Chương 6.4

Hoàng hậu mang thai đích tử, Hoàng thượng bắt đầu liên tục ngủ ở Phượng Nghi cung, tự mình chăm sóc, ân cần tỉ mỉ.

Các phi tử trong hậu cung đều có mục đích riêng, thậm chí có người bắt đầu lo lắng, liệu phe Tướng quốc có thể lần nữa trở thành tâm phúc của Hoàng thượng vì đích tử chào đời hay không.

An Minh Thận đại náo mấy lần, hết giả bệnh đến thắt cổ.

Nhưng Hoàng thượng vẫn không đến, còn cho gọi An Thượng thư vào cung một chuyến, nghiêm khắc khiển trách nhi tử một phen.

Hoàng hậu đã hoàn toàn lạnh lùng hờ hững với những chuyện này. Ba ngày sau, họ sẽ phải khởi hành tới Sùng Ngô tế tổ, trong ba ngày này, phủ Tướng quốc không có ai vào cung gặp Hoàng hậu.

Thấm thoát, thời gian đã đến.

Đủ loại quan lại tập hợp ở ngoài cổng Chính Hòa, cung tiễn Đế Hậu rời kinh.

Hoàng hậu lặng lẽ nhìn về phía phương xa, kịch độc hoa Cách Thế đặt trước ngực y.

Quận Sùng Ngô là nơi tổ tiên Diệp thị lập nghiệp.

Ở đây quanh năm bị gió cát bao phủ, ít người qua lại, chỉ có những kẻ phạm sai lầm bị giáng chức mới tới nơi này, trồng cây, khơi kênh chắn gió cát, buôn bán lặt vặt chiêu đãi thương nhân và sứ thần phương Tây đi về hướng Đông.

Di tích cố cung đã bị nhấn chìm dưới gió cát nghìn năm từ lâu, quận Sùng Ngô sớm biết Đế Hậu sắp tới, cố ý thu dọn một nơi phù hợp trú gió cát dưới tường thành biên quan, mời Đế Hậu ở lại.

Hoàng hậu ngửa đầu nhìn bức tường thành cao cao của Sùng Ngô, thoáng chốc ngây ngẩn.

Hoàng thượng nói: “Hạo Trần, tường thành ở đây do ngươi hạ lệnh xây dựng vào năm chúng ta đại hôn tế tổ. Có bức tường thành này, thiết kỵ Ngột Liệt không tấn công được quận Sùng Ngô, cũng chỉ đành đi vòng bảy trăm dặm hướng Tây, xuyên qua núi Trường Dạ mới có thể đánh vào Trung Nguyên. Biên quan Tây Bắc an ổn mười năm, không thể bỏ qua công lao của Hạo Trần.”

Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Nếu không phải tiên đế băng hà, trong triều hỗn loạn, ta vốn định tự mình xây tường thành, từ nơi này dẫn quân Bắc phạt, quét sạch mười bảy bộ lạc thảo nguyên. Nếu vậy, trên sử sách đời sau nhớ tới, sẽ chỉ là Tĩnh Bắc Tướng quân Tiêu Hạo Trần, mà không phải Tiêu Hoàng hậu trong hậu cung của bệ hạ.”

Hoàng thượng trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Chiến sự biên quan vất vả, binh sĩ chết chín phần mười, cho dù ngươi không trở thành Hoàng hậu của trẫm, trẫm cũng sẽ không để ngươi ra biên quan.”

Hoàng hậu cười nhạt: “Ta nói đùa thôi, sao bệ hạ lại tức giận rồi.”

Hoàng thượng nghĩ đến chính biến trong kinh rồi nhìn Hoàng hậu, không khỏi cảm thấy chột dạ.

Vì thế hắn thấp giọng an ủi: “Hạo Trần, trẫm nghe nói trong sa mạc có loại kỳ hoa, tên là Phong Liên, ngâm rượu tuyệt nhất, ngươi có muốn theo trẫm đi xung quanh tìm không?”

Hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ, Phong Liên cũng không phải là kỳ hoa, chỉ là một loại bò cạp ký sinh dưới cát đá thôi, tướng mạo xấu xí, ngâm rượu cực đắng.”

Giống như… Giống như quỳnh lâu ngọc vũ vàng son lộng lẫy, mang một cái tên đẹp đẽ làm người ta ao ước, nhưng vào cửa chỉ có cay đắng.

Hoàng thượng sờ mũi, như chú chó lớn không biết phải làm sao, hận chính mình không nghĩ ra trăm phương nghìn kế dỗ thê tử mình vui vẻ.

Chuyện đến nước này, kế hoạch đã được định ra, hắn không biết liệu sự bù đắp vụng về và xấu hổ của mình có còn hữu ích hay không.

Hắn chỉ là… Không còn cách nào khác.