Tiểu Điền ngoại lệ nói nhiều như vậy, làm cho bốn người chung quanh rùng mình một cái, nghĩ rằng: Tên nhóc này thật là không hay ho, thế nhưng lại bị Tiểu Điền lão đại coi trọng, ai mà không biết Tiểu Điền nổi danh là sài lang, coi trọng gì đó liền nhất định phải đoạt cho bằng được. Nhưng đối một người chấp nhất đến như thế bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Tiểu Điền Phong Nhận, là người lãnh đạo thế lực hắc đạo lớn nhất Nhật Bản, tổ chức trải rộng khắp nơi trên thế giới, đồng thời cũng là con của tổng tài tập đoàn “Minh Nhật” lừng danh trên thương trường. Anh ta đến chỗ công ty của Vũ Thôn cùng cậu tranh chức vị xã trưởng nho nhỏ hoàn toàn là vì thực hiện kế hoạch bắt được con mồi của anh ta. Về phần vì sao anh ta lại nhắm trúng Vũ Thôn, một người thật bình thường thì sẽ được giải thích rõ ở chương sau.
[
Ốc sên:
Chủ nhân, ta thật hoài nghi ngươi có thể kiên trì viết đến ngày nào đó hay không?Ma nữ Nguyệt:
Đổ mồ hôi a, ốc sên ngoan ngoãn, đừng nói ngươi hoài nghi, ngay cả bản thân ta cũng thật hoài nghi.Vũ Thôn:
Không cần a, ngươi làm cho ta bị nhiều tra tấn như vậy, còn định không chịu nói rõ tiền căn hậu quả, ta đây chẳng phải là ngay cả vì sao chết cũng không biết, ta oan uổng a, ta so với Hằng Nga còn oan a.
Ma nữ Nguyệt:
Người nào tiểu chịu mà không phải chịu oan uổng đâu, ta không cho ngươi chết đã là nhân từ lắm rồi, ngẫm lại tên vương tử trong [ tù binh tàn tình ] đáng thương kia đi, còn may mắn chán, còn kêu oan, cẩn thận ta cũng đem ngươi viết thành nhảy núi, tai nạn xe cộ, tự sát…….Vũ Thôn: (Câm như hến, cả người run run).
Tiểu Điền:
Bảo bối, em làm sao vậy? Ai khi dễ em? Nói cho anh biết, anh báo thù cho em.
Ma nữ Nguyệt: (Cấp tốc bay đi)……]
Lúc Vũ Thôn lại lần nữa tỉnh lại, mới phát hiện cơn ác mộng của cậu vẫn chưa chấm dứt, hơn nữa càng thêm khủng bố.
“Tỉnh a, vậy tiếp tục đi.” Tiểu Điền nhẹ nhàng nói:“Trong tình huống không có mệnh lệnh của chúng ta liền tự tiện ngất xỉu đi, không thể tha thứ.” Vừa lòng thấy sắc mặt kinh sợ của Vũ Thôn, anh tàn nhẫn nở nụ cười.
Giãy dụa đối với Vũ Thôn lúc này mà nói, là một việc làm có chút lao lực lại không có tác dụng gì, nhưng không thể không làm. Dưới tình hình lực lượng kém xa như vậy, rất nhanh cậu bị đưa đến nơi trừng phạt. Một sợi dây thừng thô ráp nằm ở giữa không trung, hai bên còn có vài sợi tơ vàng mỏng như sợi tóc, dẻo dai mà bền chắc, ở giữa dây thừng, hướng về phía trước đứng thẳng một cái nam hình thật lớn, mặt trên vẫn che kín các hạt trân châu, tính theo thể tích mà nói, nam hình này so với cái kia còn muốn đáng sợ. Mặt Vũ Thôn lập tức trắng bệch, nhìn thấy phản ứng của cậu, số 1 khoái trá nói:
“Như thế nào, đã muốn đoán ra cái này dùng để làm gì rồi chưa? Nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như đang rất chờ mong đấy nhỉ.”
Sắc mặt hắn không đổi khi nói lời dối trá, lấy lời nói đối Vũ Thôn tiến hành vũ nhục làm vui. Cứ việc mãnh liệt kháng cự, Vũ Thôn cuối cùng vẫn là bị đẩy lên pháp trường, hai tay của cậu bị trói ở giữa không trung, sau đó thân mình dần dần bị kéo hướng về phía trước, khi cả người đều bị treo lơ lửng, hai chân bị đại lực tách ra, phân trí ở hai bên dây thừng. Không ngừng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ sau huyệt chảy ra đối diện nam hình đáng sợ kia.
Số 3 cười nói:“ Số 2 thật là có thể nghĩ ra thứ tốt, đồ chơi này là căn cứ vào nguyên lý ngựa gỗ cùng dây trói chế tác, nhưng thoạt nhìn còn thú vị hơn so với hai loại kia.”
Số 2 nét mặt biểu lộ dào dạt đắc ý, tươi cười nói:“Kia đương nhiên, thứ này mới dùng tại câu lạc bộ dạy dỗ nô ɭệ, liền đã được hoan nghênh vô cùng, nếu không tin, các ngươi chờ một chút xem phản ứng của cậu ta, bảo đảm cho các ngươi huyết mạch phun trào.”
Thân thể dần dần bị đưa xuống phía dưới, Vũ Thôn hoảng sợ phát hiện, ở không trung không chỗ mượn lực, cậu căn bản thay đổi không được tư thế cơ thể của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn sau huyệt từng chút một nuốt vào thật lớn nam hình.“Đau, a…… Tha tôi đi, không, đừng cho nó tiến vào…… A……”
Vũ Thôn thống khổ phe phẩy đầu, hoảng sợ khẩn cầu, một đôi thon dài trắng noãn đùi ngọc lung tung vùng vẫy. Thân mình vẫn như cũ đi xuống, cực đại dị vật gian nan chen vào hậu môn mặc dù đã trải qua khuếch trương nhưng vẫn như cũ nhỏ hẹp, non mềm tràng vách tường bị bắt khuếch trương đến cực hạn, gây cho Vũ Thôn đau đớn khôn cùng. Một tia máu tươi cùng bạch dịch bị tễ đi ra, rơi dính trên quái vật lớn màu đen, hình thành một hình ảnh tràn ngập sắc thái da^ʍ mĩ.
“A a……” Vũ Thôn lại hét thảm một tiếng, dương cụ giả thật lớn kia đã xâm nhập hết vào trong cơ thể cậu, mặt trên có những hạt nổi lên tàn nhẫn áp bách vốn làm cho tràng vách tường không kham nổi gánh nặng, làm Vũ Thôn cảm giác ruột gan như sắp bốc cháy. Thô ráp dây thừng đi ngang qua toàn bộ tư mật chỗ trung tâm, mềm mại âm nang bị một đạo thật sâu dấu vết chia làm hai luồng, có vài sợi mảnh cũng gắt gao siết chặt hai túi thịt mềm mại, hình thành những vết hằn đỏ.
Tư thế lơ lửng làm cho toàn bộ sức nặng thân thể Vũ Thôn đặt ở sợi dây thừng cùng mấy sợi tơ vàng mỏng mảnh kia, do đó, đau đớn nơi tư mật cũng càng phát ra mãnh liệt, Vũ Thôn khàn khàn kêu khóc, hoàn toàn bị loại tra tấn sống không bằng chết này đả bại.
“Chẳng lẽ có như vậy là xong rồi hả?” Số 4 nghi hoặc hỏi số 2 chậm chạp không hề động tay.
“Đương nhiên sẽ không.” Số 2 có chút tự đắc cười:“Chỉ là làm cho cậu ta trước thích ứng mà thôi, kế tiếp mới là kí©h thí©ɧ thật sự kia.” Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Điền:“Lão đại, có cần cho cậu ta mang theo khẩu tắc hay không, ta sợ cậu ta sẽ kêu kinh thiên động địa.”
“Không cần, ta vừa lúc muốn nghe.” Tiểu Điền vô tình nói, hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Thôn đang lắc lư trái phải ở trên không.
“Ok, ta đây bắt đầu.” Số 2 xoay người lại, cầm lấy hai vật giống như hai cái cúc áo lớn đặt tại núʍ ѵú đã sưng đỏ của Vũ Thôn. Sau đó ngón tay dùng một chút lực, ấn một cái phím trên điều khiển từ xa.
“A……” Thân thể Vũ Thôn căng cứng, trong cổ họng phát ra một tiếng thét chói tai khủng bố, hai tay liều mạng mấp máy, muốn tránh thoát dây thừng trói buộc, hai chân đá lung tung ở giữa không trung, bộ dáng thống khổ đến cực điểm. Thời điểm Vũ Thôn nghĩ đến chính mình sẽ như vậy chết đi, Tiểu Điền mới lạnh lùng hạ lệnh buông cậu ra.
” Hiện tại cậu đã rõ ràng thân phận của mình chưa?” Anh nâng lên cằm Vũ Thôn, gằn từng tiếng hỏi. Nghĩ nghĩ lại lạnh lẽo bổ sung:” Cậu phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời, đáp án mà không chính xác, ta cùng bốn vị tiên sinh này còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa dùng đến đâu.”
Vũ Thôn rơi lệ đầy mặt:” Tôi biết, tôi là nô ɭệ của Tiểu Điền tiên sinh.” Cậu run run nói. Là cái này đúng không, đây là đáp án anh ta muốn đúng không. Nếu không phải, cậu rốt cuộc nghĩ không ra cái gì có thể làm anh ta vừa lòng.
Tiểu Điền vừa lòng gật gật đầu:” Xem ra quả nhiên dạy dỗ rất thành công a.” Anh chuyển hướng bốn người kia:” Hôm nay thật phiền toái các vị, rất cảm tạ mọi người, mời các vị ngày mai cần phải đến lần nữa, làm nhân chứng cho ta có được nô ɭệ này.”
“Tiểu Điền lão đại khách khí.” Bốn người hướng Tiểu Điền cúi người, nối đuôi nhau đi ra phòng.
” Hôm nay buổi tối nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai còn có một tiết mục nữa.” Ngữ điệu Tiểu Điền thêm một tia ôn nhu, trong nháy mắt, Vũ Thôn nghĩ đến chính mình gặp tra tấn nhiều lắm, vì thế nghe lầm.” Nhưng mà, đừng vọng tưởng chạy trốn, nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo cậu.”
Nhắc lại một lần cảnh cáo, Tiểu Điền cũng xoay người rời đi. Vũ Thôn vô lực ngồi dưới đất: Đây là cuộc sống sau này của mình sao? Làm một nô ɭệ không có tôn nghiêm, không có tự do. Hai mắt vô thần nhìn phía ngoài cửa sổ. Có nên chạy trốn không? Không được, trốn cũng trốn không thoát, ngược lại đưa tới sự lăng nhục cùng tàn phá càng quá phận. Đánh mất ý niệm trong đầu này, trong lòng lại nảy lên sợ hãi: Ngày mai, chờ đợi chính mình lại là khổ hình đáng sợ gì đây?