Sau vài lần giao phong, hơi thở của Hoàng hậu dần trở nên gấp gáp.
Hoàng hậu bị ám sát ở kinh thành, đối diện bên kia đường là phủ cấm quân nhưng mãi không có người tới cứu.
Là ai an bài, không cần nói cũng biết.
Hoàng hậu gần như cũng bị tức cười.
Y đạp một cước bay cái bàn phía trước, dứt khoát đứng tại chỗ bất động.
Mấy tên thích khách không ngờ Hoàng hậu đột nhiên dừng lại, dồn dập bối rối thu hồi đao thương côn bổng của mình, còn bị khí tức tự thân phản phệ, kêu vang rơi đầy đất.
Hoàng hậu đứng ở đầu đường, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn nhóm thích khách đang loạng choạng xung quanh.
Thị nữ đỡ bàn, hoảng sợ chậm rãi đứng lên: “Hoàng hậu, chuyện này… Chuyện này…”
Hoàng hậu nói: “Bệ hạ định khi nào ra đây? Nếu không muốn ra, ta sẽ tự mình trở về!”
Chốc lát sau, Hoàng thượng ngọc thụ lâm phong ngẩng cao đầu bước ra từ trong hẻm nhỏ.
Hoàng hậu tỏ vẻ giận dữ “ngươi không nói lý”.
Hoàng thượng lại lấy ra một đóa hoa từ sau lưng: “Hôm nay trẫm ngửi thấy hương hoa ngoài cung nên ra xem, không ngờ Hoàng hậu cũng ở đây, hoa này đẹp không?”
Hoàng hậu đáp: “Đẹp, nhất định xứng với cặp mông phì nộn của Tần Quý phi, bệ hạ cứ hưởng dụng đi, cáo từ.”
Hoàng thượng kéo Hoàng hậu lại: “Lúc trước Hoàng hậu thích hoa tường vi nhất, nay trẫm tự tay mang đến mà ngươi lại tức giận.”
Hoàng hậu nói: “Năm ấy ta thích hoa tường vi, trồng đủ loại hoa tường vi trong ngoài Phượng Nghi cung. Bây giờ không thích nữa nên nhổ hết hoa tường vi, trồng hoa dành dành hoa nhài hoa mẫu đơn hoa đỗ quyên. Nếu bệ hạ đã đi trước một bước, sao còn có thể vọng tưởng ta vẫn giống hệt lúc trước?”
Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói: “Bệ hạ, Đế Hậu làm càn trên phố xá sầm uất, ngày mai chuyện cười này sẽ truyền khắp Cửu Châu.”
Hoàng thượng cây ngay không sợ chết đứng ôm Hoàng hậu vào trong ngực: “Trẫm là vua của một nước, ngươi là Hoàng hậu của trẫm, trẫm dỗ ngươi sủng ngươi, người trong thiên hạ chỉ có thể hâm mộ tôn kính, ai dám cười?”
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng, trong con ngươi gợn sóng bi thương mênh mang.
Nhưng rốt cuộc y vẫn thu lại.
Y là hoàng hậu, là chính thê của đế vương, y không phải công tử Tướng quốc tùy ý làm bậy thuở thiếu thời , không có tư cách cáu gắt với phu quân không ngừng.
Vì thế y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Bệ hạ, ta mệt rồi, về cung thôi.”
Nếu y thật sự phải ăn giấm chua, bảy năm qua ba phi tám tần cùng nhiều vô số kể cung nhân thị nữ, sớm đã làm tâm gan tỳ phổi của y bị ngâm đến nát bét rồi.
Y biết, Hoàng thượng muốn thoát khỏi sự khống chế của phe Tướng quốc thì phải lôi kéo quan lại khác.
Sắc phong phi tần là biện pháp một vốn bốn lời nhất.
Hoàng hậu bi ai nghĩ, y thật đúng là hiền hậu thiên cổ, Hoàng đế nạp thϊếp, y chẳng những không làm khó mà còn có thể chừa lại chút khoảng trống trong lòng, xót Hoàng thượng còn phải phí tâm trấn an những quân cờ hữu dụng kia.
Hoàng đế muốn qua đêm ở Phượng Nghi cung, nhưng bị Hoàng hậu đuổi ra.
Hoàng hậu đứng ngoài cổng nhắc nhở hắn: “Hôm nay bệ hạ nháo trò ngoài cung, ngày mai An Minh Thận sẽ tới tìm ta xúi quẩy. Mèo hoang trong cung vô tội, bệ hạ coi như thương tiếc một cái mạng, mau tới Lãng Ngọc cung xoa dịu mèo hoang nhỏ của ngài đi.”
Dứt lời, Hoàng hậu đá lên cổng lớn Phượng Nghi cung.
Hoàng thượng va phải một đống tro bụi, mặt mày xám xịt đứng ngoài Phượng Nghi cung.
Thái giám dè dặt hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn về ngủ ở Bàn Long điện, hay là đi Lãng Ngọc cung một chuyến?”
Hoàng thượng xoa mũi, quay đầu trở về, hỏi: “Mấy hôm nay Thái Y Viện có tin tức gì không?”
Thái giám nói: “Bẩm bệ hạ, mấy hôm nay Hoàng hậu cũng không truyền thái y bắt mạch.”
Hoàng thượng hỏi tiếp: “Phương thuốc có vấn đề không?”
Thái giám đáp: “Phương thuốc kia là do lão nô phái người đi Tiêu Dao cốc dùng vạn lạng vàng cầu quỷ y. Quỷ y nói, dù là thể chất thi nhân(1) trời sinh cũng có thể thụ châu thai.”
(1) Thi nhân: Là thể chất không mang thai trong bối cảnh truyện.
Hoàng thượng: “Không đúng lắm, trẫm đã ngủ ở Phượng Nghi cung ba lần, sao Hoàng hậu còn chưa có động tĩnh gì?”
Thái giám trả lời: “Bệ hạ, chắc là Hoàng hậu chưa từng lưu ý?”
Hoàng thượng nói: “Đi, tìm cớ để thái y bắt mạch cho Hoàng hậu, nếu lại không thành, một ngày mười hai canh giờ trẫm sẽ ở lại Phượng Nghi cung. Trước hành trình Sùng Ngô, nhất định phải để Hoàng hậu mang thai đích tử của trẫm!”