Chương 60: Không phải là anh?!

“Tại sao đối phương lại cố ý nói giao dịch của Dạ Ưng có liên quan đến tập đoàn Thiên Lân. Hai bên có quan hệ gì với nhau…”

Suy nghĩ này chiếm toàn bộ tâm trí Mộ Thiên Thanh, cô từ từ xâu chuỗi lại những việc kì lạ xảy ra gần đây, như tìm ra được manh mối gì đó nhưng rồi lại thiếu đi một mắt xích quan trọng để kết nối các dữ kiện với nhau.

Càng nghĩ… Suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh càng rối rắm, bởi vì càng rối rắm nên ham muốn tìm ra chân tướng càng mãnh liệt hơn, vả lại chuyện này lại liên quan mật thiết với Lãnh Tĩnh Hàn.

“Chắc chỉ là trùng hợp thôi…” Mộ Thiên Thanh tự lẩm bẩm nhưng trên mặt lại thoáng lo lắng, thậm chí sâu thẳm trong lòng càng lo nghĩ mãnh liệt hơn.

Cô không muốn liên quan gì đến Lãnh Tĩnh Hãn nhưng trong lòng lại hoàn toàn băn khoăn không yên.

Mộ Thiên Thanh cắn môi, bây giờ cô không có cách nào điều tra ra được nhưng những dữ kiện đó lại giống như hàng ngàn con kiến bò khắp người làm cô bứt rứt, khó chịu, không có cách gì lắng xuống.

Cuối cùng, Mộ Thiên Thanh nâng mắt lên sau đó đứng dậy thay đồ, mang giày rồi ra khỏi nhà trọ, bắt xe tới tập đoàn Thiên Lân.

Dọc đường đi Mộ Thiên Thanh chỉ ngồi im lặng, vẫn không hiểu rõ lòng mình. Cô không muốn gặp anh nhưng lại muốn xác thực chuyện hôm qua không có liên quan đến anh.

Khi Mộ Thiên Thanh đứng trước tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Lân thì đột nhiên có chút chần chừ, cô đứng cạnh một bồn hoa nhỏ, hơi ngẩng đầu lên thì thấy bảng logo của tập đoàn Thiên Lân chiếu sáng rực rỡ nhờ phản chiếu của ánh mặt trời sớm mai, thì hơi ngẩn người…

“Tin… Tin…”

Tiếng còi xe chói tai ở bên đường kéo suy nghĩ Mộ Thiên Thanh trở lại, cô thu hồi tầm mắt. Trong giây lát tầm nhìn của cô tối lại bởi phản xạ của ánh sáng, sau đó cô từ từ thích ứng trở lại thì nhìn thấy cổng chính của tập đoàn Thiên Lân.

Toàn bộ kiến trúc đều được thiết kế bằng pha lê tinh xảo trong suốt thể hiện phong cách thương mại hiện đại đúng tiêu chuẩn. Cửa của Thiên Lân cao ba mét rưỡi nổi bật với phong cách độc đáo, phía trên cửa kính xoay tròn cũng có logo của Thiên Lân không biết được ai thiết kế tài tình, bất kể người nào đi tới thì tự động xoay tròn vô cùng chuẩn xác.

Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, tự nói với mình rằng chẳng qua cô chỉ đến xác thực chuyện tối qua mà thôi, sau đó cất bước đi vào trong tập đoàn Thiên Lân.

“Chào cô, xin hỏi cô có chuyện gì?” Cô gái tiếp tân mỉm cười chuyên nghiệp, giọng ngọt mà không ngấy nhưng ánh mặt lại thoáng lạnh lùng kiên nghị trái ngược với cảm xúc trên mặt.

“Chào cô, tôi tìm Lãnh Tĩnh Hàn.”

Con ngươi của cô tiếp tân thoáng chút cười giễu, khóe môi nhếch lên mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

A…

Mộ Thiên Thanh nhìn cô tiếp tân mỉm cười, khóe miệng hơi co quắp, nặng nề nói: “Không có.”

Đáy mắt cô tiếp tân càng khinh thường nhiều hơn, “Thật xin lỗi, nếu cô không hẹn trước… Chúng tôi không thể để cô lên được.”

Rời khỏi giới thượng lưu quá lâu, Mộ Thiên Thanh đã quên mất tổng giám của một tập đoàn sao có thể tùy tiện muốn gặp là gặp được. Hơn nữa… Người đó lại là Lãnh Tĩnh Hàn nữa.

Cô hơi nhếch môi nhìn về thang máy màu vàng nhạt phía trước khẽ thở dài, xin lỗi tiếp tân rồi xoay người rời đi…

Quầy lễ tân bên này có người lên tiếng, “Giờ ai cũng dám đến tìm tổng giám đốc?” Mới vừa rồi đối với Mộ Thiên Thanh nhu thuận thì giờ lại nhỏ giọng cười lạnh với lễ tân bên kia, “Thật không suy nghĩ lại đi, tổng giám đốc chúng ta ai ai cũng thấy được sao? Tôi vào công ty đã nửa năm mà vẫn chưa thấy qua nữa là.”

“Những chuyện ruồi bu thế này, cô còn không quen sao?” Ý nói những việc này xảy ra như cơm bữa.

“Nhìn quen giống như những mặt hàng vỉa hè nhưng loại này thì là lần đầu tiên ‘diện kiến’…”

“Cũng đúng.” Những người bên cạnh cũng cười giễu cợt: “Ngay cả những người lao động, đẳng cấp thấp mà cũng dám tìm tổng giám đốc nữa? Ha ha…”

“A…? Người vừa rồi thấy rất quen?” Một giọng nói khác chen vào: “Hình như là bạn gái của Thượng Quan Mộc đó?”

“Ôi trời! Người vừa rồi đúng là…” Lễ tân vừa nói liền cầm lấy cuốn tạp chí thì thấy bóng dáng của Mộ Thiên Thanh trên bìa ngoài, kinh ngạc nói: “Đúng là bạn gái của Thượng Quan Mộc đó…”

Lời của cô ta vừa thốt ra thì không gian trong đại sảnh lớn rộng, ngập ánh mặt trời như vậy chợt ngưng đọng, trong nháy mắt bầu không khí rét lạnh bủa vây khắp nơi…

Lãnh Tĩnh Hàn bỏ hai tay vào túi quần, gương mặt như điêu khắc lạnh lùng, mắt như chim Ưng khẽ nheo lại, tầm nhìn cúi thấp, hai tay đút túi quần, yên lặng nhìn về phía Mộ Thiên Thanh.

Hình Thiên giật giật khóe miệng còn sống lưng mấy vị quản lí cấp cao đi theo phía sau đã đổ mồ hôi lạnh, bọn họ không quan tâm đến chuyện của Lãnh Tĩnh Hàn và Mộ Thiên Thanh nhưng bây giờ ở trước sảnh lớn của công ty lại có người nhiều chuyện trong giờ làm việc như vậy... Hình như là có vấn đề rồi.

Ánh mắt của vài vị quản lí không khỏi nhìn về quản lý bộ phận nhân sự thì thấy sắc mặt anh ta lúc thì trắng lúc thì xanh... Cũng may vào thời điểm này, rốt cuộc có người ở quầy lễ tân tinh mắt phát hiện ra sự hiện diện của bọn họ.

"Tổng... Tổng giám đốc..." Tuy làm việc tại quầy lễ tân của Thiên Lân hơn ba năm nhưng số lần cô nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn cũng không nhiều, lúc cảm thấy không khí không thích hợp, ánh mắt liếc nhìn mọi người đang đứng ở cầu thang xoay tròn, đồng thời cũng nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn thì mặt mày tái mét.

Mấy cô gái ở quầy lễ tân giống như bị cho một cái tát, một đám run rẩy kêu "Tổng giám đốc...", mặc kệ thấy hay là không thấy Lãnh Tình Hàn thì mấy cô này đều không dám nhìn mặt anh, toàn bộ đều im lặng cúi đầu.

Lãnh Tĩnh Hàn thèm quan tâm đến mấy cô gái này, đôi mắt đen như mực của anh vẫn cứ nhìn Mộ Thiên Thanh, hình như bên tai còn lãng vãng lời nói của mấy cô lễ tân lúc nãy.

“Mộ Thiên Thanh.” Lãnh Tĩnh Hàn gọi tên cô, giọng của anh rét lạnh, quỷ dị vang lên giữa không gian.

Mộ Thiên Thanh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cất bước, mặt Lãnh Tĩnh Hàn càng lạnh thêm mấy phần, Mộ Thiên Thanh đang đi gần tới cửa xoay tròn thì giọng anh càng trầm hơn gọi lại: “Mộ Thiên Thanh!”

Mộ Thiên Thanh đột nhiên ngẩn người dừng bước, suy nghĩ như bị kéo lại, cô hơi nhíu mày như nghe thấy ai gọi, đến khi cảm giác được một ánh nhìn lạnh lùng phía sau, mới xoay người nhìn lại…

Ngay lập tức chạm vào ánh mắt như chim Ưng thâm thúy của Lãnh Tĩnh Hàn thì Mộ Thiên Thanh không tự chủ được nhếch môi, đứng yên tại chỗ, cửa xoay tròn sau lưng chuyển động nhẹ nhàng, không gian rộng lớn lại thêm phần cứng ngắc.

Lãnh Tĩnh Hàn nâng bước chân đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh, giày da màu đen bóng loáng giẫm ở trên sàn sáng bóng phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, âm thanh có quy luật như vậy lại làm cho người ta hít thở không thông.

Lãnh Tĩnh Hàn lấy một loại khí thế vương giả bễ nghễ thiên hạ dừng lại ở trước mặt Mộ Thiên Thanh, ánh mắt anh rũ xuống, trong ánh mắt hiện lên tức giận nhàn nhạt, anh trừng mắt, lạnh nhạt hỏi: "Em đến tìm anh?"

Tuy rằng là nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

“Ai nói em tới tìm anh?” Mộ Thiên Thanh phản pháo, ánh mắt bối rối nhìn về quầy lễ tân, chỉ là bị thân hình cao lớn của Lãnh Tĩnh Hàn chắn tầm nhìn.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bộ dạng của cô, môi mỏng lạnh không tự chủ ẩn chứa chút vui vẻ nhưng chính anh lại không ý thức được điều đó, “Vậy… Em tới Thiên Lân làm gì?”

“Em…” Mộ Thiên Thanh cảm thấy như không có cách nào thở được, trên người Lãnh Tĩnh Hàn tỏa ra khí thế áp chế bức bách làm cho các sợi dây thần kinh trong đầu cô căng lên như dây đàn, “…Em đến tìm Hình Thiên.”

Cô vừa nói xong thì lập tức mặt Lãnh Tĩnh Hàn đen lại, Hình Thiên cũng không khá hơn, đau khổ như ăn mướp đắng, trong lòng bi thương gào khóc: Cảnh sát Mộ, sao cô lại bán cái sang cho tôi, lấy tôi làm bia đỡ đạn…

Mấy cô gái mới vừa ở quầy lễ tân tám chuyện xôn xao thì giờ phút này trong lòng thấp thỏm không yên, len lén nhìn hai người, âm thầm nghĩ tại sao lúc nãy không gọi điện hỏi sếp, cũng không nhanh nhạy chuyện hai ngày nay dính dáng đến Mộ Thiên Thanh, vạn nhất đắc tội với tổng giám đốc, bản thân và công việc sợ cũng khó mà giữ được…

Mà những nhân viên này chỉ có thể nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có những thắc mắc không biết hỏi ai, đáng tiếc… Cũng không dám đi xác thực chuyện gì.

Mộ Thiên Thanh đang suy tư, tự thầm mắng bản thân lại mất bình tĩnh khi giáp mặt với Lãnh Tĩnh Hàn, đối với những ánh mắt xung quanh đang dòm ngó thì Lãnh Tĩnh Hàn không nói hai lời mà kéo cổ tay Mộ Thiên Thanh đi về phía thang máy…

Hình Thiên phản ứng cực nhanh, ngay lúc Lãnh Tĩnh Hàn xoay người lại đã đi trước bấm nút thang máy chuyên dụng.

“Anh buông tay em ra!” Sắc mặt Mộ Thiên Thanh ửng hồng vô cùng kinh ngạc, những ánh mắt không tin được nhìn chằm chằm lên người cô làm cô cảm tưởng như có những mũi tên đang bắn về phía mình…

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, giãy giụa không thôi nhưng cũng vô ích, thấp giọng: “Lãnh Tĩnh Hàn, anh buông em ra… Rất nhiều người đang nhìn.”

Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, môi mỏng phát ra giọng nói không chút tình cảm: “Ai dám nhìn?”

Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên, muốn phản bác thì thấy mọi người xung quanh, bao gồm cả Hình Thiên đang đứng đợi ở thang máy đều quay mặt đi hết.

Gương mặt Mộ Thiên Thanh nhất thời đen lại, chưa kịp phản ứng đã bị Lãnh Tĩnh Hàn kéo vào thang máy, ngay khi cô tức giận thì cửa thang máy vàng nhạt từ từ đóng lại ngăn cách những ánh mắt bên ngoài.

Thang máy dần dần lên cao,không gian bên trong giữa hai người thu hẹp lại, một người thì lạnh lẽo, một người thì ưu tư phức tạp.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh đang thở hổn hển, lãnh đạm hỏi: “Tìm anh làm gì?”

“Em đã nói rồi… Em tới tìm Hình Thiên.” Mộ Thiên Thanh quật cường nói, đã quên mất mục đích của việc tới đây.

Mắt Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo lại, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy như muốn cắn nuốt người đứng trước mặt: “Em hãy lặp lại lần nữa!”