Chương 14
Mạnh Hòa Bình như nghe thấy xá lệnh, còng tay theo động tác giãy dụa của hắn đinh đang rung động, “Vậy, Đông tử, hiện tại có thể thả anh ra chưa?”
Nguyễn Chính Đông dựng thẳng một ngón tay lắc lắc, mỉm cười nói, “Không được. Anh quên rồi à, em đã nói đêm nay không cho phép anh động.” Y cúi đầu, hôn môi Mạnh Hòa Bình đang chịu tìиɧ ɖu͙© dày vò trước mặt, một bàn tay duỗi ra sau tách mông mình ra, một cánh tay khác đỡ lấy tính khí đang bừng bừng phấn chấn của đối phương, qυყ đầυ cọ xát tiểu huyệt giữa đùi , đem chất lỏng trong suốt phun ra trên đỉnh vẽ loạn ở miệng huyệt. Nguyễn Chính Đông rêи ɾỉ nhếch lên mông , hướng Mạnh Hòa Bình cười cười, “Hòa Bình anh xem, anh còn chưa cắm, em liền. . . . . .” Hơi hơi mở ra miệng huyệt, chậm rãi đem qυყ đầυ cực đại nuốt vào, một tấc một tấc đi vào, thẳng đến khi đem dương cụ to lớn ngậm vào, miệng huyệt non mềm chạm đến cả lôиɠ ʍυ nơi dương cụ.
Nguyễn Chính Đông ôm lấy cổ Mạnh Hòa Bình, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp
lỗ tai hắn, thỉnh thoảng mυ"ŧ lấy vành tai hắn, mơ hồ không rõ cười, “Đều hút vào, gốc cây anh ghê gớm thật, đem tất cả nước đều ngăn bên trong, một giọt cũng không nhỏ ra ngoài.” Y ở trên cằm Mạnh Hòa Bình gặm một cái, mê hoặc hỏi, “Hòa Bình, bên trong em ướt chứ?”
“Ừ.”
Nguyễn Chính Đông nhẹ nhàng cắn môi Mạnh Hòa Bình, dán khít nhau thấp giọng hỏi, “Ừ là ý gì, em nghe không hiểu.”
Không thể phủ nhận, Nguyễn Chính Đông ở trên giường lời nói hạ lưu trắng trợn làm Mạnh Hòa Bình phấn khởi không thôi, nhưng đổi lại hắn , cũng là khó có thể mở miệng. Tiểu huyệt nóng ướt xiết chặt kẹp lấy tính khí Mạnh Hòa Bình thoải mái đến mức tận cùng, làm hắn bức thiết muốn hôn trả đối phương, cảm thụ hơi thở ngọt ngào của người trong lòng , lại bị Nguyễn Chính Đông không nhẹ không nặng nắm cằm, “Lá gan không nhỏ, muốn hút đầu lưỡi của em? Thật sự là nhớ ăn không nhớ đánh, chỉ có thể là em hôn, anh ngay cả môi cũng không được động, nhớ kỹ. Hỏi lại một lần, bên trong em ướt không?”
“Đông tử, bên trong em, vô cùng. . . . . ướt.” Mạnh Hòa Bình lắp ba lắp bắp nói xong câu đó, cảm giác đầu lưỡi mình đều bỏng đến muốn cháy .
Nguyễn Chính Đông lúc này mới cười hôn hắn một ngụm, “Có tiến bộ, ca ca thưởng cho em.” Nói xong hai tay y yêu thương vỗ về ngực Mạnh Hòa Bình,
ngồi ở trên người hắn vặn vẹo vòng eo, tiểu huyệt phun ra nuốt vào nhục bổng thô to, trong miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn, “Hòa Bình, gốc cây của anh. . . . Rất to . . . . Bên trong thật chướng. . . . .”
Sớm thành thói quen nam căn thô to đâm chọt tiểu huyệt mẫn cảm rất nhanh bị ma sát
vừa trơn vừa mềm, Nguyễn Chính Đông cưỡi ở trên người hắn,tần suất cùng biên độ tiểu huyệt khuấy động nhục bổng đều nhanh hơn, “Đâm thật sâu. . . . . . A a. . . . . tới cái chỗ ngứa ngáy nhất cũng có thể đến, thật thoải mái. . . . .Hòa Bình, em yêu anh chết mất. . . . . .”
Mạnh Hòa Bình nhìn Nguyễn Chính Đông khép hờ hai mắt ôm lấy cổ mình, trong tai đầy dẫy tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn của đối phương cùng tiếng nước da^ʍ mỹ truyền đến từ chỗ giao hợp của tính khí, hô hấp càng ngày càng nặng , chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh đến không thể thừa nhận, mạch máu cả người đều muốn nổ tung.
Động tác Nguyễn Chính Đông dừng một hồi, điều chỉnh góc độ dương cụ ra vào trong cơ thể, làm cho qυყ đầυ nghiền nát tuyến tiền liệt tinh tế , kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt gần đến cao triều, nửa người dưới lại mềm yếu cơ hồ chống đỡ không nối. Thân thể của y nghiêng về phía trước, tựa vào trên l*иg ngực Mạnh Hòa Bình , “Em vẫn muốn thử xem cọ sẽ như thế nào , trời ạ, quả thực chịu không nổi. . . . . Để em tháo, còn lại giao cho anh.”
Y thở hổn hển nói, ngồi dậy cởi bỏ còng tay cho Mạnh Hòa Bình , tiểu huyệt chậm rãi thoát ly nam căn thô to, chỉ còn lại qυყ đầυ đặt tại miệng huyệt. Vừa cởi bỏ một bàn tay cho hắn, Mạnh Hòa Bình liền ôm chặt eo Nguyễn Chính Đông, chặt chẽ cố định cái ôm, hạ thân hướng về phía trước di chuyển, dương cụchưa thỏa mãn lại lần nữa dùng sức đâm vào sâu trong tiểu huyệt , qυყ đầυ trướng
to đâm thật mạnh vào tuyến tiền liệt, Nguyễn Chính Đông dưới sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt này thở gấp, “Hòa Bình nhẹ chút, đừng nhanh như vậy rồi bắn ra . . . . . . anh chờ một chút, còn một cánh tay. . . . . .”
Thanh âm Mạnh Hòa Bình sớm tràn đầy du͙© vọиɠ mà mất tiếng, “Một bàn tay là đủ rồi, Đông tử, trước hết để cho anh hảo hảo yêu thương em.” Hắn như là đột nhiên mắc chứng đói khát, mạnh mẽ dùng tay được thả vuốt ve toàn thân Nguyễn Chính Đông, môi trên xương quai xanh của y ấn xuống một cái hôn nóng bỏng, như thế nào cũng hôn không đủ.
Nguyễn Chính Đông há to mồm thở hổn hển, không quên cùng hắn trêu đùa, “Anh ở trên cổ em hạ nhiều dấu hôn như vậy, ngày mai bị người ta thấy được làm sao bây giờ.”
“Mặc kệ.” Mạnh Hòa Bình nói xong cúi đầu ngậm đầu v* y sưng đỏ không chịu nổi, nhẹ nhàng mυ"ŧ cắn.
“Đừng. . . . . . Đừng mυ"ŧ nữa, thật trướng,” Nguyễn Chính Đông muốn né tránh, nhưng nhục bổng sâu trong tiểu huyệt y, cả người đều bị cố định chặt chẽ trên người đối phương , căn bản tránh cũng không thể tránh, “Hòa Bình, xin anh đừng mυ"ŧ nữa, anh xem . . . . . Đều sưng thành bộ dáng gì rồi.”
“Đó là mới vừa rồi bị chính em chơi sưng, một hồi liền hết, anh muốn mυ"ŧ cho em sưng đến mai.” Mạnh Hòa Bình mặt không đổi sắc nói những lời này, một ngụm cắn đầu v* bên kia,
đầu lưỡi đảo qua đầu v* mẫn cảm, dẫn tới cả người Nguyễn Chính Đông run run rêи ɾỉ không ngừng, ngay cả nam căn được ngậm trong tiểu huyệt cũng bị co lại, đem dương cụ tráng kiện chôn sâu ở trong huyệt xoắn càng chặt hơn.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ đầu v* bị đùa bỡn so ra kém xa lời Mạnh Hòa Bình vừa nói với Nguyễn Chính Đông đánh sâu vào nội tâm y,
đây là lần đầu khi thân thiết nghe được Mạnh Hòa Bình nói ra , vốn tìиɧ ɖu͙© tăng vọt như lửa càng thêm tràn đầy, hai tay y ôm lấy cổ Mạnh Hòa Bình , ra lệnh, “Hòa Bình, chơi chết em đi.”
Mạnh Hòa Bình cầu còn không được, hắn mạnh mẽ di chuyển phần eo, dương cụ to và dài từ đuôi đến đầu đánh sâu vào tiểu huyệt nóng ướt , tiểu huyệt bị đâm khiến cho ra nước lan tràn, ngay cả miệng huyệt đều bị qυყ đầυ nhảy ra rồi lại đâm đi vào, chất lỏng da^ʍ mỹ từ dương cụ ra vào mãnh liệt làm tràn ra miệng huyệt, lôиɠ ʍυ một mảnh dinh dính.
Mạnh Hòa Bình ở trên môi Nguyễn Chính Đông hôn một cái, thở gấp nói, “Đông tử, ở bên trong em ướt hơn rồi.”
Nguyễn Chính Đông đã bị kɧoáı ©ảʍ hành hạ đến thần chí không rõ, “Đều tại anh sáp ác như vậy, đương nhiên ướt.”
“Em không thích sao.”
Nguyễn Chính Đông mở mắt ra nhìn hắn, khóe miệng hơi câu lên một chút ý cười, “Thích. Chỉ cần là anh, thế nào đều thích.”
Mạnh Hòa Bình hôn lọn tóc y, ngón tay yêu thương vuốt ve lưng y, dương cụ ở trong tiểu huyệt ướt đẫm lại một phen hung hăng ra vào, thẳng đến khi đối phương ở trong lòng mình đạt tới cao triều. Khi bắn tinh Nguyễn Chính Đông vịn ở cổ của hắn, ở bên mặt hắn cắn ra một vòng dấu răng thật sâu. Mạnh Hòa Bình cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại càng thêm phấn khích, nhục bổng trong tiểu huyệt co rút một trận cấp tốc ra vào, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng xuất vào trong.
Nguyễn Chính Đông đưa tay cởi còng tay phía bên kia cho Mạnh Hòa Bình , sau đó khí lực toàn thân giống như bị rút đi hết dán lên l*иg ngực Mạnh Hòa Bình, đầu tựa vào cổ của hắn cọ cọ, thấp giọng cười nói, “Hòa Bình, anh bị em làm hư rồi.”
Mạnh Hòa Bình vuốt ve mái tóc có chút ẩm ướt của y, trên trán y nhẹ nhàng hôn, “Hử?”
Nguyễn Chính Đông ngẩng đầu, cười đến vẻ mặt không có hảo ý, “Lời anh vừa nói, nói lại em nghe.”
Mạnh Hòa Bình nhất thời lại mặt đỏ tai hồng, quanh co nửa ngày nói không ra lời.
Ngón tay Nguyễn Chính Đông vô ý thức vạch vạch trước ngực hắn, chế nhạo nói, “Công phu trên giường của anh đều do em dạy, cùng sư phụ nói thì có cái gì ngượng ngùng ?” Y thấy Mạnh Hòa Bình một bộ thuần tình hận không chui xuống đất , vừa cười cười, tạm thời không hề bức bách hắn, quay lưng lại đưa tay hắn đang khoát lên eo mình cầm đến trước mặt, xoa nhẹ cổ tay hơi hơi đỏ lên , “Đau không.”
“Hoàn hảo, nếu thêm một lần, anh hơn phân nửa liền. . . . . .” Mạnh Hòa Bình nói đến một nửa, cúi đầu hôn Nguyễn Chính Đông, câu lấy đầu lưỡi của y.
Nguyễn Chính Đông hưởng thụ cái hôn nhẹ nhàng này, “Lần tới đổi lại anh trói em là được,
có thể cởi hết đồ em cột vào cầu thang, sau đó hung hăng chơi em, a, hoặc là chơi cái khác. . . . .”