Chương 1.1

Hoàng hậu đã làm chính thê của Hoàng đế được mười năm.

Trước đây bọn họ có tình cảm. Trong kinh đô xa hoa, Thất Hoàng tử không được sủng ái và con út của Tướng quốc thành bạn bè thân thiết ở Quốc Tử Giám, cùng trộm trứng chim cùng bắt con dế.

Tiên đế băng hà, trong kinh biến động bất ngờ, Tướng quốc bị con trai thuyết phục, giúp đỡ Thất Hoàng tử không được sủng ái lên ngôi, con út của ông là một thừa nhân, đương nhiên lên làm Hoàng hậu.

Đế Hậu tương kính tương ái, cùng quản lý quốc sự suốt ba năm.

Sau đó, lại không còn như vậy nữa.

Hoàng đế giúp đỡ võ tướng Tần An, cũng nạp con trai của Tần An vào cung. Tuy chỉ phong chức Quân thị nhưng cũng dự báo việc hắn bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Tướng quốc.

Kế tiếp là con trai của Thượng thư bộ Hộ, con gái của Thị lang bộ Lễ, cháu trai của Tế tửu Quốc Tử Giám,… Trong bảy năm, hậu cung Hoàng đế chật đầy, mỹ nhân thành đàn.

Con trai của Tướng quốc vẫn đứng ở vị trí Hoàng hậu, dịu dàng ấm áp, khiêm tốn kín đáo.

Quyền thế địa vị trên triều đình không dịch chuyển chút nào, trở lại trong hậu cung, Phượng Nghi cung vừa đóng cổng là không thấy bóng dáng ai, cũng không dạy dỗ nhóm mỹ nhân lớn nhỏ không biết nặng nhẹ kia.

Hoàng đế và chúng mỹ nhân đã sinh ba đứa con cả trai lẫn gái, nhưng Hoàng hậu đến nay không con, có người nhân cơ hội uốn lưỡi.

Lời đồn đãi truyền vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu cũng không tức giận, nhìn tấu chương hôm qua rồi thờ ơ nói: “Đi ra ngoài truyền một câu, nói long tinh của Hoàng đế không được, cũng không có khả năng sinh dục. Chúng phi tử lo lắng, nên dồn dập tư thông với thị vệ, mới sinh ra những đứa trẻ này.”

Tin đồn này bùng nổ hơn chuyện Hoàng hậu thất sủng nhiều. Chỉ trong vài ngày, toàn bộ kinh thành đều bắt đầu bán thuốc giúp mang thai, khua chiêng gõ trống rao hàng.

“Đại căn hoàn Bạch gia, con trai của ngươi nhất định là của ngươi!”

“Thuốc tặng con của Lý gia, ngươi không mua, người khác tặng con tới cho ngươi.”

Trong ngoài kinh thành quá náo nhiệt, Hoàng đế ngồi không yên, nổi giận đùng đùng xông tới Phượng Nghi cung, đạp một cước đổ bàn của Hoàng hậu: “Hoàng hậu! Bôi nhọ thanh danh của trẫm thì có ích lợi với ngươi chứ!”

Hoàng hậu uể oải tiện tay nhặt lên một bản tấu chương: “Bệ hạ, bớt ăn củ cải ăn ít tỏi, trên dưới thông khí, tổn hại uy nghiêm.”

Hoàng đế rất tức giận, nhưng hắn hết cách với Hoàng hậu.

Một nửa là vì thế lực của Tướng quốc vẫn trải rộng triều chính như trước, nửa còn lại là vì ghi nhớ phần tình nghĩa quá mức mềm mại thuở thiếu thời.