Chính Xuân Phong

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Nấm Nguyễn Chính Đông thích một người nhiều năm, thích đến không biết phải làm thế nào cho phải, thích đến mức phải dùng rượu để làm tê liệt bản thân thì mới có thể đứng trước người đó cười vui  …
Xem Thêm

Chương 17
“Bác sĩ gì?” Một tay Mạnh Hòa Bình khoát lên trên lưng y, tay kia thì vén tóc mái y, theo lời của y hỏi.

“Một bác sĩ rất tuấn tú,” Nguyễn Chính Đông cười không có hảo ý, “Hắn nói muốn làm bạn trai em.”

“Anh đây làm sao bây giờ?”

Nguyễn Chính Đông một bộ bạc tình , “Đổi người.”

Mạnh Hòa Bình xoa khuôn mặt của y, bên môi y hôn hôn, tựa hồ thâm tình vừa thương tâm, “Đông tử, nói cho anh biết vì sao.”

“Kỹ thuật hôn và lên giường của anh không bằng người ta–ưm–” lời còn chưa dứt, hạ thân Mạnh Hòa Bình trong cơ thể Nguyễn Chính Đông ra vào,

đồng thời tay đặt sau đầu y, làm y cùng mình hôn môi, cánh môi cọ sát lẫn nhau , câu lấy đầu lưỡi của y, hôn đến khi môi y sưng đỏ, “Hắn hôn em?”

Nguyễn Chính Đông thở hổn hển gật gật đầu. Mạnh Hòa Bình lại hỏi, “Hắn còn chạm vào chỗ nào của em.” Hai tay của hắn ở trước ngực Nguyễn Chính Đông vuốt ve qua lại, lòng bàn tay xẹt qua hai đầu v* sưng đỏ, Nguyễn Chính Đông không khỏi hút khí.

Hai ngón cái của Mạnh Hòa Bình chia ra hai bên nhẹ nhàng xoa nắn hai đầu v*

“Hắn nhất định hút nơi này, sưng thành như vậy.” Nói xong vươn đầu lưỡi ôn nhu liếʍ láp qua lại. Nguyễn Chính Đông chỉ cảm thấy hai điểm trước ngực bị liếʍ qua lại, toàn thân đều chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, rõ ràng vừa trải qua cao triều, tiểu huyệt còn ngậm lấy một cự căn,

ở chỗ sâu lại vẫn còn cảm thấy chưa đủ, hơi cảm thấy ngứa, nhịn không được vặn vẹo hạ thân đang bao lấy nhục bổng, ôm lấy cổ Mạnh Hòa Bình cầu khẩn nói, “Hòa Bình, đừng liếʍ, mυ"ŧ em, dùng. . . . . . Dùng sức mυ"ŧ em.”

“Em không cần nói mỗi lần bị anh hút nơi này liền chịu không được.”

“Biết rõ còn cố hỏi, là thoải mái đến chịu không nổi.” Nguyễn Chính Đông thở hổn hển nói, “Hòa Bình anh, anh thật đúng là tiến bộ thần tốc a.”

“Thật không?” Trong tươi cười của Mạnh Hòa Bình mang theo một chút ngượng ngùng cùng vui mừng, “Vậy, em còn muốn đổi anh không?”

“Ai tới cũng không đổi, ” Nguyễn Chính Đông cúi đầu hôn lên miệng hắn một cái, “Em chỉ muốn anh làm bạn trai em, muốn lên giường với anh, bởi vì em yêu anh. . Đương nhiên, nếu chỗ này của anh động nhanh hơn–“y cao thấp đong đưa cái mông đang nuốt lấy tính khí, “Em sẽ yêu anh hơn.”

Mạnh Hòa Bình cố gắng động phần hông đem dương cụ sáp mạnh vào sâu trong tiểu huyệt,”Bắn đầy bên trong em, em sẽ yêu anh nhiều hơn sao?”

“Em sẽ yêu chết anh.” Nguyễn Chính Đông dang chân trên người Mạnh Hòa Bình , theo động tác của hắn cao thấp lắc lư, phân thân vừa bắn tinh lại dần dần ngẩng đầu, “Hòa Bình, anh biết không.”

“Hửm?” Mạnh Hòa Bình hôn cằm của y, hai tay nâng hai bên mông của y, dương cụ ở trong tiểu huyệt thông thuận ra vào.

“Anh mỗi lần bắn vào bên trong, em đều có một loại cảm giác kỳ quái — tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vừa nhiều vừa nóng, bắn vào bên trong em, rất xấu hổ, anh biết không — nhưng lại thực thoải mái, giống như. . . . . . Giống như chúng ta kết hợp sâu hơn.”

“Cho nên em hay vào cửa hàng mua một đống lớn bαo ©αo sυ trở về, nhưng chưa bao giờ dùng qua một cái.”

Nguyễn Chính Đông cười nhẹ, “Anh muốn dùng?”

“Nghe theo em.”

Nguyễn Chính Đông cười đến càng vui mừng, tay trên mặt Mạnh Hòa Bình nhéo một cái như khinh bạc, “Vẫn là đừng dùng, mang vào, anh sẽ không thể làm em mang thai của anh.”

Mạnh Hòa Bình đỏ mặt , Nguyễn Chính Đông thấy thế trêu ghẹo nói, “Anh à, muốn em mang thai, liền ra sức cho em.”

Mạnh Hòa Bình hướng về phía trước nâng lên hai cánh mông của Nguyễn Chính Đông,

khiến cho tiểu huyệt của y chậm rãi thoát ly tính khí của mình , lập tức xoay người đè y

ở trên giường, đẩy ra hai chân, dương cụ hung hăng đâm vào, “Tất cả nghe theo em.”

Nguyễn Chính Đông nâng lên một chân đặt trên đầu vai Mạnh Hòa Bình, “Sâu một chút.”

“Bao sâu?”

Qυყ đầυ cực đại lặp đi lặp lại đâm lấy tuyến tiền liệt của Nguyễn Chính Đông, sâu trong tiểu huyệt bị ma sát sảng khoái,không tự chủ đem dương cụ quấn chặt, bị làm mãnh liệt lại càng khát khao đòi hỏi càng nhiều, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lâu dài không nghỉ, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.

“Đó, cứ như vậy. . . . . . Hòa Bình, tiếp tục, đừng ngừng. . . . . . em lại muốn bắn. . . . . .”

“Sao nhanh vậy?”

Bị người nói “nhanh”, vô luận nói về thời gian hay độ dài, đều làm đàn ông cực độ không vui. Tay Nguyễn Chính Đông phủ lên phân thân của mình, thở hổn hển nói, “Mẹ nó, đương nhiên là bởi vì anh làm em thích đến chịu không nổi, đáp án này anh vừa lòng chưa?”

“Vừa lòng, ” Mạnh Hòa Bình cúi đầu hôn lên môi y một cái, “Vậy cùng anh bắn đi.”

“A, Hòa Bình, Hòa Bình, nhẹ một chút. . . . . .” Chợt cuồng sáp mãnh liệt làm Chính Đông thất thanh thét chói tai, ngón tay bấu vào lưng Mạnh Hòa Bình, tiểu huyệt non mềm mẫn cảm đã ướt

không còn hình dáng, nhục bổng thật lớn bị gân xanh bao quanh đâm dịch văng khắp nơi, mỗi một cái đâm chọc đều đến chỗ sâu nhất kèm theo tiếng vỗ thịt vang dội, trong không khí tràn ngập hơi thở tính giao, khiến hai người đặt mình trong đó đều mất thần trí, hoàn toàn trầm luân ở trong bể dục vô tận.

Nửa người dưới của Nguyễn Chính Đông trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ đã không còn tri giác, tiểu huyệt bị dương cụ tráng kiện không quan tâm thô bạo chơi đùa, tiếng nước càng ngày càng da^ʍ mỹ, càng ngày càng nhiều chất lỏng từ nơi tính khí hai người giao hợp tràn ra. Mạnh Hòa Bình đưa tay nhu ấn miệng huyệt bị ma sát đến đỏ bừng, trên ngón tay nhất thời dính đầy nước từ trong huyệt chảy ra. Hắn liếʍ liếʍ ngón tay, trong ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© đã muốn phấn khởi đến mức tận cùng .

Nguyễn Chính Đông thở hổn hển hỏi hắn, “Nước trong đó ngon không?”

Trong miệng tràn ngập hương vị của Nguyễn Chính Đông, Mạnh Hòa Bình càng thêm động tình, không tự chủ được gật đầu.

Nguyễn Chính Đông duỗi ra ngón tay ở trên môi Mạnh Hòa Bình đểm điểm, “Bị cái cây bự kia của anh đâm nửa ngày, mùi vị đương nhiên ngon.” Ngón tay ngậm trong miệng mấp máy, lại vênh mặt hất hàm sai khiến , “Lại quét lấy, bôi lên đầu v* em. Thật vất vả bị anh làm ra nước nhiều như vậy , đừng lãng phí.”

Rõ ràng toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị mình đặt ở dưới thân làm đến thở hồng hộc sắc mặt ửng hồng, cả người đều là ấn ký kín thuộc về mình, trước ngực hai đầu v* sưng đỏ lớn gấp đôi bình thường, trên quầng vυ" lưu lại dấu răng của mình, phân thân cao cao thẳng đứng thẳng, trong tiểu huyệt còn ngậm lấy nhục bổng của mình,

lại vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, dĩ nhiên hướng mình biểu đạt các loại mệnh lệnh dâʍ ɭσạи không chịu nổi, Nguyễn Chính Đông như vậy quả thực làm Mạnh Hòa Bình mê luyến đến phát cuồng, cam tâm tình nguyện phục tùng ở trên giường y bất kỳ yêu cầu gì.

Hắn thoáng chậm lại tốc độ ra vào tiểu huyệt,

y theo như lời Nguyễn Chính Đông, đem chất dịch da^ʍ mỹ không chịu nổi bôi lên trên đầu v* sưng đỏ của đối phương, ngón cái nghiền ấn đầu v*, chà xát nhào nặn quanh nó. Nguyễn Chính Đông bị dâʍ ɭσạи tục tĩu như vậy chẳng những không cảm thấy thẹn, ngược lại thoải mái rêи ɾỉ không ngừng, ngực không tự chủ ưỡn lên trước,

“Lại dùng lực, phía dưới cũng muốn.”

Mạnh Hòa Bình đem một chân khác của Nguyễn Chính Đông cũng đặt lên đầu vai mình, dương cụ giống như là muốn đem tiểu huyệt cuồng mãnh đâm chọc, mị thịt bị nhục bổng nóng hổi ma sát lên, tuyến tiền liệt bị qυყ đầυ không ngừng đâm vào, kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều tràn ra toàn thân, một lớp tiến thêm lớp, mãnh liệt không ngừng, tiểu huyệt từ chỗ sâu nhất bắt đầu co rút run rẩy, tính khí đâm lên trước chảy ra càng ngày càng nhiều chất lỏng, tiếng kêu của Nguyễn Chính Đông cũng tiếp cận cao triều mà càng thêm câu hồn nhϊếp phách, ngay cả trong hốc mắt đều tụ nước mắt, từ mí mắt lăn xuống.

“Hòa Bình, đừng, đừng đâm ác như vậy, a a. . . . . .anh muốn làm chết em à . . . . .” Nguyễn Chính Đông mang theo tiếng khóc rêи ɾỉ cùng nước mắt xóa đi một tia lý trí cuối cùng của Mạnh Hòa Bình , thân thể của hắn tâm của hắn lúc này đã hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© thuần túy chi phối, không có ôn tồn, không có thương tiếc, dương cụ trướng đến phát đau ở trong tiểu huyệt lỗ mãng càn quét đâm vào, mỗi một cái đều toàn bộ nhập vào, lại nhanh chóng rút ra, chỉ còn lại qυყ đầυ đặt ở miệng huyệt, thậm chí cứ vậy một hai lần, động tác dương cụ quá mức kịch liệt trượt ra từ trong huyệt, mà mỗi một lần một lần nữa đâm vào đều làm Nguyễn Chính Đông kêu càng thêm lớn tiếng.

Hai người cuối cùng đồng thời đạt tới cao triều, Nguyễn Chính Đông bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ so với vừa rồi loãng hơn,

nhưng lúc Mạnh Hòa Bình đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc nóng bỏng

rót vào tiểu huyệt y, tính khí đã hiện vẻ mỏi mệt lại bài ra vài giọt bạch dịch.

Mạnh Hòa Bình bắn tinh xong, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh. Hắn nhìn Nguyễn Chính Đông đỏ mặt dưới thân trên mặt tìиɧ ɖu͙© chưa cởi bỏ , nhớ lại chính mình vừa rồi thất thố, quả thực xấu hổ vô cùng. Hắn kiệt lực bình phục hô hấp, đem tính khí từ trong cơ thể Nguyễn Chính Đông chậm rãi rời khỏi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn vào không có vật cản, đều trào ra.

Tiểu huyệt bị làm vừa đỏ vừa sưng, nhất thời đều không thể khép lại, Mạnh Hòa Bình đối với sự thô bạo của mình kinh hãi đến thống hận.

Nguyễn Chính Đông nhu nhu mặt Mạnh Hòa Bình hiện đầy áy náy, “Nè, mở cái mặt này cho ai xem.”

“Đông tử, thực xin lỗi.”

“Đừng như vậy, Hòa Bình, đừng như cụt hứng như vậy được không. Nói thật cho anh biết, em đời này ở trên giường cho tới bây giờ em chưa bao giờ thích như vậy, tuy rằng sau khi thoải mái– Ahhh, anh nhẹ chút.”

Hai chân Nguyễn Chính Đông dang to, nhìn Mạnh Hòa Bình thành thạo đưa ngón tay vói vào tẩy sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tiểu huyệt, nhịn không được lại nổi tâm trêu đùa, đưa tay khều cằm hắn, cười nói, “Có đôi khi thực hoài niệm lúc anh còn là xử nam, ngoan như vậy, làm cái gì đều cẩn thận, còn hiện tại, động một chút là làm em chết, thật sự là dạy đồ đệ, đói chết sư phụ.”

Mạnh Hòa Bình cúi đầu nửa ngày không đáp trả, trên mặt nhưng vẫn đỏ bừng. Nguyễn Chính Đông không khỏi cười nói, “Em sai rồi, nghĩ đến anh bây giờ là cao thủ, thì ra còn là tiểu xử nam.”

Mạnh Hòa Bình làm bộ như không nghe thấy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở trên bụng hai người lau khô sạch sẽ, đắp chăn cho y, lúc này mới hỏi, “Ăn cơm trước hay là tắm trước?”

Nguyễn Chính Đông thế này mới nhớ tới, Mạnh Hòa Bình tan tầm vừa về nhà đã bị mình gạt lên giường, hai người hiện tại cơm chiều cũng còn chưa ăn.

“Phía dưới thỏa mãn, bên trên còn chờ anh đút no em.”

Mạnh Hòa Bình cách chăn vỗ vỗ trên người y, “Anh đi chuẩn bị cơm chiều, em ở trên giường nghỉ tí đi.”

“Ừ,” Cả người Nguyễn Chính Đông co vào trong chăn, “Hòa Bình anh hiền lành lại có năng lực,

vi sư cảm thấy vui mừng sâu sắc.”

Mạnh Hòa Bình hôn nhẹ lên mặt y, dặn dò, “Đừng bịt chăn cả đầu.”

Giây cuối đi vào giấc ngủ , Nguyễn Chính Đông mơ mơ màng màng nghĩ: đồ đệ của mình, hình như đã có thể xuất sư .

Thêm Bình Luận