Chương 11.4

Ngọn lửa chiến tranh Tây Bắc thiêu cả bầu trời, Hoàng hậu còn chưa khôi phục võ công, chỉ có thể tạm thời ở lại Tiêu Dao cốc.

Tiêu Dao cốc tập hợp rất nhiều kỳ nhân, những người này tuy dựa vào sự che chở của Tiêu Dao cốc, nhưng xưa nay không nịnh bợ Cốc chủ.

Hoàng hậu thấy vô cùng tò mò.

Vì dù Cốc chủ nói chuyện không khách khí, tính cách lại hết sức ôn hòa săn sóc, cũng chưa từng có hành động gì đáng sợ, tại sao tất cả hạ nhân đều kính sợ tránh xa hắn?

Cốc chủ nghe câu hỏi của Hoàng hậu, thở dài rồi thần thần bí bí nói: “Bởi vì ta xấu xí, người nhìn thấy mặt của ta đều bị hù chết. Bọn họ chỉ lo ta tháo mặt nạ trước mặt họ, cho nên cũng không dám nhìn ta.”

Hoàng hậu càng thêm hiếu kỳ, y nhìn chiếc mặt nạ trắng bệch như khóc mà không phải khóc tựa cười mà không phải cười trên mặt Cốc chủ, thực sự không nghĩ ra còn có khuôn mặt nào có thể đáng sợ hơn tấm mặt nạ này.

Cốc chủ nói: “Tiêu Hạo Trần, tại sao khi đó ngươi không dùng hoa Cách Thế độc chết Hoàng thượng?”

Hoàng hậu cười khổ: “Ta… Không xuống tay được…”

Cốc chủ thở dài: “Tình yêu ấy, tình yêu gì chứ? Tình yêu không phải là thứ tốt. Ngươi thấy lão bất tử Quỷ y kia không? Năm đó Minh Thịnh đế cầu trường sinh, bảo lão luyện cỏ Hoán Nhan thành đan dược dâng lên. Kết quả, đầu óc lão mơ màng, cầm đi cứu người trong lòng lão. Minh Thịnh đế giận dữ rồi chém đầu lão. Có thảm không? Những kẻ phát rồ vì tình yêu nhảm nhí toàn là kẻ ngu.”

Hoàng hậu im lặng nhìn về phương xa.

Cốc chủ nói: “Đúng rồi, nói cho ngươi chuyện này.”

Hoàng hậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cốc chủ: “Tướng công của ngươi không chết, đã phái người đi Vân Châu hỏi thăm nguồn gốc của hoa Cách Thế, sắp sửa tới Tiêu Dao cốc vấn tội.”

Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy: “Cốc chủ, Tiêu Hạo Trần lừa được ngài cứu mạng, đã là ân tình khó báo, nhất định không thể lại liên lụy Tiêu Dao cốc nữa.”

Cốc chủ lấy quạt xếp gõ nhẹ lên trán Hoàng hậu: “Hoảng loạn cái gì? Tiêu Dao cốc dám nhận ác nhân thiên hạ thì có bản lĩnh đứng ngạo nghễ trên thế gian. Quay về tìm lão bất tử Quỷ y kia dưỡng thương cho tốt, người tướng công kia của ngươi tuyệt đối không thể tiến vào trong vòng mười dặm quanh Tiêu Dao cốc.”

Hoàng thượng thương nặng chưa lành, tâm mạch vẫn đau âm ỉ, nhưng không chịu nghe thái y khuyên can, dẫn một nhánh tinh binh cố gắng xông tới Tiêu Dao cốc càng nhanh càng tốt.

Hắn cũng không định vấn tội về hoa Cách Thế.

Tiêu Dao cốc chỉ bán thuốc độc, không quản hậu quả, đây là quy củ suốt trăm năm qua.

Hắn chỉ là… Chỉ là nghe nói, Quỷ y của Tiêu Dao cốc có y thuật ra vào Hoàng Tuyền nhân thế, người chết sống lại.

Hài cốt của Hoàng hậu đã nát thành bụi dưới sự ăn mòn của kịch độc, Quỷ y… Là hy vọng duy nhất của hắn.

Hoàng thượng dẫn người lao tới Tiêu Dao cốc, lại bị tuyết lớn khắp trời ngăn cản đường đi.

Ghìm ngựa dừng lại, hắn ngẩng đầu ngước lên, chỉ thấy một bóng người đứng trên đỉnh núi tuyết phủ.

Một thân hồng y như máu tươi khô lại, đeo một chiếc mặt nạ nhợt nhạt dữ tợn khủng bố.

Tùy tùng vội vàng báo: “Bệ hạ, người này chính là Cốc chủ của Tiêu Dao cốc.”

Hoàng thượng hít sâu một hơi rồi lớn tiếng nói: “Trẫm muốn gặp Quỷ y!”