Hoàng hậu suy nghĩ đến những việc này, càng nghĩ càng nhàm chán, lười biếng ngáp một cái: “Bệ hạ, ta nghe nói vị ở Lãng Ngọc cung hôm nay bị tiêu chảy, chuyển toàn bộ Thái Y Viện qua đó. Ngài vừa hạ triều liền chạy tới Phượng Nghi cung, cẩn thận An Quý phi cáu gắt, sẽ không cho ngài tiến vào cổng Lãng Ngọc cung đâu.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hôm nay không đi nữa. Hắn nghênh ngang ngồi xuống, lớn tiếng nói: “Truyền lệnh Nhân Sự Phòng, đêm nay trẫm ngủ lại Phượng Nghi cung, bảo họ ghi rõ ngày tháng cho trẫm!”
Mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng đế từ lâu đã như giẫm trên băng mỏng.
Tuy nhiên, chúng phi tần ngoài Phượng Nghi cung không biết, các đại thần trong triều đình cũng không biết.
Chỉ thỉnh thoảng khi Hoàng hậu gặp gỡ bào đệ mới than thở một tiếng không nhẹ không nặng: “Phụ thân tuổi già, ngươi lại không màng chốn quan trường. Chi bằng sớm chút chặt đứt liên luỵ, mang người nhà quy ẩn Vân Châu đi.”
Người khác không biết nhưng y lại thấy rõ ràng.
Hoàng đế đã sớm chán ghét gia đình Tướng quốc tột cùng, dẫu không phế Hoàng hậu là y song sớm muộn gì cũng phải phế bỏ cánh chim ngoại thích.
Y ở trong cung đã vô dục vô cầu, nhưng vẫn luôn nắm chặt quyền nhϊếp chính không chịu buông, chỉ vì sợ rằng nếu mình buông tay, Hoàng đế sẽ gϊếŧ cả nhà Tướng quốc.
Hoàng đế muốn đi đâu ngủ lại chỗ phi tần nào thì đi chỗ ở của phi tần đó.
Ở chỗ y, hai người chỉ ngồi bất động dưới ánh đèn, im lặng không nói gì.
Thời điểm đại hôn đã từng có một quãng thời gian ngọt ngào.
Khi ấy trong cung còn vắng lặng, nhóm phi tần của tiên đế đều chuyển đi cư trú Thái Khang cung, Lãng Ngọc cung bên này hay Uyển Trần hiên bên kia đều trống không.
Hoàng cung rộng lớn, chỉ có phu thê thiếu niên tay trong tay dạo chơi, ngắm hoa ngắm trăng, cho cá ăn quanh hồ.
Khi ấy cũng từng mười ngón đan xen, lẩm bẩm lời hứa đời đời kiếp kiếp khắc cốt ghi tâm. Hoàng đế thiếu niên thề son sắt: “Thiên hạ này là thiên hạ của ta và ngươi, vạn dặm giang sơn này là sính lễ trẫm muốn cho ngươi cả đời.”
Chỉ có quân vương ngây thơ ngu xuẩn nhất mới coi giang sơn là thứ có thể đem tặng.
Mười năm trôi qua, quân vương ngây thơ không còn ngu xuẩn, Hoàng hậu si tình cũng trở nên lãnh đạm lãnh tình.
Phu thê hai người tương kính mà xa cách, thỉnh thoảng phát giận lên nhau, chỉ lúc cãi nhau mới có thể nhớ tới chút dịu dàng thuở thiếu thời.
Một tháng nữa sẽ là kỷ niệm mười năm ngày đại hôn của Đế Hậu.
Theo thông lệ, Đế Hậu phải cầm tay nhau về quận Sùng Ngô tế tổ, cảm niệm tổ tiên từ Tây Bắc lập đại nghiệp xây dựng thiên hạ, ban phúc thái bình cho con cháu hậu thế con cháu.
Hoàng hậu không hào hứng việc này lắm, tiện tay giao cho bộ Lễ xử lý.
Tuy nhiên, lần này lại xử lý ra chuyện.