Hoàng thượng cười không ngậm miệng được, tự mình rót trà rồi uống nửa hớp, sau đó lại không khỏi bật cười: “Ngươi xem cái con người Tiêu Hạo Trần này… Ha ha ha ha, rõ ràng là đang ăn giấm lung tung mà vẫn còn phải cau mặt cho người khác xem, đúng là công tử Tướng quốc được cưng chiều từ bé, thật nóng tính, ha ha ha ha ha…”
Đoạn Thanh Hàm mang theo vết thương bệnh tật đi vào đại sảnh bộ Hình, một đám quan chức to nhỏ của bộ Hình đã tập hợp ở đây, hai mặt nhìn nhau mờ mịt không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Đoạn Thanh Hàm lần đầu tiên gặp Hoàng hậu.
Không giống người trong tưởng tượng của hắn ta, Hoàng hậu dịu dàng gầy gò, trong con ngươi không có lệ khí cũng không kiêu căng, chỉ lẳng lặng ngồi ở nơi đó, trầm tĩnh như một lão tăng tại miếu cổ.
Đoạn Thanh Hàm hít sâu một hơi, vén áo quỳ xuống đất: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu.”
Hoàng hậu hỏi: “Vụ án Tống Bằng của phủ Sàn Nguyên là do ngươi phê à?”
Đoạn Thanh Hàm đáp: “Dạ.”
Hoàng hậu tiếp tục: “Trong lần cung biến mười năm trước, Tống Thị vệ liều mình bảo vệ, thân trúng mười hai tiễn che chở bệ hạ đăng vị. Ông chỉ có đứa con trai duy nhất là Tống Bằng, bệ hạ thương tiếc nên mới cho tên kia một chức quan nhàn tản ở phủ Sàn Nguyên, ngươi có biết chuyện này không?”
Đoạn Thanh Hàm cất lời: “Vi thần có biết chuyện này hay không cũng không liên quan gì đến luật pháp. Tống Bằng tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, kim ngạch có liên quan đến vụ án cao đến mười vạn lượng bạch ngân, theo luật đáng chém.”
Hoàng hậu bình tĩnh nói: “Ngoài vòng pháp luật có tình, Đoàn đại nhân làm quan bảy năm nay, đến chút đạo lý này mà cũng không hiểu sao?”
Đoạn Thanh Hàm thầm cười lạnh, Tống Bằng là quan theo phe Tướng quốc, tất nhiên Hoàng hậu phải nghĩ trăm phương ngàn kế để Tống Bằng thoát tội. Hắn ta nói với vẻ khinh thường: “Vi thần ngu dốt, kính xin Hoàng hậu chỉ giáo.”
Hoàng hậu nói: “Đi đày quận Sùng Ngô, làm Trị Sa Lại đi.”
Mặc dù Đoạn Thanh Hàm bất mãn, nhưng Trị Sa Lại là chức khổ sai, trong hình pháp, khắc nghiệt đau khổ chỉ đứng sau chém đầu.
Nếu Hoàng hậu đã có quyết định cuối cùng, những người khác lời nhẹ không có quyền bàn bạc thêm.
Đoạn Thanh Hàm thầm phẫn uất, ấn tượng đối với Hoàng hậu ngày càng kém.
Hoàng hậu một tay lật xem hồ sơ vụ án, tay kia nhẹ nhàng vẫy vẫy hai lần.
Tất cả quan viên trong đại sảnh lần lượt lui ra ngoài, để lại không gian cho Hoàng hậu và Đoạn Thanh Hàm trò chuyện riêng.