Chương 13
Nguyễn Chính Đông vừa dứt lời liền cởi bỏ hết cúc áo sơ mi của Mạnh Hòa Bình, lòng bàn tay dán lên l*иg ngực hắn, “Trên người nóng quá.”
Áo sơ mi bị ném xuống đất, hai chân Nguyễn Chính Đông tách ra ngồi chồm trên người hắn, cúi đầu hôn lên ngực hắn, đôi môi cảm nhận được trái tim Mạnh Hòa Bình kịch liệt nhảy lên, “Anh chàng đẹp trai, anh có vẻ thực khẩn trương .”
Mạnh Hòa Bình quả thật rất khẩn trương.
Mất cả buổi chiều hắn đều nhốt mình trong văn phòng miên man suy nghĩ, Đông tử sẽ “Trừng phạt” mình thế nào, mình có thể ứng biến hay không. Hắn dùng hết khả năng tìm kiếm hết thảy ở trên mạng , tìm ra không thiếu thứ làm hắn mặt đỏ tim đập, dùng dây nịt đánh, nhỏ sáp nến, tưới xuân dược. . . . . . Hắn cảm thấy Đông tử không phải kẻ làm như vậy, nhưng phương diện này mình và y so sánh thì quả thực là trẻ con.
Mạnh Hòa Bình cảm giác được thân thể ấm áp của Nguyễn Chính Đông kề sát, trong đầu trống rỗng, mặc y muốn làm gì thì làm lột sạch đồ mình, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không lưu lại.
Nguyễn Chính Đông đem Mạnh Hòa Bình từ đầu đến chân thị gian một lần, lúc này mới cúi đầu hôn lên miệng hắn, “Ngồi dậy dựa vào đầu giường rồi ngồi xuống.”
Mạnh Hòa Bình theo lời ngồi dậy, tấm lưng xích͙ ɭõa dán tại đầu giường, nghi ngờ nhìn Nguyễn Chính Đông xoay người xuống giường, từ ngăn tủ dưới cùng của đầu giường kéo ra một cái hộp gỗ. Mở nắp hộp, dĩ nhiên là còng tay đầy hộp, đủ loại vật, đủ màu sắc, đủ
các loại kiểu dáng.
Nguyễn Chính Đông lục lọi lấy lấy, chọn lấy hai còng tay kim loại màu bạc , y hướng Mạnh Hòa Bình nhíu mày cười nói, “Bảo anh đừng nhúc nhích anh không nghe, cũng nên khóa anh lại, dạy anh không thể động đậy.”
Mạnh Hòa Bình sửng sốt. Hắn nguyên tưởng rằng trừng phạt Nguyễn Chính Đông nói chỉ là nhất thời nảy ý xấu, không nghĩ tới là mưu đồ đã lâu. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Đông tử, em, em mua nhiều còng tay như vậy làm cái gì?”
Lúc này Nguyễn Chính Đông đã đem tay trái của Mạnh Hòa Bình khóa trên thành giường, còng tay “cạch” một tiếng giòn vang, đã khóa. Y kiểm tra độ chặt của còng tay, hài lòng gật gật đầu, lúc này mới trở lại trước mặt Mạnh Hòa Bình , đưa tay trên mặt hắn ngả ngớn
sờ sờ, trong tươi cười dẫn theo vài phần tà khí, đáp, “Ý da^ʍ anh.”
Mạnh Hòa Bình quay đầu nhìn tay mình bị còng, theo bản năng vùng vẫy một cái, lại quay đầu lại, hai mắt nhìn bộ còng tay khác trong tay Nguyễn Chính Đông .
Ánh mắt của hắn thẳng thắn không có một tia tạp chất, giấu không được tâm sự, Nguyễn Chính Đông giơ còng tay hướng hắn , “Anh có phải muốn hỏi em, cái này để làm gì?”
Mạnh Hòa Bình gật gật đầu.
Nguyễn Chính Đông cười cười, đem tay phải hắn khóa lại,nói, “Em cảm thấy hứng thú không phải là còng tay, mà là người bị khóa.” Y nâng cằm Mạnh Hòa Bình,
ánh mắt tinh tế chuyên chú nhìn đường cong khuôn mặt tuấn lãng của hắn,
“Ở trên đời này, người em muốn khóa chặt bên người , chỉ có mình anh.”
Mạnh Hòa Bình hơi hơi ngẩng đầu, tựa hồ muốn hôn y. Nguyễn Chính Đông cười né tránh, “Chờ tí, còn một thứ.” Y từ trong tủ quần áo lấy ra một cái caravat màu xanh đậm, “Em thích nhất nhìn anh mang
caravat ,
đặc biệt khi anh –“caravat trong tay choàng qua cổ Mạnh Hòa Bình, thắt cái kết, “Thế này.”
Lúc này Mạnh Hòa Bình nửa ngồi ở đầu giường, phần tay bị khóa ngân quang lóng lánh, toàn thân trần trụi, chỉ có một cái caravat nằm trước ngực. Nguyễn Chính Đông hôn lên môi của hắn, tán thưởng thở dài,
“Hòa Bình, anh bây giờ so với tưởng tượng của em còn quyến rũ hơn gấp trăm lần.”
Mạnh Hòa Bình bị người lấy tư thế tục tĩu như thế khóa ở trên giường, không thể nào quen. Hắn nhìn Nguyễn Chính Đông một thân áo ngủ rộng thùng thình ngồi lên phần hông của hắn, khóe miệng chứa đựng ý cười, bộ dáng liêu nhân cực kỳ. Hắn muốn lấy hai tay dùng sức ôm lấy đối phương, đưa tay vói vào trong áo ngủ vuốt ve da thịt bóng loáng kia, phải rồi, còn muốn hôn y, hôn đến khi y không thở nổi mới thôi.
Nhưng hắn cái gì cũng không làm được.
Mạnh Hòa Bình trơ mắt nhìn Nguyễn Chính Đông cực trì chậm chạp cởϊ áσ ngủ trên người,trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu lại thêm một hồi xem phim, mình đã có thể bị dục hỏa đốt sống chết cháy ở trên giường .
Nguyễn Chính Đông đưa tay lấy thuốc bôi trơn dưới cái gối , cúi đầu lọn tóc vô tình hay cố ý cọ qua đầu vai Mạnh Hòa Bình, hài lòng nghe thấy hô hấp đối phương dần dần nặng nề, “Nhớ kỹ, đừng nhúc nhích.”
Y mở nắp, bôi chất lỏng lành lạnh trong suốt lên ngón tay, thăm dò phía sau của mình, tay kia thì tách mông, ngón tay ướŧ áŧ kia thì xoa nhẹ miệng huyệt , chậm rãi khuếch trương ra vào trong huyệt. Y cùng với Mạnh Hòa Bình mặt đối mặt, Mạnh Hòa Bình nhìn không thấy động tác phía sau của y, nhìn không thấy tình hình ngón tay của y ra vào ở trong tiểu huyệt,
chỉ có thể theo kẽ hở mơ hồ trông thấy cảnh tượng câu nhân kia, tiếng thở dốc rất nhỏ giống như xuân dược nhập vào ngũ tạng lục phủ của hắn.
Hai người từ lần đầu tiên thân thiết đến nay, khuếch trương vẫn luôn là giao cho Mạnh Hòa Bình, Nguyễn Chính Đông không kiên nhẫn làm việc này. Bởi vậy y hiện tại ngồi chồm trên người Mạnh Hòa Bình , mông cao cao nhếch lên, ngón tay đem hậu huyệt ra vào tiếng nước tích tích, càng làm Mạnh Hòa Bình huyết mạch sôi sục.
Dương cụ của Mạnh Hòa Bình chưa cần yêu thương đã ngẩng đầu, gân xanh nổi lên trên tấm thân cường tráng của,
qυყ đầυ cực đại đã bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt, phấn khích mà thành thực biểu đạt ra khát vọng đối với Nguyễn Chính Đông.
Tròng mắt Nguyễn Chính Đông nhìn tính khí cao ngất gần ngay trước mắt , chỉ cần mình cúi đầu là có thể hôn đến đỉnh của nó. Thân thể mẫn cảm tinh tường nhớ lại nhục bổng thật lớn ngạo nhân này mãnh liệt đâm vào trong tiểu huyệt gây cho mình cực hạn kɧoáı ©ảʍ, không khỏi tăng nhanh tần suất ngón tay ra vào trong tiểu huyệt,
thấp thở gấp hỏi Mạnh Hòa Bình, “Nghe được tiếng nước không?”
Y đem ba ngón tay ướt sũng từ trong hậu huyệt rút ra, cố ý dùng đầu ngón tay mình xoa nắn đầu vú mình trước mặt Mạnh Hòa Bình, rất nhanh đem nó gảy cho sung huyết , còn mơ hồ phiếm thủy quang da^ʍ mỹ. Mạnh Hòa Bình nhìn thầm nghĩ đem đầu v* đỏ bừng này một ngụm ngậm vào miệng dùng sức mυ"ŧ cắn, mυ"ŧ cho nó sưng đỏ , buộc Đông tử dùng tiếng kêu tối liêu nhân khẩu thị tâm phi nói chịu không nổi, đừng mυ"ŧ nữa, mà chính mình sẽ ngậm nó càng sâu, thẳng đến khi Đông tử vô lực nằm xụi lơ trong lòng mình.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hòa Bình đã muốn hai mắt đỏ lên, hô hấp càng thêm nặng. Mà Nguyễn Chính Đông còn đang nhóm lửa,
chỉ thấy y vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, dùng giọng nói hết sức mê hoặc, “Hòa Bình, bên trong em ướt cả rồi, nước muốn tràn cả ra ngoài, ngậm cũng ngậm không được. Anh nói làm sao bây giờ. . . . . .”
Mạnh Hòa Bình cảm giác mình muốn chết, hắn phí công vùng vẫy,
ý đồ tới gần Nguyễn Chính Đông, thanh âm khàn khàn nói, “Đông tử, để anh hôn em.”
Nguyễn Chính Đông thẳng thân, bắt lấy tóc của hắn để hắn ngửa đầu lên nhìn mình, “Hôn em làm sao, hả? Hôn phía dưới của em, đem đầu lưỡi vói vào, hút phần nước bên trong em sao?”
Mạnh Hòa Bình nhìn người trên thân mình bộ dáng kiêu căng lại mị hoặc , toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị in ấn ký thật sâu chuyên thuộc về Nguyễn Chính Đông, rốt cuộc không thể đem tầm mắt từ trên người y dời đi.
Nguyễn Chính Đông rốt cục ban cho hắn cái hôn lướt, “Nói cho em biết, thích em phạt anh như vậy không?”
Mạnh Hòa Bình thở dốc nói, “Anh nghĩ em bỏ thuốc anh.”
“Thuốc gì, xuân dược?” Nguyễn Chính Đông thấp giọng cười nói, “Ngủ với em còn muốn dùng xuân dược? Nguyễn Chính Đông này cũng không phải kẻ không tự tin như vậy.” Y duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy ở trên tính khí Mạnh Hòa Bình, “Anh xem, em cũng chưa chạm vào anh, gốc cây của anh liền cứng như vầy.
Nói, anh là muốn dùng gốc cây lấp đầy em, chặn lấy nước bên trong, hay muốn hung hăng chơi em, đâm cho bên trong em càng ướt?”
“. . . . . . Đều muốn.”
Hai tay Nguyễn Chính Đông ôm lấy cổ của hắn, hôn đến hắn thở không được , cười nói, “Anh đẹp trai, hôm nay nghe lời anh.”