Thị nữ nói: “Hoàng hậu, Tiêu Thái hậu không ổn rồi, mời ngài qua phó thác hậu sự.”
Hoàng hậu đáp: “Ừ, đưa kiếm này đi Minh Qua Phủ, đánh bóng mài sắc, sau đó…” Y vuốt ve hoa văn trên kiếm, lẩm bẩm nói, “Gửi đi quân doanh Nam Đình, đưa cho Vệ Tướng quân. Đây là thanh kiếm tốt, không nên mục nát cùng ta trong thâm cung này.”
Tiêu Thái hậu thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Tiêu gia sụp đổ, bà kinh hãi trước chính biến trong kinh, lâm bệnh nặng, thường xuyên lẩm bẩm trong mơ, nói bà trông thấy tiên đế tới đón mình.
Lúc tiến vào Thái Khang cung, Hoàng hậu phát hiện Hoàng thượng đã canh giữ bên giường Tiêu Thái hậu trước một bước.
Tiêu Thái hậu khẽ nói: “Bệ hạ, tâm nguyện của ngài đã thành, ắt hẳn trong lòng vô cùng vui mừng. Hiện Tiêu gia đã ngã, bệ hạ nên tiễn lão thái bà này lên đường thôi.”
Hoàng thượng cất lời: “Mẫu hậu cứ cẩn thận nuôi dưỡng thân thể đi, Hạo Trần ở trong cung phiền muộn, có ngài ở đây, y mới có nơi nói ra tâm tư, ngài cần gì phải lấy những lời này trào phúng nhi thần chứ?”
Tiêu Thái hậu nở nụ cười: “Bệ hạ… Bệ hạ thực sự rất tài tình, Hạo Trần vốn có tính tình kiêu căng biết bao, lại bị nhục nhã thành dáng dấp bây giờ trong tay ngài. Bệ hạ, ngài đừng vui vẻ sớm quá, Hạo Trần là người Tiêu gia, dù nó bị người khác đánh nát xương cốt ép thành thịt vụn, cũng sẽ không biến thành món đồ chơi ngoan hiền lành trong tay ngài đâu.”
Hoàng thượng nói: “Mẫu hậu, ngài đừng tức giận, cứ bảo trọng. Chỉ cần ngài sống thật tốt, mới có thể tận mắt chứng kiến, Hạo Trần và trẫm yêu nhau cả đời như thế nào.”
Trên môi nở một nụ cười, Hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú nhẹ nhàng dém chăn cho Tiêu thái hậu. Khi đứng dậy nhìn thấy Hoàng hậu đứng ngay đằng sau, hắn nhất thời hơi chột dạ bối rối, vội vã tiến lên một bước cầm tay Hoàng hậu: “Hạo Trần, cung nhân ở Phượng Nghi cung nói thân thể ngươi không khỏe không thể tới thăm Thái hậu, sao ngươi còn ra ngoài?”
Khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt không vui cũng không buồn, chỉ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta phái người tới bộ Hình lấy ít đồ của Tiêu gia, đều là vật cũ ngày xưa khi cô cô xuất giá. Bây giờ cô cô bệnh nặng, ta mang tới đây, hy vọng cô cô nhìn vật cũ thì trong lòng có thể thoải mái hơn.”
Hoàng thượng cũng không nhiều lời, ngoái đầu nhìn Tiêu Thái hậu rồi dịu dàng mơn trớn mặt Hoàng hậu, hạ giọng: “Tiêu Thái hậu mắc bệnh thương hàn, ngươi đang mang thai, đừng lại gần quá.”
Hoàng hậu đáp khẽ: “Dạ.”
Hoàng thượng rời khỏi Thái Khang cung trước.