừng đùa.”
“Tiếp tục đi về phía trước . Chúng ta nói chuyện phiếm không ảnh hưởng anh lái xe nhỉ?” Nguyễn Chính Đông nói xong, ngón tay từng điểm từng điểm kéo khóa quần đối phương, vói vào qυầи ɭóŧ, đem tính khí móc ra, nắm trong tay lên xuống cao thấp, “Em vẫn là thích nó khi cương lên, vừa to vừa thô, thẳng tắp, sờ lên muốn phỏng tay. Nó mỗi lần cứng đều vì em, có phải không?”
Kỹ thuật của Nguyễn Chính Đông hiển nhiên khỏi bàn, dương cụ ở trong tay y rất nhanh hoàn toàn đứng lên, nhục bổng to dài nổi gân xanh, bộ dáng dữ tợn, chóp đỉnh qυყ đầυ cực đại lộ ra màu đỏ. Tuy rằng bên trong xe không gian cá nhân nhỏ hẹp, nhưng dù sao thân ở nơi công cộng, làm Mạnh Hòa Bình có một loại kɧoáı ©ảʍ tội ác. Hai tay hắn khẩn trương cầm lấy tay lái, ánh mắt trái phải nhìn xung quanh, sợ trong tầm mắt đột nhiên xâm nhập vị khách không mời mà đến, bắt hắn tội “thích lộ hàng”. Trên đỉnh tính khí cương cứng đã ướŧ áŧ, tràn ra nhiều chất lỏng, bị Nguyễn Chính Đông vẽ loạn ở tay, bên trong xe tràn đầy tiếng nước ẩm ướt cùng tiếng thở dốc áp lực của Mạnh Hòa Bình .
“Hòa Bình, anh có phát hiện gốc cây của anh màu đậm hơn không?”
“Hả. . . . . . Cái gì?”
“Lúc anh ở chung với em, chỗ này vẫn là màu hồng nhạt, vừa thấy cũng biết là xử nam, anh xem hiện tại là màu đỏ tím.” Nguyễn Chính Đông xoa nhẹ đỉnh qυყ đầυ, ngón cái thoáng tăng lực, “Thân kinh bách chiến thiệt nha Mạnh quản lí.”
Mặt Mạnh Hòa Bình trướng đến đỏ bừng, kɧoáı ©ảʍ ở hạ thân nhanh chóng hội tụ, du͙© vọиɠ kêu gào muốn phát tiết, mà cái tên trêu chọc tìиɧ ɖu͙© hắn làm vui lúc này lại thu tay,”Hòa Bình anh xem, đến chúng ta. Một bên nói chuyện phiếm một bên chờ quả nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.” Nói xong thậm chí hướng Mạnh Hòa Bình cười cười, tựa hồ hoàn toàn quên chính mình mới vừa rồi như thế nào một tay đẩy hắn vào vực sâu tìиɧ ɖu͙©.
Cột nước giội lên bốn phía cửa kính xe, giống như thoa lên tấm thủy tinh một màng mỏng mơ hồ không rõ. Mạnh Hòa Bình hít vào một hơi, thân mình nghiêng qua phải, nắm lấy cằm Nguyễn Chính Đông , hung hăng hôn lên môi của y.
Tiếng nước chảy ngoài cửa sổ dần yếu đi, Mạnh Hòa Bình buông ra đối phương, thở hổn hển nhìn y.
Môi Nguyễn Chính Đông bị hôn đến hồng nhuận ướŧ áŧ, chí hơi hơi sưng lên, Mạnh Hòa Bình không khống chế được muốn lấy lòng y, xe mới ra ngoài tiệm rửa, liền rẽ qua con đường nhỏ, Nguyễn Chính Đông liền bảo dừng xe.
Mạnh Hòa Bình đạp phanh lại, “Làm sao vậy?”
Nguyễn Chính Đông liếc mắt nhìn hạ bộ Mạnh Hòa Bình cao cao nổi lên,
“Biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là đem chuyện vừa rồi làm xong. Anh bây giờ cái dạng này, làm sao lái xe, làm sao ăn cơm?”
Mạnh Hòa Bình tắt máy, nhìn qua khách sạn nhỏ bên đường treo bảng hiệu “Nghỉ chân”, quay đầu hướng Nguyễn Chính Đông hỏi, “Chúng ta đi thuê phòng sao?”
“Thuê phòng chi.”Nguyễn Chính Đông bật cười. y
đẩy cửa xe ra, “Đến phía sau.”
Mạnh Hòa Bình đi theo y ra sau xe, Nguyễn Chính Đông khóa trái cửa, cởi giày, bắt đầu cởϊ áσ khoác, hai chân nhấc lên đùi Mạnh Hòa Bình , “Lại đây giúp em cỡi.”
“Đông tử, anh nghĩ. . . . .”
“Nghĩ gì?”
“Anh nghĩ em chỉ ‘ chuyện vừa rồi ’ là lấy tay, giúp anh. . . . . .”
Nguyễn Chính Đông nhíu mày cười, đem áo khoác đá đến hàng chỗ ngồi, đứng dậy ngồi lên đùi Mạnh Hòa Bình , một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, “Lấy tay? Hòa Bình, yêu cầu anh thấp thật đó.”
Mạnh Hòa Bình theo thói quen ôm eo Nguyễn Chính Đông, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, “Đông tử. . . . . .”
Nguyễn Chính Đông cười nhẹ trêu chọc hắn, “Như thế nào, ngày hôm qua ở trên người của em trổ tài anh hùng đủ, hôm nay liền chướng mắt em?”
Mạnh Hòa Bình vội vàng nói, “Đương nhiên không phải.”
“Vậy anh do do dự dự là có ý gì?”
“Đây, đây là ở bên ngoài.” Mặc dù ở trên giường đã phóng túng, nhưng ở trên đường làʍ t̠ìиɦ, vẫn là vượt xa mức độ Mạnh Hòa Bình có thể tiếp nhận.
Nguyễn Chính Đông đưa tay không nhẹ không nặng xoa nắn hạ bộ của hắn, “Không cho anh làm ở trước xe, chúng ta ở trong xe.”
Mạnh Hòa Bình khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Người ta sẽ thấy.”
“Đồ ngốc,” Nguyễn Chính Đông đưa tay gõ cửa sổ thủy tinh, “Xe anh đâu phải là kính hai chiều? Người ở phía ngoài làm sao có thể thấy được chúng ta?”
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông xe đạp, Mạnh Hòa Bình lại mặt đỏ tai hồng, “Em nghe rồi đó . . . .
sẽ có tiếng.”
“Em không sợ, anh sợ cái gì?” Nguyễn Chính Đông ở bên tai Mạnh Hòa Bình thổi một hơi, lại duỗi ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ bên tai hắn,” Hay là nói, anh không thích nghe em kêu trên ‘giường’?”
Mạnh Hòa Bình lại một lần nữa bị Nguyễn Chính Đông mê hoặc bại trận , hắn tự tay vì đối phương cởϊ áσ nới thắt lưng, đem thân thể ‘trần trụi’
ôm vào trong lòng, “Anh thích, Đông tử, kêu anh nghe.”
“Bây giờ dù có kêu cũng là giả dối, chờ anh làm em thư thái, em tự nhiên sẽ — a a, Hòa Bình. . . . . . anh . . . .” Tính khí của Nguyễn Chính Đông được trong tay Mạnh Hòa Bình yêu thương, một bên đầu v* cũng bị hắn hung hăng ngậm mυ"ŧ , thân thể không khỏi mẫn cảm run lên, thở dốc nói, “Không cần chuẩn bị, trực tiếp cắm vào đi,” hạ thân khẽ co sát tính khí Mạnh Hòa Bình trướng đến phát đau , “Đừng để cho nó chờ lâu .”
Trên trán Mạnh Hòa Bình đã muốn chảy mồ hôi, hắn kéo khóa quần xuống , thả dài dương cụ to dài kia ra, chóp đỉnh chảy ra chất lỏng trong suốt. Nguyễn Chính Đông từ trên người hắn , quỳ trên sô pha, quay đầu nói với Mạnh Hòa Bình ,
“Trên xe không có chất bôi trơn, anh xem rồi làm đi.”
Cả người Mạnh Hòa Bình từ phía sau áp trên người y, một bàn tay tách mông y ra, tay kia thì đỡ lấy tính khí, qυყ đầυ ướŧ áŧ phân bố ra chất lỏng vẽ loạn ở miệng huyệt , ngón tay nhẹ nhàng nhu ấn, đợi miệng huyệt bị xoa mềm ướt, không một chút thăm dò vào trong đó, kéo ra đưa vào.
Nguyễn Chính Đông thở dốc trêu đùa, “Chỗ đó của em có phải cũng thâm không?”
Ngón tay Mạnh Hòa Bình đã tăng lên ba ngón, tiểu huyệt của Nguyễn Chính Đông lúc trước không nóng ướt tắc nghẽn, hiện tại ngón tay ra vào trong đó đều cảm thấy từng trận nóng lên. Hắn yêu thương vỗ về tấm lưng của Nguyễn Chính Đông,
“Không có, vẫn là màu hồng, giống như trước đây.”
Nguyễn Chính Đông quay đầu cười hỏi, “Thích không.”
Mạnh Hòa Bình dịu dàng hôn môi y, “Thích.”
“Vậy anh phải giúp em hảo hảo bảo dưỡng.”
“Bảo dưỡng thế nào?”
“Anh không biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất bổ sao.”