Chương 41: Nguy hiểm

Edit: Socfsk

Mộ Thiên Thanh bị tên cao lớn vây quanh ngồi trên xe, xe lao vùn vụt lướt qua đèn đường. Bởi vì trong miệng cô có nhét vải nên chỉ có thể phát ra âm thanh "Ô ô", thân là cảnh sát dĩ nhiên cô rất rõ ràng tình hình giờ phút này.

Đằng nhìn Mộ Thiên Thanh đầu tóc rối bời trong gương chiếu hậu, sau đó lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Xe vẫn lao nhanh như cũ, Mộ Thiên Thanh thôi giãy giụa chỉ để cho mình tỉnh táo lại. Cô yên lặng nhớ kỹ tuyến đường nhưng lại phát hiện chiếc xe này rõ ràng đang đi vòng quanh các tuyến phố…

Trong lúc Mộ Thiên Thanh hoài nghi bọn họ đang dùng thủ đoạn thoát khỏi theo dõi thì xe rời phố xá sầm uất, cho đến khi đến một vùng có nhiều lau sậy mới dừng lại.

Cửa xe bị mở ra, sau khi một tên cao to xuống xe cũng lôi Mộ Thiên Thanh ra ngoài, sau đó kéo cô đến một nhà kho bỏ trống ở phía trước.

"Đi vào!" Tên đó hét lên, vung tay đẩy Mộ Thiên Thanh vào trong một phòng nhỏ, sau đó khóa cửa lại.

Mộ Thiên Thanh quan sát tình hình chung quanh, cô không biết những người này có ý đồ gì, chỉ là cố cắn miếng vải trong miệng như đang nhẫn nại chờ điều gì đó.

*

Tổng bộ Dạ Ưng.

Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt, sâu không thấy đáy.

"Lão Đại, đã nghe ngóng khắp nơi, hẳn không phải do người trên địa bàn làm…" Hình Thiên cau mày hỏi: "Có phải là Lão Quỷ ra tay?"

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhướng mắt lên, ánh mắt lạnh như băng, "Không phải hắn!"

Chân mày Hình Thiên càng nhíu sâu hơn, không hiểu tại sao Lãnh Tĩnh Hàn khẳng định như thế.

"Hắn không biết cho đi xe vòng bỏ theo dõi..." Giọng điệu Lãnh Tĩnh Hàn hết sức bình tĩnh, nhưng cả người toát lên hơi thở lạnh lẽo.

Mấy người Tiểu Tứ liếc mắt nhìn nhau, thật lâu rồi Lãnh Tĩnh Hàn không đến tổng bộ Dạ Ưng, thế mà hôm nay lại đến vì Mộ Thiên Thanh, trong lòng mấy người có chút lo lắng. Không phải bọn họ quan tâm đến sự sống còn của Mộ Thiên Thanh mà là Lão Đại có thể làm một số chuyện không có lí trí hay gây hại cho mình vì cô hay không.

Mặt Lãnh Tĩnh Hàn y hệt như khắc lộ ra hơi thở sát phạt, đôi mắt chim ưng dần dần nheo lại, im lặng suy nghĩ...

*

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai theo màn dõi hình, đôi mắt xếch cụp xuống, khẽ nhấp môi.

Mục Sâm nhận được tin của Đằng bước lên báo cáo, liếc nhìn Mộ Thiên Thanh trên màn hình camera, nói: "Anh Tiêu, đã chuẩn bị xong!"

"Ừm!" Người đàn ông đáp, ánh mắt vẫn không rời màn hình camera, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Thiên Thanh, máy môi tự lẩm bẩm: "Lãnh Tĩnh Hàn, anh sẽ làm tôi thất vọng..."

Giọng người đàn ông có chút gì đấy chua xót, giễu cợt. Anh ta cầm điều khiển tắt màn hình, không muốn nhìn chuyện xảy ra tiếp theo.

Đêm, yên lặng đến mức đáng sợ.

Mộ Thiên Thanh nghĩ hết biện pháp cũng không cách nào cởi được dây trói, hai tay bị trói đến mức không còn cảm giác, nhưng cô không từ bỏ, cô không thể ngồi chờ chết.

"Loảng xoảng", cửa đột nhiên bị mở ra, đèn nhanh chóng được bật lên, Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy choáng váng, quay mặt đi.

Còn chưa đợi đến lúc cô thích ứng, cô bị hai người xách lên, sau đó lấy sợi dây cột chặt vào một bên trên cây cột...

"Ô ô... Ô ô..." Mộ Thiên Thanh giùng giằng, nhưng cô giống như con dê con đang đợi làm thịt.

Đằng nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó xoay người mở cái hộp trên tay người đàn ông, lấy ra một ống kim tiêm...

"Cái này độ tinh khiết đạt mức 0.95, hiện không còn trên thị trường, vẫn nên để cảnh sát Mộ thử nghiệm trước..." Đằng khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói: "Cảnh sát Mộ giúp nhiều người như vậy... Không biết có thể giúp đỡ chính mình hay không?"

Mộ Thiên Thanh nhìn ống kim tiêm đó, con ngươi đột nhiên mở rộng. Cô nhìn Đằng chậm rãi đến gần mình, đáy mắt lộ ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt...

Đằng giơ ống kim, mặt không biểu cảm tiến lại gần Mộ Thiên Thanh, ánh mắt lạnh lẽo khiến con người ta cảm thấy rét run. Hắn ta bước rất chậm, giống như đang hưởng thụ biểu cảm sợ hãi trong mắt Mộ Thiên Thanh.

Theo bước tiến tới gần của hắn ta, Mộ Thiên Thanh càng trừng mắt lớn hơn. Cô không quy luật lắc đầu theo bản năng, trong miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Cô dùng hết sức lực uốn éo người, nhưng căn bản trốn không thoát khỏi dây trói...

Đằng dừng lại trước Mộ Thiên Thanh hai bước, khóe miệng chậm rãi nâng lên, nhìn dáng vẻ của Mộ Thiên Thanh, nói: "Rất sợ sao?"

Mộ Thiên Thanh thầm cắn răng, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm Đằng.

Khóe miệng Đằng càng cong hơn, tiến lại nâng cằm Mộ Thiên Thanh lên, lấy vải trong miệng Mộ Thiên Thanh ra.

"Hự”, miếng vải trong miệng đã được lấy ra, Mộ Thiên Thanh xót miệng nhất thời không thích ứng nổi. Mấy giây sau cô hung hăng nhìn chằm chằm Đằng, nghiên răng hỏi: "Các anh là ai?"

Đằng cau đôi mày rậm, cười lạnh nói: "Mặc kệ là ai... Tuyệt đối không phải là bạn bè của cô?"

Mộ Thiên Thanh không nói lời nào, nhanh suy nghĩ. Cô đã từng nằm vùng, đã bắt nhóm ma túy, gần đây còn cả hành động lớn ở khu Nam, người muốn chỉnh cô cũng rất nhiều, nhưng dám biến thành hành động thật sự lại không nhiều.

Mộ Thiên Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, nói năng thận trọng, trên người lộ ra hơi thở khắc nghiệt... Ánh mắt cô lơ đãng liếc về ống tiêm trong tay hắn ta, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cô cúi đầu nhìn mặt Đằng, hỏi: "Các anh là người của Dạ Ưng?"

Hàng của Dạ Ưng không nhiều lắm, nhưng lại hết sức bán chạy. Bởi vì hàng trên tay bọn họ có độ tinh khiết cực cao, mà cô vẫn níu lấy Dạ Ưng không buông...

Dáng vẻ Đằng vẫn lạnh lùng, nhìn mặt Mộ Thiên Thanh hơi lấm lem, tại một nơi không sáng lắm như nơi này dù rơi vào hoàn cảnh căng thẳng, hai mắt vẫn mở to trong sáng, vẫn kiên cường. Người phụ nữ này... đáng giá cho anh Tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy?

"Phải... hay là không phải..." Đằng nhếch miệng khinh thường, chậm rãi nói: "... Thì thế nào?"

Dứt lời, Đằng cất bước chậm rãi tiến tới gần Mộ Thiên Thanh đồng thời giơ tay lên dặm ống tiêm, nhìn ánh mắt sợ hãi vẫn giả bộ bình tĩnh của Mộ Thiên Thanh, lòng thầm cười lạnh, "Muốn giúp người khác cai nghiện như vậy… có lẽ tự giúp bản thân cũng không phải là vấn đề…"

"Anh tiến lên một bước... Ưʍ... Ưm Ưʍ... Ưʍ..."

Mộ Thiên Thanh bản năng muốn đàm phán, nhưng còn chưa dứt lời, một người khác đã nhét vải vào miệng cô.

Mộ Thiên Thanh không ngừng phát ra tiếng "Ưm Ưm", cô dùng hết sức giãy dụa thân thể, con ngươi sâu hoắm, nhìn khuôn mặt cười lạnh của Đằng.

Đằng hết sức hưởng thụ vẻ mặt giờ phút này của Mộ Thiên Thanh, cô càng sợ nụ cười trên mặt hắn ta càng rõ ràng. Nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Trong lúc hai mắt Mộ Thiên Thanh đang trừng lớn, Đằng giơ ống tiêm lên về phía người cô. Đúng lúc này vang lên tiếng ‘Phanh’, cửa vốn đang đóng chặt bị người ta một cước đá văng.

Mọi người đều kinh ngạc từ hành động bất ngờ này, tất cả mọi người cùng nhìn về phía cửa...

Chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn hai mắt rét lạnh đứng ở cửa, áo sơ mi màu đen, quần đen, tây trang đen, cả người giống như Satan chốn địa ngục đang nhìn người thường bằng nửa con mắt, chỉ có khuy áo trên ống tay áo sơ mi phát ra ánh sáng nhàn nhạt...

Mắt Mộ Thiên Thanh toát lên vẻ vui sướиɠ, sau giây phút kinh ngạc đột nhiên cảm thấy lỗ mũi chua xót, hốc mắt phút chốc đỏ lên, trong mắt cũng là một tầng hơi nước mờ nhạt, dưới ánh đèn pha trở nên yêu kiều.

Mấy người canh gác ngơ ngác không hiểu sao người đàn ông này có thể tiến vào không tiếng động, bên ngoài không chút động tĩnh người của bọn họ cũng không bị đánh ngã.

Đằng chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, hắn đã nghe qua không ít về người đàn ông ở trước mặt, nhưng gặp mặt vẫn là lần đầu tiên.

Đằng nhếch miệng cười lạnh, lạnh nhạt quan sát Lãnh Tĩnh Hàn. Dùng góc độ của một người đàn ông, một đối thủ... Lãnh Tĩnh Hàn tuyệt đối là một người làm cho người ta sôi máu.

"Thả cô ấy..." Lãnh Tĩnh Hàn khẽ mở môi mỏng, giọng nhẹ vô cùng nhưng người nơi này cũng có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong ba chữ đơn giản, tựa như một tảng đá lớn bình thường chuẩn bị đè chết người.

"Ha ha ha ha" tiếng cười nhạo vang lên, Đằng ung dung ném ống tiêm trong tay cho đàn em bên cạnh , "Có bản lĩnh... anh hãy tự mình đến mang đi?"

Vừa dứt lời Đằng đã vọt tiến lên, giơ chân đá về phía Lãnh Tĩnh Hàn...

"Ưʍ... Ưʍ..." Mộ Thiên Thanh nức nở, mắt long lanh lo lắng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Cô biết bản lĩnh Lãnh Tĩnh Hàn không tệ nhưng ở đây có năm người, riêng người đàn ông kia chính là một nhân vật hung ác.

Trong lúc Mộ Thiên Thanh đang lo lắng căng thẳng, Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng người tránh cú đá chân của Đằng, môi mỏng khẽ nhấp, lộ ra hơi thở rét lạnh.

Đằng thấy một chiêu thất bại, không suy nghĩ nhiều tiếp tục tiến lên công kích lần nữa. Mỗi một chiêu thức của hắn ta đều vô cùng bén nhọn mà ngoan tuyệt, mỗi lần công kích đều dùng sức lực cực mạnh.

Lãnh Tĩnh Hàn mặt không biến sắc, chỉ né tránh chứ không phản kích.

Đằng đột nhiên dừng động tác lại, hừ lạnh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: "Thế nào? Muốn cứu người... mà chỉ có như vậy?"

Lãnh Tĩnh Hàn cười lạnh, chỉ là nụ cười làm cho người ta lập tức có loại khí tức khát máu tràn quanh thân, không khỏi làm cho người ta thầm rùng mình.

"Thả cô ấy... chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không truy cứu?" Lời Lãnh Tĩnh Hàn vô cùng bá đạo giống như chỉ cần anh muốn truy cứu, như vậy... những người này nhất định không trốn được.

Đằng vốn không lộ vẻ gì, đờ mặt nhìn sự việc xảy ra, khóe miệng hắn khẽ co quắp, lạnh lùng nói: "Vẫn là câu nói kia, có bản lĩnh... anh tự mình đưa cô ta đi..."

Vừa dứt lời Đằng đã công kích tiếp. Lần này, Lãnh Tĩnh Hàn không tránh né, mà tiến lên đón đòn đá chân của hắn, chỉ nghe thấy tiếng hai chân va chạm vào nhau trên không trung, đồng thời hai người cùng rơi xuống đất...

Cùng rơi xuống đất cùng lúc, Đằng tiến lên không muốn mất đi cơ hội tấn công trước, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn sớm có phòng bị, hắn tiếp tục thất bại, hai người ngươi tới tôi đi. Mấy người trong phòng nhìn theo mỗi chiêu cước của bọn họ, trừng mắt kinh ngạc…

Bản lĩnh của Đằng, ngoài anh Tiêu căn bản không hề có địch thủ. Nhưng người đàn ông này là ai? Thế nhưng có thể so tài cùng Đằng không chút suy sụp…

Mộ Thiên Thanh chăm chú nhìn chằm chằm hai người đang tranh đấu, giờ phút này cô đã hốt hoảng không thể nào phân tích tình hình, cô chỉ lo lắng cho Lãnh Tĩnh Hàn.

Mấy người đàn ông trong phòng nhìn trận đấu kéo dài, tay nắm chặt nắm đấm, lòng cũng rất háo hức muốn thử. Nhưng không có sự phân phó của Đằng, bọn họ không một người nào dám tự mình tiến lên.

Bản lĩnh của Lãnh Tĩnh Hàn hoàn toàn khơi dậy niềm say mê trong cơ thể Đằng, ánh mắt hắn ta dần nhuộm đầy hơi thở tàn bạo, chiêu thức ra cũng càng nhanh, càng hung ác hơn. Nhưng cho dù như vậy hắn ta cũng không chiếm được thế thượng phong.

Từ đầu đến cuối Lãnh Tĩnh Hàn không biểu lộ chút cảm xúc nào, ngoại trừ lạnh, cũng chỉ có lạnh, chỉ là sâu nơi đáy mắt, nhiệt huyết càng dâng trào.

"Hú hú… Hú hú..."

Tiếng còi cảnh sát vang lên không đúng lúc khiến không khí lập tức trở nên căng thẳng...

"Anh Đằng, có cảnh sát?" Một người rống lên.

Đằng đá một cước về phía Lãnh Tĩnh Hàn đồng thời giữ khoảng cách với anh. Hắn nhìn anh nghiến răng hỏi: "Báo cảnh sát?"

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nháy mắt, ưu nhã chỉnh sửa quần áo của mình một chút, nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói: "Tôi là công dân tốt, gặp phải chuyện như vậy chẳng lẽ không phải là báo cảnh sát sao?"

"..." Đằng nhíu mày thật chặt, miệng co quắp bởi vì lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn.

"Anh Đằng..." Giọng người nọ càng gấp gáp, "Anh đi trước đi?"

Cùng với giọng nói của người kia là tiếng còi cảnh sát đã gần trong gang tấc, Đằng lạnh lùng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, dừng chốc lát rồi mới nói: "Trận hôm nay... tôi sẽ ghi nhớ?"

Nói xong hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt có chút khıêυ khí©h.

Lãnh Tĩnh Hàn thờ ờ nhìn, hai tay bỏ trong túi quần, lạnh lùng nói: "Không đi... cậu sẽ không đi được nữa."

Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt, không hiểu tại sao Lãnh Tĩnh Hàn lại thả bọn họ đi?

Đằng hừ lạnh, khẽ ra hiệu cho mấy đàn em, thân người cường tráng nhảy lên một đống phế thải bên cạnh, ý đồ trốn thoát…

"Tất cả đều không được nhúc nhích?" Giọng nói già giặn vang lên cùng lúc mấy người đứng vào hàng, đồng thời, tiếng súng vang lên chạm vào sắt thép phát ra tia lửa chói mắt.

Cảnh sát đuổi theo nơi đám người trốn chạy, Lãnh Tĩnh Hàn đi tới bên người Mộ Thiên Thanh...

"Ưm ưʍ..." Mộ Thiên Thanh nức nở.

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng lấy mảnh vải nhét trong miệng cô, nhìn vệt máu nơi khóe miệng, trong mắt thoáng qua tia đau lòng không hề biết.

"Sao anh lại thả bọn họ đi?" Mộ Thiên Thanh vừa thoát khỏi nguy hiểm giống như quên mất những khẩn trương và lo lắng vừa rồi, chỉ không hiểu hỏi.

"Không thả bọn họ đi, em sẽ trở thành con tin?" Lãnh Tĩnh Hàn cởi trói cho Mộ Thiên Thanh, lạnh nhạt trả lời: "Bắt phạm nhân là chuyện của cảnh sát, tôi chỉ tới cứu em?"

Tôi chỉ tới cứu em…

Mộ Thiên Thanh bị mấy chữ này làm cho đầu óc không thể nào suy tư, giống như ngay cả nhịp tim trong nháy mắt dừng lại. Cô khẽ quay đầu nhìn đôi tay đang cởi trói cho cô, bàn tay thon dài mà trắng nõn như một mặt hàng mỹ nghệ, ngay cả động tác đơn giản cũng lộ ra sự tao nhã.

Mộ Thiên Thanh dời tầm mắt lên trên một góc 45 độ, thấy gò má Lãnh Tĩnh Hàn, khuôn mặt rõ ràng, lông mày rậm mê người, sống mũi thẳng, môi mỏng… Mỗi một chỗ đều như tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo ra.

Cô chưa từng quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy, mỗi lần ở cùng anh dường như chuyện gì cũng xảy ra bất kể lớn hay nhỏ, khiến cô căn bản không có thời gian rảnh cảm nhận.

Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi vị rất nhẹ rất nhạt, xen lẫn với hơi thở của biển cả trên người, hẳn là làm cho người ta chú ý...

=== ======

P/s: vài hôm nữa mình bận có việc nên khi nào thấy hơi lâu lâu mà chưa có truyện, các bạn sang web https://tieuthuyetedit.com đọc đỡ dùm mình nha. vì bên đó có hẹn lịch up tự động, mình cài đặt tr cho những ngày nghỉ luôn rồi.

41.2

Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn dần thay đổi, thậm chí sợi dây bị nới lỏng cũng không biết, vẫn kinh ngạc nhìn...

Ánh mắt lạnh của Lãnh Tĩnh Hàn thoáng qua một tia đùa giỡn, anh thản nhiên hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Cúi đầu, mặt Mộ Thiên Thanh lập tức đỏ lên, vòng vo nói: "Ai… ai nhìn anh?"

"Tôi nói em nhìn tôi sao?" Lãnh Tĩnh Hàn ngồi thẳng lên, mặt bình tĩnh không nhận ra là đang suy nghĩ điều gì.

Mộ Thiên Thanh lập tức cứng họng, khẽ nhếch miệng, mắt mở to đảo đi đảo lại…

"Em đi xem tình huống bên ngoài một chút..." Mộ Thiên Thanh vội vàng nói, định đi ra ngoài, nhưng vừa sải bước, bắp chân đột nhiên rút gân, cả người cô mềm nhũn ngã ra sau…

Lãnh Tĩnh Hàn vội đưa tay ra, vòng chắc quanh hông Mộ Thiên Thanh, cũng thuận thế kéo người cô lại, giọng điệu anh chứa đựng lo lắng hỏi: "Bị thương ở đâu?"

"Em… em không sao?" Mùi nước biển xen lẫn mùi thuốc lá trên người Lãnh Tĩnh Hàn lần nữa chui vào trong mũi Mộ Thiên Thanh. Mặt cô càng thêm đỏ, nếu như không phải là do hoàn cảnh không hợp, cô đã tìm một cái lỗ chui xuống rồi.

"Thiên Thanh?"

Giọng nói lo lắng vang lên, bóng Thượng Quan Mộc đã xuất hiện trước mặt hai người.

Bước chân Thượng Quan Mộc đột nhiên dừng lại, mặt hơi kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh tiến lên, "Có bị thương ở đâu không?"

Mộ Thiên Thanh không nghĩ tới Thượng Quan Mộc cũng tới, cô đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra theo bản năng. Bởi vì động tác quá mạnh suýt chút nữa cô đã đứng không vững.

Thượng Quan Mộc đưa tay đỡ cô, lo lắng hỏi: "Bị thương?"

Mộ Thiên Thanh hé miệng lắc đầu, cô cảm nhận được khí lạnh từ người Lãnh Tĩnh Hàn, không khỏi nuốt nuốt xuống.

Thượng Quan Mộc mượn ánh sáng yếu ớt đánh giá Mộ Thiên Thanh, xác định cô thật sự không có đáng ngại mới thôi lo lắng.

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ híp đôi mắt sắc, đối với cử động vừa rồi của Mộ Thiên Thanh, trong lòng thầm sinh tức giận. Mà giờ khắc này không khí giữa Thượng Quan Mộc và cô mập mờ càng làm cho lòng anh không khỏi phiền não.

Thượng Quan Mộc cảm nhận được bất mãn trên người Lãnh Tĩnh Hàn, lòng thầm cười lạnh, ung dung nói: "Lần này phiền tới Lãnh thiếu rồi... Cảnh dân hợp tác, tất cả mọi người đều phải học theo Lãnh thiếu."

"Phải?" Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ lên tiếng, đang lúc Thượng Quan Mộc cho là anh chỉ qua loa lại nghe Lãnh Tĩnh Hàn nói tiếp: "Dù sao... Thiên Thanh cũng là người phụ nữ của tôi?"

Lời của anh rất nhỏ nhưng lại như quả đạn oanh tạc trong không gian yên tĩnh, chấn động đầu óc Mộ Thiên Thanh.

Hai mắt Thượng Quan Mộc ngây dại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, "Người phụ nữ của anh?"

"Đã làm phiền sếp Mộc tới trợ cứu ‘người phụ nữ của tôi’, có lẽ... tôi nên tặng một cờ thưởng cho khu Nam mới phải?" Trong lúc nói chuyện Lãnh Tĩnh Hàn đã tự nhiên ôm bả vai Mộ Thiên Thanh, anh cảm nhận được người trong ngực trở nên cứng ngắc, lòng dần dần trầm xuống.

Thượng Quan Mộc mấp môi, ánh mắt sắc bén nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

Mộ Thiên Thanh đột nhiên hồi hồn, cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, rồi nhìn Thượng Quan Mộc, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng mà không khí quỷ dị trong phòng giờ phút này khiến cô nghẹt thở.

"Báo cáo sếp Mộc, bắt được hai tên bỏ trốn, đánh gục hai người, có một người chạy trốn vẫn đang đuổi theo?" Giọng nói vang lên phá vỡ cục diện bế tắc giờ phút này, cảnh viên mặc cảnh phục ở cửa ra vào cung kính hồi báo.

Thượng Quan Mộc vẫn đang còn giằng co mắt với Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh nhạt nói: "Chuyện tối nay còn phải nhờ Thiên Thanh hỗ trợ điều tra, xem ra...làm phiền người phụ nữ của Lãnh thiếu…"

Thượng Quan Mộc chuyển mắt về Mộ Thiên Thanh đang trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn, nói tiếp: "... phải cùng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."

Lời nói bình tĩnh như vậy, ánh mắt bi thương như vậy khiến cơ thể Mộ Thiên Thanh càng thêm cứng ngắc. Cô mím môi thật chặt, đà điểu cúi mắt.

Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh như mặt biển nhưng bên trong cũng đã sóng lớn mãnh liệt, anh lạnh nhạt nói: "Thế nào? Không cần tôi đi cùng hỗ trợ điều tra sao?"

Thượng Quan Mộc hơi giễu cợt, giọng nói lại hòa nhã: "Hỗ trợ điều tra là loại chuyện như thế nào sao đồn cảnh sát có thể mời Lãnh thiếu ra mặt chứ? Có đoàn luật sư của anh là được, không cần phiền toái Lãnh thiếu?"

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch miệng, ý tứ trong lời nói của Thượng Quan Mộc là cho Mộ Thiên Thanh nghe, sao anh lại nghe không hiểu?

Lãnh Tĩnh Hàn ôm lấy tay Mộ Thiên Thanh chặt thêm mấy phần, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn góc nhỏ trên mái nhà, đáy mắt thoáng suy nghĩ sâu xa. Anh thôi nhìn, thản nhiên nói: "Chuyện của Thiên Thanh... sao tôi có thể cảm thấy phiền toái??"

Dứt lời, tay Lãnh Tĩnh Hàn khẽ tăng thêm lực, ôm lấy thân thể cứng ngắc của Mộ Thiên Thanh lướt qua Thượng Quan Mộc đi ra ngoài...

Thượng Quan Mộc còn đứng tại chỗ, khuôn mặt đẹp để lộ tức giận. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới xoay người đi theo ra ngoài.

Bên ngoài kho hàng bỏ hoang là mấy xe cảnh sát, ánh đèn đỏ gần đám lau sậy ở ngoại ô cùng không khí căng thẳng, nhân viên cảnh sát bắt hai tên đẩy vào bên trong xe, sau khi đóng cửa đi về đồn cảnh sát.

Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn ra ngoài mới thả lỏng tinh thần, vội vàng tiến lên đón, nhìn thoáng qua Mộ Thiên Thanh đang được ôm trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn, lại nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, "Tổng giám đốc?"

Lãnh Tĩnh Hàn chỉ gật đầu một cái, mắt khẽ nheo nhìn dáng vẻ chật vật của Mộ Thiên Thanh.

Đúng lúc này người của Thượng Quan Mộc cũng đi ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn cùng Mộ Thiên Thanh, sau đó nhìn tổ trưởng tổ hành động lần này ra lệnh, "Thu đội?"

"Yes sir?" Tổ trưởng đáp, gọi mọi người nhanh chóng thu đội.

"Thiên Thanh, đi xe anh?" Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, giọng nói có vẻ không cho phép cự tuyệt, ánh mắt anh dời về phía Lãnh Tĩnh Hàn, hỏi thăm cho có lệ: "Tôi nghĩ... Lãnh thiếu không có ý kiến về việc này chứ??"

Mặt Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ, Mộ Thiên Thanh nhìn anh một cái, theo Thượng Quan Mộc lên Land Rover đang đỗ phía kia.

"Hú hú hú hú…" Âm thanh dần dần đi xa, vốn là một nơi huyên náo đầy đèn đỏ của xe cảnh sát giờ trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Lão Đại?" Hình Thiên nhíu mày nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, anh ta có chút không đồng tình với lần hành động này của anh nhưng lại không dám nói gì.

"Đến đồn cảnh sát."

"Hả?" Hình Thiên lập tức chưa kịp phản ứng, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lên xe cũng vội vàng đi theo. Sau khi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, mới hỏi: "Lão Đại, sao anh biết Mộ Thiên Thanh sẽ bị đưa đến nơi này?"

Lúc ấy, Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi chờ tin ở tổng bộ Dạ Ưng nhưng thời gian trôi qua cũng không chút đầu mối nào. Lãnh Tĩnh Hàn yên lặng suy nghĩ, nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày qua, có lẽ... từ lúc bắt đầu, phương hướng của anh đã sai.

Mục đích của đối phương không phải Mộ Thiên Thanh, mà là anh?

Lãnh Tĩnh Hàn phóng tầm mắt về phía trước, lạnh lùng nói: "Đoán!"

Ặc...

Câu trả lời khiến Hình Thiên khá bất ngờ, Lão Đại luôn luôn làm chuyện to lớn lần này lại dựa vào đoán?

Hình Thiên hết sức hoài nghi lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn nhưng không có lá gan đi hỏi.

Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Hình Thiên lái xe đuổi theo xe cảnh sát về phía khu Nam, cảm nhận ra tâm trạng Lãnh Tĩnh Hàn không được tốt, cũng không nói thêm câu nào nữa.

Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mặt, nhìn cảnh đêm đang lướt bên ngoài cửa kính, đèn đường chiếu sáng trải dài suốt con đường, cách anh càng ngày càng xa....

Chuyện tối hôm nay, nếu như thật là người đó... anh nên vui vẻ, cần phải...

Lãnh Tĩnh Hàn dần thay đổi ánh mắt, sâu như một đầm lầy tối tăm, tự cảm thấy suy đoán của mình khá buồn cười, tại sao có thể là người đó?

Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng nhìn tay của mình, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nơi nắm tay Mộ Thiên Thanh, người gầy yếu như vậy, rõ ràng trong lòng sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn giả bộ kiên cường không quan tâm, đối đầu với hoàn cảnh.

Nghĩ đến Mộ Thiên Thanh, nghĩ đến ánh mắt muốn chiếm giữ của Thượng Quan Mộc, Lãnh Tĩnh Hàn từ từ nheo mắt, cười nhạo nhưng cũng không biết suy nghĩ của mình bắt nguồn từ đâu.

*

Mộ Thiên Thanh yên lặng ngồi trong xe Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc lái xe, dọc đường đi hai người chẳng hề nói một câu, trong không gian thu hẹp dần xuất hiện không khí quỷ dị đè nén tâm trạng hai người.

Hai người cứ như vậy, mãi cho đến khi đến đồn cảnh sát.

Lúc Hà Tuấn đang trực ban nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, kinh ngạc nhìn cô, quần áo cô rồi mấy vết máu đã khô trên mặt, đầu tóc bù xù, "Thiên Thanh, cô… người phải đi bắt là..."

Hà Tuấn nhìn mấy người đang đi vào, mới chần chờ nói tiếp: "... Bị bắt?"

Anh cũng biết chuyện báo án tối hôm nay, chỉ là nghe nói một cảnh sát bị người ta bắt đi, nhưng không nghĩ đến là Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh cắn môi dưới, gương mặt ủ dột, tâm tình hết sức không ổn, mặc kệ là bởi vì chuyện chính mình bị bắt, hay bởi vì Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc.

Cô cảm thấy, gần đây cô thật sự là…

"Sư tỷ, chị thay bộ quần áo sạch này trước đi." Đúng lúc một nữ cảnh sát viên thực tập cầm một bộ cảnh phục sạch sẽ đưa cho Mộ Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh nhận lấy, sau khi liếc nhìn Thượng Quan Mộc không biết có phải đang tức giận hay không, xoay người đi vào phòng thay đồ.

Đèn điện ban đêm trong đồn cảnh sát sáng rực, bởi vì là đánh lén cảnh sát cộng thêm việc tìm thấy ma túy có độ tinh khiết cực cao tại hiện trường, cấp trên cực kỳ coi trọng chuyện hôm nay.

Hai đào phạm bị chia ra nhốt trong phòng tạm giam để thẩm tra, nhưng miệng hai người giống như bị dính keo, mặc cho cảnh sát dùng hết mọi biện pháp cũng không thể lấy được một chữ từ trong miệng bọn họ.

Mộ Thiên Thanh rửa sạch đất bẩn trên người, rửa mặt thay quần áo, cô nhìn mình trong kính, cắn cắn môi, tự lẩm bẩm: "Mộ Thiên Thanh, đời này lúc mày mất mặt đều là ở trước mặt anh?"

Mộ Thiên Thanh ai oán xoay người ra khỏi phòng thay đồ, ở khúc quanh, Thượng Quan Mộc đang đứng khoanh tay trước ngực, lười biếng mà quyến rũ dựa vào trên tường chờ cô, thấy cô ra ngoài trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

"Đến phòng làm việc của anh!" Sau khi Thượng Quan Mộc quẳng mấy lời này, đứng lên, dẫn đầu đi trước.

Phòng làm việc cũng giống con người Thượng Quan Mộc, tao nhã mà tinh khiết, không thể tìm ra một chút cảm giác xốc xếch nào. Thường ngày ở đồn cảnh sát Mộ Thiên Thanh vào phòng làm việc của anh căn bản đều là bởi vì công việc.

Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh ngồi trên ghế, rót cho cô một ly trà hoa hồng. Mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng tràn ngập trong phòng làm việc khiến tâm trạng căng thẳng từ từ được giải tỏa.

"Anh cũng thích trà ướp hoa à?" Mộ Thiên Thanh tìm một đề tài nói.

"Chuẩn bị cho em?" Thượng Quan Mộc trả lời, không nói ra thì cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cho cô vào cũng là tình cảnh như thế này.

Mộ Thiên Thanh cắn môi dưới, cố ý hiểu sai ý Thượng Quan Mộc: "Anh để trong phòng làm việc, em nào có cơ hội uống!!? Nếu bình thường không có việc gì em đến phòng anh uống trà còn không không trong đồn sẽ truyền ra những gì.”

"Em sợ có quan hệ gì với anh sao?" Thượng Quan Mộc tức giận, khuôn mặt đẹp trở nên tối tăm vài phần.

Mộ Thiên Thanh sững sờ, vốn đang cố cười chợt trở nên lúng túng, "Thượng Quan, anh biết... em không có ý đó."

"Vậy là ý gì?" Thượng Quan Mộc chăm chú nhìn Mộ Thiên Thanh, ánh mắt nóng bỏng hàm chứa lửa giận, "Anh đã dặn em, bảo em chờ ở tiệm cà phê dưới khách sạn, nhưng em đã làm gì hả?"

41.3

Mộ Thiên Thanh im lặng. Trước khi đến phòng ăn, Thượng Quan Mộc có nói nếu như lúc nào anh không phân thân ra được sẽ để cô chờ anh. Nhưng bởi vì Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên xuất hiện nên cô quên mất chuyện này.

Thượng Quan Mộc thấy cô không trả lời, cho là cô và Lãnh Tĩnh Hàn ở chung một chỗ nên quên mất lời anh, lửa giận trong lòng dần lấn át lí trí, "Thiên Thanh, em có biết không, lúc anh đi tìm em em không có ở đó, điện thoại tắt máy. Lúc anh đang lo lắng cho em lại nghe nói có người báo cảnh sát, có một cảnh sát bị người của hắc đạo bắt đi, em có biết tâm trạng của anh lúc ấy là gì không?"

"Em..."

"Em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không?" Trong lời Thượng Quan Mộc lộ rõ ưu thương, anh tự giễu hỏi: “Tâm ý nhiều năm của anh em lại làm như không thấy, anh tỏ rõ tình cảm của mình với anh chính là không muốn em tiếp tục trốn tránh, nhưng... em lại trốn nhanh hơn..."

Mộ Thiên Thanh cúi thấp đầu, cô không biết sao Thượng Quan Mộc lại nói thẳng tình cảm của mình. Nhiều năm qua những việc anh làm cho cô cô đều biết, nhưng trong lòng cô có một nút thắt, nếu nút thắt này không được tháo gỡ, cô không có cách nào qua được cánh cửa của chính mình.

Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt ưu thương của Thượng Quan Mộc, nhấp môi dưới nói: "Thượng Quan, anh biết trong lòng em còn có một số việc, hiện tại tự em cũng không rõ, em không biết lúc nào em mới có thể làm rõ, em không muốn làm trễ nãi anh..."

"Anh có thể chờ em làm rõ." Thượng Quan Mộc cắt đứt lời Mộ Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh nhìn ánh mắt kiên định của Thượng Quan Mộc đột nhiên tim thắt lại, "Ngộ nhỡ em vẫn không thể sắp xếp được?"

"Anh vẫn chờ!" Thượng Quan Mộc dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, anh khó tưởng tượng mình sẽ thích một phụ nữ đến mức này, "Anh đã chờ em bốn năm rồi... Không phải sao?"

"..." Mộ Thiên Thanh bị lời này kí©h thí©ɧ, cô im lặng, rõ ràng nên lo lắng chuyện bị bắt cóc tối nay, tại sao lúc này suy nghĩ của cô lại rối rắm về chuyện tình cảm của Quan Mộc cùng với lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn?

"Thượng Quan, em không đáng." Mộ Thiên Thanh nói nhỏ, hai ngày nay cô vẫn nói với mình sẽ buông tha quá khứ, nhưng cô căn bản không thể quên, đoạn trí nhớ lúc nhỏ kia là kỷ niệm duy nhất giúp cô sống qua những năm này.

Cô không có cách nào đáp lại tình yêu của Thượng Quan Mộc, cũng không có biện pháp phân rõ cô mê luyến Lãnh Tĩnh Hàn là bởi vì lúc nhỏ, hay là vì hiện tại...

"Có đáng hay không... là do anh quyết định." Lời Thượng Quan Mộc có chút tự giễu, Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nhu hòa, lại lộ ra vẻ không tự tin hiếm thấy: "Thiên Thanh, thứ anh ta có thể cho em, anh cũng có thể."

Nhưng... anh ấy có thể cho em trí nhớ lúc nhỏ, anh lại không thể?

Mộ Thiên Thanh suy nghĩ, trong đầu thoáng qua những lời này, bởi vì những lời trong đầu cô ngẩn ngơ tại chỗ...

Chẳng lẽ cô thật sự chỉ vì nút thắt không gỡ được lúc nhỏ, vì những lời cậu bé nói lúc cô đang còn cô đơn "Nếu như em mạnh khỏe, trời sẽ nắng" sao?

"Cốc cốc!"

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, đáy mắt Thượng Quan Mộc thoáng qua mất mát, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi. Anh yêu người trước mắt luôn tích cực hướng lên trong cuộc sống, cũng đang vướng trong tình yêu nhu nhược, yêu không có mục đích, nguyện ý yêu từ từ thâm nhập vào cuộc sống của cô, nguyện ý chờ cô tiếp nhận...

Thượng Quan Mộc đứng dậy đi tới sau bàn sau đó nói "Mời vào" .

Một cảnh viên đi vào, kính lễ rồi nói: "Sếp Mộc, tôi là tới mời chị Mộ đi làm biên bản."

"Ừm." Thượng Quan Mộc đáp, nhìn Mộ Thiên Thanh khẽ thở dài, anh khẽ bảo, Mộ Thiên Thanh im lặng đứng dậy đi ra ngoài cùng cảnh viên.

Cho đến khi cửa khép lại Thượng Quan Mộc mới thu hồi mắt, anh nhắm mắt lại dựa vào ghế, trong đầu hiện ra hình ảnh trong nhà kho bỏ trống... sau đó mày kiếm nhíu lại thành hàng.

Một lát sau, Thượng Quan Mộc mở mắt, anh ngồi dậy gọi đường dây nội bộ, đợi sau khi điện thoại được kết nối, đơn giản khai báo mấy câu rồi cúp điện thoại.

Lãnh Tĩnh Hàn ngồi thoải mái trong một gian phòng ở đồn cảnh sát khu Nam, hai chân thon dài bắt chéo, trước mặt là cảnh viên thực tập mới vừa pha một cốc cà phê hòa tan.

Hà Tuấn đang lập biên bản cũng không biết thân phận của Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng vừa vào phòng là anh ta có thể cảm nhận được khí thế người đàn ông này không giống bình thường, cho dù chỉ lẳng lặng ngồi đâu đó cả người cũng sẽ tản ra một cỗ khí thế oai phong lẫm liệt.

Sau khi Hà Tuấn nói một vài lời theo thông lệ, bắt đầu ghi chép. Từ đầu đến cuối Lãnh Tĩnh Hàn cũng không trả lời mấy vấn đề của anh ta, may có Hình Thiên ngồi bên phụ diễn mấy câu.

Bởi vì Thượng Quan Mộc có giao phó, Hà Tuấn cũng không ôm quá nhiều hi vọng về việc hợp tác của Lãnh Tĩnh Hàn, chẳng qua cũng chỉ là một số vấn đề nhỏ, "Cái đó... Cám ơn anh phối hợp, anh có thể đi được rồi."

Hà Tuấn thầm giễu mình dối trá, từ đầu tới giờ người ta cũng chưa phối hợp lần nào, đâu có làm biên bản, ai mà không biết!

"Thiên Thanh làm xong biên bản chưa?" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu trầm thấp đè nén cảm xúc người khác.

Hà Tuấn hơi ngạc nhiên, tò mò người đàn ông khí phách trước mặt có quan hệ gì với Mộ Thiên Thanh, "Biên bản của Thiên Thanh còn đang làm, sau đó cũng sẽ hỗ trợ điều tra, nên...tạm thời chưa đi được."

Cô là người trong cuộc, cộng thêm mình vừa cảnh sát, chuyện lần này để cho cô mất mặt, dựa vào tính cách liều mạng bình thường của cô, lần này sao có thể chịu đựng, không xù lông đã coi như không tệ, sao có thể làm xong biên bản đã rời đi?

"Bây giờ là giờ làm việc của cô ấy sao?" Lãnh Tĩnh Hàn nhướng mày, sắc bén nhìn Hà Tuấn hỏi ngược lại.

Hà Tuấn bị ánh mắt chằm chằm của anh hơi dọa, lắc đầu theo bản năng nói: "Hôm nay cô ấy đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ."

Lãnh Tĩnh Hàn để chân xuống đứng lên, hai tay đút trong túi quần đi ra ngoài. Đếm cửa anh hướng Hình Thiên ra hiệu, Hình Thiên sáng tỏ gật đầu rời đi.

Hình Thiên hỏi thăm nhân viên trực ban của đồn cảnh sát đi tìm Mộ Thiên Thanh. Người vừa mới đến chỗ quẹo hành lang đã thấy Mộ Thiên Thanh vừa làm xong biên bản đi ra, "Cảnh sát Mộ?"

Mộ Thiên Thanh bước đến, thấy chỉ có mỗi Hình Thiên khẽ mím môi hỏi: "Cái đó... anh ấy làm xong biên bản chưa?"

Hình Thiên cười nhẹ nói: "Tổng giám đốc đã làm xong rồi, đang đợi cô cùng về."

"Tôi còn có chuyện phải làm..."

"Tổng giám đốc đã hỏi qua, cô vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi." Hình Thiên vẫn cười nói.

"..." Mộ Thiên Thanh khóe miệng co quắp, "Tôi muốn ở lại hỗ trợ điều tra."

Hình Thiên hơi nhíu mày, trong lòng lại thầm cười trộm, "Nhưng Tổng giám đốc vẫn đang chờ cô ở bên ngoài.”

"Tôi đi nói với anh ấy." Mộ Thiên Thanh cũng biết làm cấp dưới rất khó, đi theo Hình Thiên tới đại sảnh.

Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở cửa phòng khách, hai tay bỏ trong túi quần, giống như bất cứ ao nhìn anh cũng có thể nhận ra khí thế cao ngạo mà lạnh tuyệt làm cho người ta không khỏi đau lòng, nhưng lại không dám đến gần.

Nghe được tiếng bước chân truyền đến, Lãnh Tĩnh Hàn xoay người, nhìn Mộ Thiên Thanh mặc cảnh phục mùa hè đi tới cùng Hình Thiên, ánh mắt dần thay đổi….

Anh từng nhìn thấy dáng vẻ Mộ Thiên Thanh mặc cảnh phục nhưng cũng chỉ trong ảnh, hơn nữa cũng là lúc cô đang trong trường học. Vừa ra trường dựa vào thành tích cô bị phân đến tổ hành động, cũng không mặc cảnh phục nữa.

Lãnh Tĩnh Hàn không nghĩ tới dáng vẻ Mộ Thiên Thanh mặc cảnh phục lại xinh đẹp như vậy, giống như, trời sinh... cô sống vì bộ cảnh phục này vậy.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Mộ Thiên Thanh đã đến trước mặt. Cô cắn cắn miệng, tay có chút lo lắng nắm vào nhau, nói: "Tối nay... Cám ơn anh."

"Thói quen." Lãnh Tĩnh Hàn trả lời lạnh nhạt.

Mộ Thiên Thanh hơi ngượng ngùng, Lãnh Tĩnh Hàn nói là thói quen... Có lẽ mỗi lần đều là vì cứu cô.

"Cái đó... em còn muốn đi hỗ trợ điều tra..." Mộ Thiên Thanh nhìn khuôn mặt lạnh của Lãnh Tĩnh Hàn, giống như lúc này đều không thể nhìn ra chút cảm xúc chân thật nào.

"Cho nên…"

Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy từ lời của Lãnh Tĩnh Hàn, không khí quanh mình dần trở nên loãng hơn, "Anh… không cần chờ em..."

Nói xong, Mộ Thiên Thanh không dám nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cúi thấp đầu.

Lòng cô rối loạn, cô đột nhiên thật sợ hãi mình không chỉ là vì lời hứa lúc nhỏ mà thật sự bị vùi lấp trong quá khứ không tìm thấy lối ra .

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn dáng vẻ của Mộ Thiên Thanh, khẽ mấp môi, ánh mắt thay đổi, ngay sau đó cũng không nói lời nào xoay người rời đi...

Hình Thiên thầm nhếch môi, than nhẹ hướng Mộ Thiên Thanh nói: "Tổng giám đốc chưa từng quan tâm tới người khác như vậy, thậm chí... quên đi sự an nguy của mình một mình đi cứu cô!"

Nói xong, Hình Thiên không hề làm gì nữa xoay người rời đi, chỉ còn mỗi Mộ Thiên Thanh đứng im tại chỗ...

Hình Thiên mới vừa ra khỏi cửa chính, liền bị một bóng dáng thật nhanh va vào, người còn chưa kịp đứng vững đã vang lên tiếng ‘xin lỗi’.

Hình Thiên nhìn theo hướng giọng nói, thấy là Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên, không khỏi cười cười.

"Là anh!"

Hình Thiên nhún nhún vai, coi như là trả lời.

"Sao anh lại ở đây?" Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên kỳ quái hỏi.

"Đưa Tổng giám đốc đi làm biên bản."

"Làm biên bản?" Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên kinh ngạc hỏi: "Lãnh Tĩnh Hàn thế nào?"

Trán Hình Thiên xuất hiện vạch đen, "Cái này cô có thể hỏi bạn cùng phòng cô..."

"Thiên Thanh? A!" Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên đột nhiên nhớ tới mục đích mình vội vã chạy tới, vội vàng xoay người chạy về phía đồn cảnh sát, thậm chí quên mất cô vẫn còn đang nói chuyện cùng Hình Thiên.

Hình Thiên có chút dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy cái gì gọi là vật họp theo loài. Hai người Mộ Thiên Thanh cùng Tɧẩʍ ɖυyệt Nhiên tuyệt đối đều là người thiếu thần kinh.

Hình Thiên lái xe đưa Lãnh Tĩnh Hàn trở về biệt thự, dọc theo đường đi, không khí bên trong xe đè nén gấp bội. Anh ta liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt ôn hòa lộ ra tia bất đắc dĩ.

Anh ta hiểu Lão Đại, rồi lại không hiểu. Nhưng giờ phút này, anh ta thật hy vọng mình không hiểu Lão Đại, như vậy trước khi đi anh ta đã không nói thêm một câu.

*

Đêm dần trở nên tối tăm, ánh trăng mờ đang bị mây đen che kín, vạn vật cũng bị bao phủ trong bóng tối...

"Anh Tiêu, Đằng trở lại?" Mục Mộc cung kính hướng về phía cửa sổ, bóng người đàn ông ẩn trong bóng tối.

Người đàn ông không trả lời, Mục Mộc đến cửa mở cửa cho Đằng đi vào.

"Anh Tiêu?" Trên người Đằng vẫn toát ra cơn lạnh như cũ, chỉ là giọng nói khá cung kính.

"Đã giao thủ?" Người đàn ông vừa nói vừa chậm rãi xoay người, ánh sáng mờ chiếu lên người anh ta, lộ ra hơi thở ngoan tuyệt.

"Vâng!" Đằng đáp lời.

Người đàn ông có đôi mắt hình thoi đẹp mắt nhếch miệng khẽ hỏi: “Không phục?"

Đằng không trả lời, chỉ là cúi đầu.

Người đàn ông đi tới một bên, cầm lấy chai rượu khui nắp, chậm rãi rót rượu. Trong không gian rộng mà yên tĩnh vang lên tiếng ‘lọc tọc’ giống như chốt đánh gõ vào thần kinh mọi người.

"Hôm nay anh ta chỉ muốn kéo dài thời gian thôi…” Người đàn ông cười xảo quyệt, uống một hớp rượu mới chậm rãi nói: "Cho dù đã qua nhiều năm anh ta vẫn luôn mưu tính cực kỳ tinh chuẩn..."

"Sẽ không có lần sau?" Đằng cao ngạo nghiến răng nói.

Người đàn ông cười cười, cười không thật lòng, "Cho dù hôm nay tất cả các cậu cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của anh ta!"

Đằng vừa nghe, sắc mặt đột biến. Nếu như lời này hắn ta nghe được từ trong miệng người khác nói, hắn ta nhất định không tin, nhưng lời này là từ miệng anh Tiêu, hắn ta không thể không tin.

Ánh mắt thâm thúy rơi vào khoảng không phía trước, giơ ly lên, đổ hết rượu vào trong miệng, ánh mắt thích ứng với không gian tĩnh mịch.

Nhất định anh cho rằng mục tiêu hôm nay của tôi là anh...

Người đàn ông nghĩ tới, nụ cười càng sâu hơn.

Lãnh Tĩnh Hàn, anh và Ưng của Dạ Ưng, hay Ưng của “Mặt Trời”, ngược lại tôi muốn nhìn anh có thể bảo vệ được cái nào?